- Đại ca, có chuyện gì khiến anh phiền lòng sao?
Ngồi trong phòng khách, Tả Bân vừa rót trà vừa hỏi người anh cùng sinh ra tử với mình. Phong thái của hắn vẫn ung dung, tao nhã, giống một vị quân vương thật sự hơn. Bộ tây trang màu đen phiên bản giới hạn trên người hắn càng tôn lên được khí chất ngời ngời của một kẻ đứng đầu. Người đàn ông này mặc dù đã ba mươi lăm tuổi nhưng trông hắn không khác gì thanh niên mới lớn, hoàn toàn không có một chút dấu vết già dặn của tuổi tác, nhưng trên người hắn luôn có một sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành đã trải qua sự tôi luyện của thời gian. Động tác rót trà và mời trà của hắn thể hiện rất đúng mực.
- Lão Tả, tôi biết mối quan hệ giữa cậu và Mạt Mạt rất tốt. Từ nhỏ con bé đã mất đi mẹ, tôi lại không có nhiều thời gian chăm sóc con bé chu toàn, đều nhờ hết cả vào cậu. Nhưng đứa trẻ này tính tình ương bướng, vẫn chưa hiểu chuyện. Tôi tin cậu cũng rõ tâm ý của Mạt Mạt đối với cậu.
Lãnh Di Tru vừa uống trà vừa nói ra những trăn trở trong lòng mình, ông cứ đăm chiêu suy nghĩ gì đó mà không rõ.
- Lão Tả, tôi và cậu đã kết nghĩa anh em hai mươi năm rồi, chúng ta cùng xây dựng Xích Bang lớn mạnh như hôm nay, tôi luôn coi cậu như em trai, như gia đình của tôi. Nhưng về Mạt Mạt, tôi không muốn mối quan hệ giữa cậu và con bé đi xa hơn, cậu là người nuôi dạy con bé, nên hãy chỉ là một người cha nuôi thôi. Tôi hy vọng cậu có thể hiểu được nỗi lòng này của tôi.
Thái độ của Lãnh Di Tu đối với mối quan của Lãnh Di Mạt và Tả Bân như thế nào thì Tả Bân đã sớm biết từ trước rồi, cho nên cũng chẳng còn gì bất ngờ lắm. Hắn không cho một câu trả lời chính xác mà chỉ nói qua loa vài câu thôi.
- Đại ca, em biết mình phải làm gì mà. Mạt Mạt do một tay em nuôi lớn, đương nhiên em luôn đặt hạnh phúc của con bé lên hàng đầu rồi.
Lãnh Di Tu nghe hắn nói vậy cũng không nói thêm gì nữa, ông im lặng như đang suy tư gì đó, động tác nâng ấm trà trên bàn lên.
- Nào…
Tả Bân thấy vậy liền đưa tách của mình đến gần để đại ca rót trà cho mình, thái độ vô cùng cung kính, còn cúi đầu cảm ơn nữa. Mà Lãnh Di Tu cũng liền chuyển sang chủ đề khác.
- Lão Tả, địa bàn của Xích Bang ở Ma Cao đang bị đám Hồng Bang nhòm ngó, chuyện vừa rồi, tôi không muốn xảy ra thêm lần nữa. Cậu biết nên làm gì rồi chứ?
Tả Bân nghiêm túc gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo không một chút cảm xúc bao vây.
- Đại ca, anh yên tâm. Em sẽ dạy dỗ chúng một chút.
- Được rồi, còn phải chuẩn bị cho tiệc trưởng thành của Mạt Mạt nữa, cậu đi làm việc đi.
Lãnh Di Tu gật đầu một cái, vừa cầm tách trà lên thì phất tay ra hiệu cho Tả Bân lui xuống.
***
Váy dạ hội chuẩn bị cho Lãnh Di Mạt đã chất thành hàng dài để cô chọn. Nhà thiết kế, nhà tạo mẫu hàng đầu đều xếp hàng chờ nhiệm vụ. Xích Bang trong tối là một tổ chức hắc đạo cung cấp vũ khí ngầm, nhưng ngoài sáng lại được giấu trong cái vỏ bọc là một tập đoàn kinh doanh đá quý hàng đầu, đương nhiên là một tài phiệt rất có máu mặt ở thành phố này rồi. Thiên kim tiểu thư của Xích Bang đúng là sinh ra ở vạch đích, cuộc sống đều được trải đầy hoa hồng, chẳng thiếu một thứ gì cả, cô muốn gì cho dù là sao trên trời cũng sẽ được hái xuống cho cô.
