Cho dù cô có trưng vẻ mặt đáng thương đó ra thì cũng không khiến Tả Bân hết giận. Hắn còn vừa quát vừa trách cô tùy tiện, sau đó kéo cô vào trong một phòng bao để nói chuyện.
Lãnh Di Mạt cảm giác có gì đó không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Cửa vừa đóng lại, cô lại giật tay ra, mè nheo oán trách.
- Chú hung dữ với em như vậy làm gì? Chú tưởng em không biết tại sao chú không muốn em đến đây sao? Chú sợ em nghe chính miệng chú nói rằng chú đã giết cha của em đúng không?
Cô cắn nhẹ môi một lúc, nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện rồi lại nói.
- Nhưng bây giờ em đã nghe hết rồi. Không phải chú chỉ cần Xích Bang của chú thôi sao? Đối với chú những chuyện đã qua vẫn không quan trọng bằng việc chú có thể ngồi vững ở vị trí thủ lĩnh Xích Bang? Em nói vậy đúng chứ?
Cô đã tưởng rằng sau khi nghe cô oán than mấy câu như vậy thì Tả Bân sẽ lập tức xin lỗi và ôm lấy cô dỗ dành. Nhưng cô không ngờ là hắn lại lập tức trở mặt như không quen, vừa đẩy cô ra xa vừa nói, thái độ cũng xa cách lạ thường.
- Nếu em đã nghe hết thì anh cũng không có gì để nói thêm nữa. Đúng vậy, Lãnh Di Tu đúng là anh giết, em cũng tận mắt chứng kiến mà, anh giết ông ta cũng vì vị trí thủ lĩnh Xích Bang thôi. Em luôn muốn bỏ qua chuyện này nhỉ? Nhưng rõ ràng là em đâu thể bỏ qua được, nếu em thực sự bỏ qua được thì vừa rồi đã không bỏ chạy như vậy. Nếu đã không thể bỏ qua được thì đừng cố gắng làm gì. Anh cũng không nhận nổi đâu.
Từng câu từng chữ hắn thốt ra làm cho Lãnh Di Mạt hoàn toàn chết chân tại chỗ, không thể tin nổi vào những gì mình vừa nghe nữa. Đôi mắt kinh ngạc đến vô hồn, rồi mang theo một màng nước mỏng nhìn hắn, khó khăn lắm mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Chú đang nói gì vậy hả? Lão già, chú biết chú đang nói gì không hả?
Tả Bân nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, tràn ngập hung hãn và sát khí. Hắn nhếch môi cười khẩy, bỡn cợt nói tiếp.
- Mạt Mạt, anh từng nói anh rất ghét ai không biết nghe lời mà. Hôm nay em lại tự mình chạy đến đây khi không có sự cho phép của anh. Em nói xem, như vậy có nên chịu phạt một chút không?
Hai chân Lãnh Di Mạt đều lạnh toát, vô thức lùi lại phía sau. Ánh mắt cô tràn ngập sự hoảng loạn và sợ hãi nhìn người trước mặt. Cô không thể tin nổi Tả Bân hôm qua còn đối với cô rất dịu dàng và ấm áp mà bây giờ cứ như đang quay về như con người ba năm trước của hắn vậy.
- Lão già, chú sao vậy….?
Giọng cô yếu ớt, run rẩy đến đáng thương, đôi mắt còn đỏ hoe vì sắp khóc tới nơi.
Nhưng người trước mặt nghiễm nhiên vẫn không để những điều này vào mắt. Còn lạnh lùng quay lưng bỏ đi, sau đó ra lệnh cho mấy tên thuộc hạ bên ngoài đi vào trong phòng.
- Dạy dỗ tiểu thư một chút. Sau này tốt nhất không nên chạy lung tung.
Cánh cửa vừa mở ra thì lần nữa đóng sầm lại, ba tên thuộc hạ với vẻ mặt háo sắc đi vào, trên mặt từng tên đều là kiểu cười hạ đẳng, lưu manh.
- Tiểu thư, đừng sợ, chúng tôi sẽ thật nhẹ nhàng với cô.
Lãnh Di Mạt sợ hãi liên tục lùi về phía sau và tìm đường thoát thân, không ngừng hét cảnh cáo bọn họ.
- Đừng lại gần tôi! Các người không được lại gần tôi! Mau cút hết cho tôi!
Cô chạy tới cửa và dùng sức đập mạnh, gào thét gọi người đàn ông bên ngoài.
- Tả Bân, chú mau quay lại đi! Sao chú có thể làm vậy với em hả? Tả Bân, chú quay lại đi! Chú không thể làm vậy với em được!
Nhưng cửa không những không mở được mà còn bị ba tên háo sắc đã tự cởi đồ xông tới vây quanh. Cô hoảng loạn, vùng vẫy, ra sức đẩy chúng đi. Nhưng chút sức lực yếu ớt của cô sao có thể ngăn cản được ba gã đàn ông chứ. Trong đau đớn và tuyệt vọng, cô bị chúng lôi một cách thô bạo, ném xuống sofa, toàn thân đều bị đè chặt. Bên tai chỉ còn tiếng cười đê tiện của ba tên khốn, hình ảnh duy nhất còn lưu lại trong đầu cô chính là bóng lưng lạnh lùng rời đi kia.
Hóa ra những lời yêu thương, hứa hẹn mà hắn từng nói với cô đều là giả cả. Chẳng có chút giá trị gì so với quyền lực mà hắn cần. Đối với hắn, cho dù là ai dám đụng đến vị trí của hắn thì đều phải trả giá, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.
Bù đắp cho cô? Cái gì mà cả đời này không phụ cô chứ? Cái gì mà muốn cô gả cho hắn chứ? Tất cả đều là lừa gạt mà thôi.
