Đối với loại câu hỏi như thế này thì Ngôn Tô hiển nhiên là không hề do dự hay giấu diếm bất kỳ điều gì, còn dùng thái độ vô cùng ngang nhiên và tự tin mà đáp trả.
- Chuyện này con còn phải hỏi sao? Đưa Hồng Bang trở thành tổ chức lớn nhất của hắc đạo, làm người thống lĩnh cả giới hắc đạo này chính là mong muốn cả đời của ta. Cho dù là ai cũng đừng hòng ngăn cản!
Không phải là Ngôn Dực không biết tham vọng của ông ta, nhưng nếu ông ta vì để dọn đường thực hiện ước muốn điên cuồng kia mà làm hại đến người mà anh ta yêu nhất thì anh ta tuyệt đối sẽ không chịu ngồi yên nữa.
- Cho nên người mới sai đám thuộc hạ của người đi truy sát Mạt Mạt?
Ngôn Tô cũng khá bất ngờ khi điều duy nhất đứa con trai này của mình quan tâm không phải gây dựng Hồng Bang lớn mạnh cùng ông ta mà chỉ là một người phụ nữ, đã vậy đó còn là đứa nghiệt chủng mà vợ trước của ông ta sinh ra cùng một tên phản bội.
- Con còn quan tâm đứa nghiệt chủng đó như vậy, xem ra là vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
Thấy ông ta đã chịu thừa nhận việc làm của mình, Ngôn Dực càng thêm phẫn nộ, đáy mắt lóe lên tia lạnh buốt đến kinh hồn.
- Con không quan tâm người muốn làm thủ lĩnh bao nhiêu bang, nhưng nếu người còn đụng đến Mạt Mạt thì con tuyệt đối sẽ không làm ngơ. Nếu người còn muốn con gọi người một tiếng cha thì người đừng đụng đến giới hạn cuối cùng của con.
Nhưng anh ta lại không biết là anh ta càng ra sức bảo vệ Lãnh Di Mạt và chống đối lại Ngôn Dực, thậm chí là tuyên chiến với ông ta thì càng khiến cho ông ta căm ghét cô, còn muốn nhanh chóng giết chết cô nữa. Nếu không có cô thì con trai luôn rất nghe lời ông ta đâu bị biến thành bộ dạng như thế này chứ.
- Thì ra con lại là một người anh trai tốt như vậy. Muốn bảo vệ cô em gái cùng mẹ khác cha của con à?
Ai bảo Ngôn Dực là con trai của Ngôn Tô chứ, cho nên con trai nghĩ gì thì đương nhiên người làm cha như Ngôn Tô cũng dễ dàng đoán ra được. Điểm yếu lớn nhất bây giờ của Ngôn Dực chính là Lãnh Di Mạt lại trở thành em gái, anh ta vẫn chưa thể nào chấp nhận được chuyện này, cho nên Ngôn Tô mới cố tình đánh vào điểm trí mạng này. Và ngay lập tức, Ngôn Dực liền phản bác lại ngay.
- Cô ấy không phải em gái của con, cô ấy là người con yêu!
Bốp!
- Thằng khuyết tật này! Mày điên rồi phải không?
Ngôn Dực vừa hét lên một tiếng thì Ngôn Tô cũng không do dự xuống tay đấm thẳng vào mặt anh ta, lực đánh rất mạnh nên nhất thời khiến anh ta vì mất thăng bằng nên ngã lùi về phía sau mấy bước, cũng may là có ghế để vịn lại, nếu không thì đã ngã sõng soài ra mặt đất rồi. Nhưng Ngôn Dực cũng không vì cú đánh này của cha mà thức tỉnh, còn bật cười trong khi máu đã loang ra bên ngoài khóe miệng, anh ta vừa đưa tay lau sạch máu đi vừa nói.
- Đúng! Con là tên khuyết tật khi yêu em gái của mình đấy thì sao? Cho dù cô ấy có phải là em gái của con hay không thì có một sự thật vẫn không thay đổi, đó chính là con yêu cô ấy. Con chỉ biết là con yêu cô ấy! Cho nên bất kỳ ai cũng không có quyền làm tổn thương cô ấy, cho dù là người!
Nói xong, anh ta cũng đứng thẳng lưng lên, để lại một cái nhìn cảnh cáo cho Ngôn Tô rồi quay đầu đi ra khỏi thư phòng.
Ngôn Dực vừa rời đi được một lúc thì Ngao Bính cũng gõ cửa đi vào.
- Lão đại, ngài không sao chứ?
Hít thở sâu một hơi để điều chỉnh lại tâm trạng, Ngôn Tô vừa chỉnh lại lồng chim của mình vừa than thở vài câu.
- Lão già Từ Đạo ngày mai chắc chắn sẽ lại làm hỏng chuyện tốt của tôi. Để giải quyết được Tả Bân thì phải dọn sạch mấy con chó xung quanh cậu ta trước đã.
Ngao Bính vừa nghe thì cũng như đã ngộ ra ý tứ gì đó, thử hỏi một nửa.
- Lão đại, chẳng lẽ ngài định....
Biểu cảm của Ngôn Tô vẫn không có gì biến chuyển, bình thản mà nói như chuyện vô cùng đơn giản.
- Lão già này mấy năm nay luôn gây khó dễ cho việc làm ăn của tôi. Cậu nói xem tôi có nên giữ lại cái mạng của lão ta nữa không?
- Lão đại, vậy ý của ngài là?
Ngôn Tô bật cười một tiếng rất nhẹ nhàng, tiếp tục cho mấy vật nuôi trong lồng ăn.
- Tội danh giết hai thủ lĩnh của hai tổ chức lãnh đạo, Tả Bân lần này e là sẽ khó thoát.
