Đã ba năm rồi, Lãnh Di Mạt mới lại trở về Thượng Hải. Cảnh vật ở thành phố này so với ba năm trước cũng đã có chút thay đổi. Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, cô ngắm không dời mắt. Thành phố này đã cùng tình yêu của cô bắt đầu, trải qua những đau đớn nhất rồi vẫn quay về bên nhau.
- Mạt Mạt, có mệt không?
Tả Bân ngồi bên cạnh cô xem tài liệu ghi chép của Đan Thạch nhưng vẫn dõi theo Lãnh Di Mạt, sợ cô đi đường dài sẽ mệt, cứ cách vài phút thì hắn lại tạm dừng công việc lại để hỏi han cô.
Mà Lãnh Di Mạt vừa được hít thở không khí của thành phố nơi mình lớn lên đã không còn cảm giác mệt mỏi nữa. Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông, mỉm cười và lắc đầu.
- Không mệt chút nào. Lâu lắm rồi em không về Thượng Hải, phải tranh thủ ngắm nhiều một chút.
Thấy tinh thần của cô tốt như vậy, Tả Bân cũng yên tâm hơn và tiếp tục làm việc còn dang dở. Vậy mà Lãnh Di Mạt lại cố tình ngăn cản hắn, còn đặc biệt giành lấy chiếc tablet hắn đang lướt cùng mấy tập tài liệu khác để qua một bên.
- Ngược lại là chú đó, chú vừa mới xuất viện không bao lâu đã bắt đầu làm việc đến quên ăn quên ngủ rồi, ngồi trên xe cũng không thể tạm nghỉ nữa. Chú đừng có làm nữa, nghỉ ngơi một lát đi.
Nhìn đống công việc bị cô bỏ sang một bên thế kia, Tả Bân vừa lắc đầu vừa cố giải thích.
- Mạt Mạt, mau trả cho anh, anh còn mấy tài liệu quan trọng phải xử lý nữa. Ngoan, đưa cho anh.
Nhưng Lãnh Di Mạt lại không hể có ý định này, cô giữ chặt đống văn kiện hắn đang đòi, còn nghiêm giọng cảnh cáo.
- Bây giờ em hỏi lần cuối, chú có chịu nghỉ ngơi không?
Cô đột nhiên thay đổi thái độ quá gay gắt như vậy, Tả Bân dù không cam tâm nhưng cũng phải tình nguyện, không đòi lại đồ nữa mà ngồi yên một chỗ, gật gật đầu hứa với cô sẽ nghỉ ngơi một lát.
- Được rồi, anh nói không lại em, anh không làm, không làm nữa được chưa?
Hầu Tử đang lái xe mà nhìn thấy một màn vừa rồi cũng không khỏi thán phục, đúng là chỉ có Lãnh Di Mạt mới đối phó được tính bảo thủ của Tả Bân. Cho nên dù là thuộc hạ của Xích Bang hay nhân viên của Đan Thạch, nếu muốn cuộc sống sau này dễ thở hơn thì nên lấy lòng của cô trước.
Cuối cùng Tả Bân vẫn là phải ngoan ngoãn ngồi yên, một lúc sau đã vô thức mà ngủ quên. Nhìn hắn nhẹ nhàng nhắm mắt ngủ như vậy, Lãnh Di Mạt biết hắn đã hao tâm tổn sức thế nào rồi, đúng là tên cuồng công việc mà, vậy mà còn cứng đầu cứng cổ nữa. Cô nhân lúc hắn đã ngủ thì lại lén lấy điện thoại ra chụp ảnh lại, khoảnh khắc này cô phải lưu giữ lại mới được. Trong lúc chụp còn cười hớn hở, hoàn toàn không biết hành động của mình sớm đã bị phát giác rồi.
….…..
Thủ phủ Hồng Bang.