- Tiểu thư, cô thật xinh đẹp.
Thợ trang điểm không thể không thốt ra một câu khen ngợi khi nhìn cô tiểu thư trong gương. Cô như đóa hoa mới chớm nở, rực rỡ đầy sức sống, vẻ đẹp thuần khiết làm say lòng người.
Lãnh Di Mạc nhìn bản thân trong gương mà cười đến không thể khép miệng lại một giây, hai tay còn ôm mặt ngương ngùng nữa, cô thật sự đẹp như vậy sao? Liệu Tả Bân có thích không đây? Tưởng tượng ra vẻ mặt của Tả Bân khi nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhât của mình liền làm cho Lãnh Di Mạc phấn khởi vô cùng.
Mãi chìm đắm trong tưởng tượng của mình mà Lãnh Di Mạc không biết có người đã đến sau lưng của mình, còn ra lệnh cho tất cả những người trong phòng ra ngoài hết. Người đàn ông đặt tay lên đôi vai trần trắng mịn đầy gợi cảm của cô.
- Chú Bân!
Nhìn người đàn ông đang đứng sau lưng mình qua chiếc gương lớn của bàn trang điểm, Lãnh Di Mạt ngạc nhiên gọi lớn. Gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng lên vì phấn khích lẫn e thẹn.
- Mạt Mạt của chú tối nay thật sự rất đẹp đấy.
Hai tay của Tả Bân đặt trên đôi vai thon nhỏ của cô, chiếc váy dạ hội cúp ngực để lộ phần trên trắng mịn không một vết muỗi đốt, từ góc đứng của hắn hoàn toàn nhìn rõ rãnh ngực vừa dài vừa sau trong lớp áo. Cặp mắt sói lang kia đương nhiên một cô gái đơn thuần như Lãnh Di Mạt không thể nhìn ra rồi, Tả Bân đang thăm dò từng đường nét trên cơ thể của con bướm mới phá kén, môi bạc từ từ nâng lên nhẹ nhàng.
Mười tám tuổi rồi, nhanh như vậy sao? Đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn, từng ngày từng giờ Tả Bân đều đợi ngày này. Cuối cùng cũng đã đợi được rồi.
- Chú Bân, cháu còn định cho chú bất ngờ nữa, vậy mà chú lại vào đây xem hết bí mật của cháu rồi. Không được, cháu phải thay đồ khác mới được, không cho chú xem trước đâu.
Tả Bân nhìn cô với ánh măt vô cùng nuông chiều, hai tay nắm nhẹ đôi vai của cô vẫn duy trì động tác.
- Mạt Mạt của chú mặc đồ đẹp không phải muốn cho chú ngắm đầu tiên sao? Chú là hiểu ý của cháu nên mới vào đây chiêm ngưỡng trước đấy.
Hai bên má trắng hồng của Lãnh Di Mạt vì mấy lời của hắn mà đã trở nên đỏ ửng như lò than đang cháy. Nhưng khi vô tình nhìn vào gương lớn trước mặt, thấy hình ảnh đôi nam nữ trong tư thế vô cùng thân mật, còn rất giống một đôi yêu nhau nữa, cô nhìn đến mê đắm, thích thú.
Tả Bân kề mặt qua một bên mặt của cô gái nhỏ, thì thầm vào tai cô mấy câu.
- Mạt Mạt, cháu thật sự muốn gả cho chú sao?
Lãnh Di Mạt đang mải mê ngắm nhìn bức tranh hoàn hảo trong gương nên khi nghe Tả Bân hỏi đột ngột như vậy thì theo phản xạ tự nhiên phải giật mình rồi. Mặc dù có vẻ ngượng ngùng nhưng cô vẫn mạnh dạn khẳng định.
- Đương nhiên rồi, Mạt Mạt chắc chắn chỉ gả cho chú Bân thôi.
Cô quay đầu lại, vừa vặn mũi đụng vào chóp mũi cao cao của người đàn ông, môi gần kề môi bạc của hắn. Hai người gần nhau như vậy, im lặng bốn mắt nhìn nhau, cảm nhận được hơi thở của đối phương.