Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chú Đừng Qua Đây! - Lãnh Di Mạt

Gần đây khi Tả Bân không còn tác oai tác quái nữa thì cả Tiểu Ngư cũng được sống yên, công việc mới cũng rất thuận lợi mà nó lại không hề biết người thực sự dọn sạch đường cho mình, ngăn cản Tả Bân can thiệp vào chuyện của mình lại chính là người đàn ông đang đến tìm nó đây, chính là Ryan.

- Ngài, ngài Ryan? Sao ngài lại đến đây?

Vừa mới kết thúc giờ học, Tiểu Ngư chuẩn bị đến phòng thay đồ để chuẩn bị ra về thì bị Ryan xuất hiện bất thình lình chắn trước mặt, không còn cách nào nên nó đành phải đứng lại nói chuyện cho xong.

Bắt được cơ hội rồi, vậy mà Ryan lại không thể nói được những gì mà anh ta đã nghĩ trong đầu từ lâu, anh ta cứ ngập ngừng rồi lại nói những chuyện ngoài lề.

- Tôi hỏi Mạt Mạt mới biết cô làm việc ở đây. Không biết bây giờ cô có thời gian không, tôi muốn mời cô đi xem phim.

Anh ta vừa nói vừa giơ hai tấm vé xem phim ra, trên mặt còn mang theo một cỗi hy vọng. Nhìn gương mặt đó, Tiểu Ngư lại do dự không nỡ từ chối, nhưng nó cũng không muốn day dưa thêm với người đàn ông này nữa. Nó nghĩ một lúc, sau đó cũng cầm lấy vé, sau đó chỉ chỉ vào phòng thay đồ.

- Bây giờ tôi phải vào thay đồ đã. Anh ra ngoài đợi đi.

Thấy cô đã cầm lấy vé rồi nên Ryan cũng nghĩ rằng nó đã đồng ý lời mời của mình. Anh ta cười rạng rỡ, gật gật đầu và đi ra bên ngoài hành lang đứng đợi.

Nhưng sau khi thay đồ xong, Tiểu Ngư lại chọn đúng lúc nhiều người ra vào khu vực thay đồ rồi bí mật rời đi trước khi bị Ryan nhìn thấy.

Còn Ryan sau khi đợi lâu vậy vẫn chưa thấy người đi ra, thử chạy ngược lại vào trong tìm thử. Trước những cái nhìn quái dị nhìn vào mình, anh ta vẫn không thèm quan tâm, một người đàn ông với thân phận cao quý vậy mà đang lục tung cả phòng thay đồ nữ để tìm một cô gái.

Kết quả là anh ta đã tìm cả buổi vẫn không tìm thấy Tiểu Ngư nữa, lúc này trong đầu cũng đã có câu trả lời rồi. Có lẽ nó không muốn đi xem phim cùng hắn nên đã về trước, nếu đã không muốn như vậy sao không thẳng thừng từ chối đi chứ.

..

Ryan vậy mà vẫn đi đến rạp chiếu phim một mình nhưng lại không nhìn thấy người con gái vẫn đi theo anh ta suốt dọc đường. Tiểu Ngư đứng từ xa nhìn người đàn ông ngồi một mình ở quầy chờ, trái tim không kìm được mà nhói lên. Cho đến khi người đó cũng bước vào trong khu vực soát vé, nó nhìn lại tấm vé trong tay, nhìn theo dòng người cũng chuẩn bị di chuyển, cuối cùng lại chạy tới quầy bán vé để hỏi một vị trí bất kỳ ở hàng ghế cao nhất trong rạp là của vị khách nào. Sau một hồi thuyết phục, nó cũng được nhân viên chỉ người đàn ông đang đi một mình đứng cuối hàng. Nó nhanh chóng đi tới nói với một người đàn ông đó. 

- Xin lỗi, không biết anh có thể đổi vé với tôi không?

Số ghế trên vé của Tiểu Ngư là một chỗ ngồi rất lí tưởng, có lẽ vé này Ryan đã đặt sớm nhất. Vì rạp hôm nay rất đông nên ghế cũng đã hết, người đàn ông đến trễ này phải mua vé ở ghế trong góc, nhìn thấy số ghế đẹp như vậy đương nhiên không do dự mà đồng ý rồi.