Ngôn Tô vừa mới trở về Thượng Hải đã liền gửi thông báo mở cuộc họp các thủ lĩnh đến từng tổ chức lớn nhỏ trong giới hắc đạo. Ông ta chính là muốn nhân cơ hội này để một bước loại trừ Tả Bân.
- Tôi đã cho cô bao nhiêu cơ hội rồi? Hết lần này đến lần khác cô đều làm tôi thất vọng. Đúng là uổng công tôi đã vớt cái mạng của cô về.
Ông ta vừa cho con chim trong lồng của mình ăn vừa nói với Lưu Phiến Phiến đang quỳ gối phía sau. Cứ hễ nhớ tới những lần mà Lưu Phiến Phiến giết Tả Bân bất thành thì ông ta lại tức giận đến ruột gan cũng muốn nổ tung lên, càng khiến ông ta nóng lòng muốn trừ khử Tả Bân nhanh hơn một chút.
- Thuộc hạ vô dụng, vẫn chưa giết được Tả Bân. Xin chủ nhân cho thuộc hạ thêm một cơ hội.
Bị ông ta trách mắng, giáo huấn, Lưu Phiến Phiến cũng chỉ có thể quỳ gối và cúi đầu nhận tội, trong mắt không hề có chút biến động, hoàn toàn trong trạng thái vô hồn và không thể tự mình làm chủ chính mình. Thần kinh của cô ta đã được lập trình lại với chấp niệm phải giết được Tả Bân, hoàn thành nhiệm vụ mà Ngôn Tô giao phó, và người đàn ông trước mặt này, Ngôn Tô chính là ân nhân của cô ta, cũng là chủ nhân của cô ta.
Ngôn Tô gắp từng miếng thức ăn cho con chim trong lồng ăn no, vừa cất hộp đồ ăn xong lại quay đầu nhìn cô ta, không vui mà nói.
- Ngày mai sẽ tổ chức cuộc họp mặt các thủ lĩnh. Đợi sau khi những lão già đó đều đồng loạt công kích hắn thì cô bắt lấy thời cơ đó mà ra tay.
…...
Từ lúc Ngôn Tô đưa Lưu Phiến Phiến về Hồng Bang thì nhiệm vụ giết Tả Bân trước đây đã không còn giao cho Ngao Bính nữa cho nên gã cứ hễ nhìn thấy Lưu Phiến Phiến thì lại tìm lí do để gây sự. Vừa rồi Ngôn Tô còn gọi Lưu Phiến Phiến vào gặp riêng nữa, không biết có phải đang giao nhiệm vụ bí mật gì cho cô ta mà đến gã cũng không được nghe nữa. Càng nghĩ thì lại càng rước thêm bực dọc vào người hơn. Gã đã đi đi lại lại trong sân như vậy từ nãy đến giờ vẫn không đi vào trong. Chỉ đến khi bên ngoài có tiếng chào hỏi của thuộc hạ, nếu gã nghe không nhầm thì chính là Ngôn Dực.
Người bên ngoài rất nhanh đã đi vào đến nơi, trực tiếp đối diện với Ngao Bính.
- Thì ra là thiếu chủ. À không, bây giờ thì nên gọi là thiếu gia nhỉ?
Nhìn thấy Ngôn Dực đã biệt tích hơn ba năm nay mà bây giờ lại đột nhiên trở về Hồng Bang như vậy, trong đầu của Ngao Bính liền có những suy nghĩ chẳng mấy tốt lành. Đối thủ lớn nhất của gã ở Hồng Bang chính là Ngôn Dực, ba năm qua Ngôn Dực không có chút tung tích nên sự tín nhiệm của Ngôn Tô cũng đã từ từ dành hết cho gã, khó khăn lắm gã mới đi được đến ngày hôm nay, nếu Ngôn Dực lại trở về thì tất cả những gì gã đã cố gắng giành được trong ba năm qua sẽ thành công cốc, kế hoạch giành lấy vị trí thiếu chủ rồi đến lão đại Hồng Bang của gã sẽ lại bị cản trở. Cho nên gã tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất kỳ sai sót nào được, càng không thể để Ngôn Dực lại cản đường của mình.