Nói như vậy rồi thì Ngao Bính cũng đã đủ hiểu ra rồi. Gã bật cười một cách gian xảo, còn tận tâm tận lực nịnh nọt.
- Lão đại đúng là tính toán như thần. Thuộc hạ sẽ lập tức đi chuẩn bị.
Ngao Bính đi rồi, Ngôn Tô vẫn thong thả cho mấy con thú cưng của mình ăn hết bữa, rất thong thả và khoan thai.
........
Vừa tắm xong đi ra, Tả Bân và Lãnh Di Mạt vẫn dính chặt lấy nhau, người đàn ông giữ chặt tóc của cô, để cô ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm mới xõa tóc của cô xuống, một tay cầm máy sấy tóc và bắt đầu sấy khô mái tóc mới gội cho cô. Năm ngón tay nhẹ nhàng xõa từng lọn tóc ướt ra, đặt trên lòng bàn tay để sấy qua. Từng động tác, cử chỉ của hắn đều rất nhẹ nhàng và cẩn thận.
Lãnh Di Mạt nhìn vào gương lớn trước mặt, hình ảnh một nam một nữ kề bên nhau khiến trái tim cô lại thổn thức không yên. Cô nhìn thấy rõ Tả Bân đứng phía sau cô, chăm chú trải đầu sấy tóc cho mình, dáng vẻ ôn nhu và dịu dàng của hắn lúc này cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều lần, hóa ra lại giống đến vậy, cô nhìn đến mức xuất thần rồi. Mà ánh mắt của người đàn ông phía sau dành cho cô cũng tràn ngập sự cưng chiều và sủng nịch, còn có nụ cười rất đỗi yêu thương nữa.
- Lão già, hình như đây không phải lần đầu tiên chú làm việc này nhỉ? Nếu không sao có thể thành thạo vậy chứ?
Nghe cô hỏi vậy, Tả Bân lại có vẻ rất tự tin mà nói với cô.
- Em nghĩ ai cũng có diễm phúc như em sao? Ngoài em ra chưa từng có ai cả. Mấy việc này không phải rất đơn giản à, anh chỉ cần nhìn qua một lần đã nhớ rồi. Anh là ai chứ?
Hắn nói cô vậy nghĩa là cô là người đầu tiên và cũng là người duy nhất được hắn chăm sóc như vậy sao? Chỉ cần nghĩ đến mình là ưu tiên thì cô đã vui mừng đến trái tim đang nhảy nhót không ngừng rồi. Trong vô thức mà cười ngây ngốc đến mức không biết gì.
- Em cười gì đấy?
Nghe hắn hỏi thì Lãnh Di Mạt mới bừng tỉnh lại, có vẻ lúng túng và xấu hổ lắc đầu. Nhìn người đàn ông phía sau qua gương, cô cũng nhớ ra có chuyện có thế hỏi hắn để phá vỡ sự ngượng ngùng này.
- Đúng rồi, em còn chưa hỏi chú. Sao hôm đó chú lại biết em sẽ đến khu vui chơi mà chuẩn bị được màn cầu hôn nhanh như vậy chứ?
Tả Bân nghe cô hỏi mà nhất thời còn không biết nói thế nào, cũng chỉ có thể nói thật với cô.
- Anh đi theo em ngay từ đầu rồi. Cho nên ba tiếng đồng hồ cũng không phải là quá nhanh nhỉ?
Nghe câu trả lời của hắn mà Lãnh Di Mạt nhất thời cũng phải ngơ người ra. Hắn thế mà đã đi theo cô từ bệnh viện đi ra rồi đến khu vui chơi cùng Ngôn Dực, trình độ bám đuôi cũng đạt đến cảnh giới khá cao rồi đây.
- Chú được lắm, lão già! Chú đi theo em suốt cả buổi để rình trộm à? Chú là kẻ bám đuôi hay gì đây?
Tả Bân lại chẳng có chút dấu hiệu biết lỗi gì cả, ngược lại còn vô cùng đắc ý với việc mình đã làm nữa.
- Còn không phải không yên tâm về tên Ngôn Dực đó à? Người có mắt đều nhìn ra cậu ta đối với em có ý gì, em đi ra ngoài với cậu ta mà hỏi anh có thể ngồi yên một chỗ sao?
Không ngờ hắn lại còn nhỏ nhen như vậy, Lãnh Di Mạt nhìn hắn với vẻ mặt không thể nào tin nổi.
- Không phải đó chứ? Lão già, chú biết rõ anh ấy là anh trai của em mà, như vậy mà chú vẫn còn nghĩ lung tung được nữa?
Nhưng Tả Bân lại không hề đồng ý với cách nghĩ quá đơn giản này của cô. Hắn ngược lại còn khẳng định rất chắc chắn.
- Em xem cậu ta là anh trai nhưng chưa chắc cậu ta cũng nghĩ như em. Chính vì tên này quá khó đối phó nên anh mới vạch trần thân phận của hai người, không ngờ cậu ta vẫn bám dai như đỉa vậy.
Lãnh Di Mạt ồ lên một tiếng, còn cười cười như đang ngầm đe dọa nữa.
- Lão già, thì ra đây là âm mưu của chú cả sao? Đúng là thâm sâu khó lường đấy.
Vẻ mặt của Tả Bân lúc này lại có phần ủy khuất. Giả vờ đáng thương sao? Hắn vuốt tóc cô kiểm tra lại đã khô hẳn chưa mới cất máy sấy đi, hỏi thẳng cô một câu.
- Vậy anh muốn biết em có ý gì với cậu ta không. Nếu cậu ta không phải anh trai của em, thì em sẽ đồng ý ở bên cạnh cậu ta chứ?