Cô đã tưởng rằng hắn sẽ thay đổi, sẽ không đối với cô như ba năm trước nữa, Nhưng cô nhầm rồi, hắn căn bản vẫn máu lạnh, tàn nhẫn và vô tình như vậy. Chỉ vì muốn trút giận mà không tiếc đem cô ném cho mấy tên cặn bã này. So với ba năm trước, không phải còn kinh tởm hơn sao?
Nước mắt đã chảy cạn, nhưng cô không cho phép bản thân lại bị vấy bẩn như vậy. Cô còn muốn mình phải đủ tư cách để rời khỏi hắn nữa.
Nhìn thấy một chai rượu trên bàn, cô cố gắng với tay lấy cho bằng được. Ngay lập tức đập mạnh vào đầu của một tên, khiến tên đó ngã lăn xuống sàn. Một tên khác cũng vì vậy mà đang hoảng loạn đứng lên, nhân lúc này, cô cũng liều chết đánh thêm một đòn khi gã chưa kịp phản ứng, tên còn lại đứng đối diện với cô, nhưng không dám tiến lên nữa mà lập tức bỏ chạy.
….….
- Lão đại! Chính là chỗ này. Lúc nãy định vị của tiểu thư đến đây thì mất tín hiệu.
Hầu Tử lái xe đến trước một quán bar thì dừng lại, vội nói với Tả Bân đang ngồi phía sau ghế.
Tả Bân không một chút chần chừ liền xuống xe ngay, đi nhanh vào trong quán để tìm Lãnh Di Mạt.
….…
Lãnh Di Mạt ngồi co rúm một góc, hai tay dính đầy máu ôm chặt hai bên vai đang run rẩy không ngừng. Bộ dạng này của cô thật khiến người khác nhìn vào phải hiểu lầm. Cô ngồi thẩn thờ một lúc như vậy rồi, cũng không biết là có người vừa vào.
Khi Tả Bân bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì toàn thân như hóa đá. Bảo bối mà hắn yêu hơn cả sinh mạng đang ngồi dưới sàn như một con búp bê rách nát. Chiếc váy trên người cô dính máu từ trên xuống, bị xé mất một khoảng, còn không có hình dáng của một bộ đồ nữa, bàn tay cô vẫn đang không ngừng chảy máu xuống sàn, vẫn ra sức ôm chặt thân thể, mái tóc rũ rượi che nửa gương mặt, cô còn khóc đến sưng cả mắt nữa.
Căn phòng rối tung như trận chiến, còn có hai tên bị thương nặng đang nằm bệt dưới sàn. Vừa nhìn qua thì Tả Bân cũng có thể đoán ra cô gái nhỏ của mình vừa gặp phải chuyện gì. Hai tay hắn sớm đã nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay, lồng ngực phập phồng kịch liệt vì khó thở. Nhưng vẫn cố gắng đè nén xuống cơn thịnh nộ này, cởi áo khoác đi tới choàng lên vai của cô, giọng trầm khàn gọi tên cô một tiếng.
- Mạt Mạt….Mạt Mạt, xin lỗi, anh đến trễ rồi.
Không ngờ khi Lãnh Di Mạt ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn thì lại như nhìn thấy ma vậy. Cô vùng vẫy đẩy hắn ra, vừa khóc vừa gào lên.
- Đừng đụng vào tôi! Chú đến để xem thử chúng ta đã vấy bẩn tôi chưa đúng không? Tiếc là vẫn chưa làm gì tôi cả! Sao nào? Có phải thất vọng lắm không?
Đầu óc của Tả Bân nhất thời trở nên mơ hồ, chỉ nghĩ là cô đã bị dọa cho một phen nên mới nói năng lung tung như vậy. Hắn lại định đi tới ôm lấy cô, nào ngờ cô càng chống đối kịch liệt hơn, thậm chí là liều mạng để vùng vẫy.
- Chú đừng có đụng vào tôi! Không phải chú muốn chúng thay phiên nhau chà đạp tôi à? Chú còn đến đây giả vờ tốt bụng gì nữa hả? Chú khiến tôi thấy rất buồn nôn đấy.
Cô vừa nói vừa lau nước mắt, nhưng càng lau thì càng khóc nhiều hơn, bất lực lẫn đau đớn giày vò cô đến sắp phát điên rồi.
Mà Tả Bân thực sự nghe không hiểu những gì cô đang nói. Hai tay hắn chặt chặt hai vai cô, cố gắng bình tĩnh nhất để hỏi lại.
- Mạt Mạt, em nói, em nói anh bảo chúng đến làm hại em? Làm sao có thể có chuyện này chứ? Anh lại làm chuyện này với em?
Lãnh Di Mạt dùng sức hất tay hắn ra, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, còn nhếch môi cười kinh bỉ.
- Sao nào? Vừa rồi còn rất dứt khoát mà. Thấy chuyện không thành liền giả vờ không biết gì? Chú diễn xuất cũng tốt lắm đấy. Suýt nữa tôi đã bị lừa rồi.
Cô đưa tay lên lau nước mắt mới rơi xuống má, cắn chặt môi để bớt run rẩy hơn.
- Còn nói yêu tôi, muốn cưới tôi nữa, nhưng mà chỉ vì tôi tự ý chạy ra ngoài, chú cũng đã tức giận đến mức có thể quăng tôi cho mấy tên này chà đạp. Lẽ ra tôi nên nhớ, bản chất của chú dù là ba năm trước hay ba năm sau cũng đều như vậy. Đối với chú thì chỉ có quyền lực mới là thứ quan trọng, tôi chẳng là gì cả, cũng chỉ là công cụ để chú lợi dụng mà có được vị trí thủ lĩnh Xích Bang mà thôi.