Còn Ngôn Dực lần này trở về sở dĩ chính là muốn bảo vệ Lãnh Di Mạt, cũng không hề có ý định quay lại Hồng Bang nữa. Sau khi Lãnh Di Mạt rời khỏi New York cùng Tả Bân, anh ta cũng đã thử điều tra về việc cô và Tả Bân bị ám sát, đúng là như dự cảm ban đầu của anh ta, kẻ đứng sau vụ ám sát đó chính là người cha tốt của anh ta, Ngôn Tô. Cho nên nếu anh ta muốn bảo vệ Lãnh Di Mạt an toàn thì chỉ có cách nhổ cỏ nhổ tận gốc, ngăn cản Ngôn Tô lại tiếp tục ra lệnh truy sát cô.
- Tao biết mày đang lo sợ điều gì. Mày đừng lo, tao không hề muốn tranh giành với danh xưng đó với mày nên mày không cần phải thù địch với tao sớm vậy. Tao chỉ là đến cảnh cáo mày, đừng có đụng đến người phụ nữ của tao. Một khi mày dám đụng đến cô ấy lần nữa, tao chắc chắn mày sẽ phải hối hận.
Nói xong thì anh ta cũng đi thẳng vào trong, để Ngao Bính vẫn đứng đó với biểu cảm vô cùng phức tạp. Nếu không phải vì Ngôn Tô ra lệnh thì gã cũng chẳng muốn xử lý một ả đàn bà trói gà còn không chặt, mục tiêu của gã trước giờ vẫn là giải quyết Tả Bân. Nhưng bây giờ xem ra là thời cơ rất tốt cho gã, nghe giọng điệu cùng thái độ của Ngôn Dực vừa nãy thì có thể thấy là anh ta chắc chắn đã săn sàng đối đầu với Ngôn Tô nếu như Ngôn Tô tiếp tục ra lệnh giết Lãnh Di Mạt. Hai cha con này càng xảy ra mâu thuẫn thì càng có lợi hơn cho gã thôi.
........
Ngôn Dực đi thẳng đến thư phòng của Ngôn Tô, thậm chí đi vào còn chẳng thèm gõ cửa.
Lúc anh ta vừa đi vào thì đúng lúc lại chạm mặt Lưu Phiến Phiến vừa đi ra. Nhìn người phụ nữ này mà trong đầu anh ta bắt đầu nhảy ra hàng loạt câu hỏi.
- A Dực, cuối cùng con cũng chịu về rồi à?
Cho dù trước kia có chuyện gì đi nữa thì nay nhìn thấy con trai trở về rồi, Ngôn Tô cũng như trút được một phần gánh nặng trong lòng, thế nhưng Ngôn Dực lại chẳng mảy may trả lời câu hỏi của ông ta mà hỏi ngay về Lưu Phiến Phiến.
- Người phụ nữ đó sao lại xuất hiện ở đây? Cô ta là thuộc hạ của Tả Bân mà. Sao người của Xích Bang lại ở chỗ của người rồi?
Vừa nghe thì Ngôn Tô cũng biết là anh ta đang hỏi ai, ông ta vừa chỉ tay về phía cửa vừa cười, bình thản trả lời con trai mình.
- Con đang hỏi cô ta sao? Trước đây đúng là thuộc hạ của Tả Bân, nhưng bây giờ đã là thuộc hạ của ta rồi.
Càng nghe thì Ngôn Dực càng chắc chắn suy nghĩ của mình hơn. Anh ta tức giận mà chất vấn.
- Người định làm gì nữa đây? Còn lợi dụng cả thuộc hạ của Xích Bang, người muốn làm lão đại hắc đạo đến mức này à?