- Được chứ. Của cô đây.

Người đàn ông vui vẻ đồng ý đổi vé cho Tiểu Ngư, ông ta đi vào trước nó, còn nó vẫn không quên gật đầu cảm ơn.

Rạp phim đã đông kín người, Tiểu Ngư tìm vị trí ngồi trên tấm vé vừa đổi từ người đàn ông. Vừa ngồi xuống thì việc đầu tiên nó làm chính là nhìn thử Ryan đang ngồi ở đâu. Tìm được rồi, người đàn ông vẫn ngồi tĩnh lặng hướng mắt lên màn hình, nhưng trái tim của nó lại có cảm giác nhói lên từng cơn vậy?

Còn phía bên này, Ryan vừa thấy người đàn ông lạ mặt ngồi vào ghế bên cạnh thì càng hiểu ra. Tiểu Ngư cho dù không muốn đi xem phim cùng anh ta thì có cần phải đem cả vé xem phim tặng cho một người lạ mặt vậy không chứ.

Bộ phim trên màn hình lớn đã chiếu rồi, cả rạp kín người đều giữ im lặng để theo dõi bộ phim. Nhưng có lẽ trong số những người ở đây thì có những trái tim chỉ đang muốn tìm kiếm người trong lòng mình. Tiểu Ngư chính là một ví dụ, cả buổi bộ phim diễn ra thì số lần nó nhìn về chỗ ngồi của Ryan còn nhiều hơn, dù chỉ nhìn từ phía sau nhưng cũng mãn nguyện rồi. Ba năm trước, giữa hai người đã hình thành môt bức tường vô hình không thể nào bước qua nữa, giữa hai người chính là một vị hôn thê đã mất của Ryan, mà trái tim của Ryan có lẽ vẫn còn một vị trí đặc biệt chỉ dành cho người phụ nữ đó. Cho nên nó không dám bước vào, càng không có dũng khí đối mặt với anh ta.

Cho dù bộ phim đang chiếu có đặc sắc đến mấy thì Ryan cũng không có tâm trạng gì để cảm nhận nữa. Anh ta cứ lâu lâu lại nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh, cứ nghĩ đến lẽ ra hôm nay người ngồi cạnh anh ta phải là Tiểu Ngư. Không ngờ tất cả hy vọng đã bị dập tắt khi người đã bỏ đi từ lâu.

Bộ phim vừa kết thúc, lần lượt từng dòng người đã đi ra khỏi rạp nhưng Ryan vẫn còn ngồi yên một chỗ. Vì chưa thấy anh ta rời đi nên Tiểu Ngư cũng chưa di chuyển, cùng ngồi với anh ta đến khi không còn ai ngoài hai người bọn họ nữa. Cho đến khi thấy Ryan có dấu hiệu đứng lên, Tiểu Ngư cũng nhanh chóng cầm túi đứng lên và đi ra khỏi rạp trước.

Ryan không lái xe mà đi bộ suốt dọc đường từ rạp chiếu phim đi ra, mà Tiểu Ngư cũng đi theo sau anh ta, đặc biệt là không quên giữa khoảng cách nhất định.

Đi được một lúc thì đã có tài xế đến đón Ryan. Anh ta cũng không nghĩ nhiều mà bước lên xe luôn mà không hề nhìn thấy Tiểu Ngư đang đứng ở đằng xa.

Khi xe đã di chuyển một lúc thì lại móc điện thoại ra, để màn hình hiện mục tin nhắn với Tiểu Ngư, do dự muốn gửi tin nhắn đi, nhưng cứ soạn rồi lại xóa, sửa một câu đến một câu khác, vẫn không có câu nào vừa ý. Nhưng đúng lúc anh ta định bỏ điện thoại xuống thì màn hình đã có tin nhắn gửi đến với nội dung “Cảm ơn ngài, bộ phim hôm nay rất đặc biệt”

Đọc xong tin nhắn, Ryan phải mất vài phút mới định hình được thực tại. Tiểu Ngư nói vậy nghĩa là cả buổi hôm nay nó cũng ở trong rạp chiếu phim sao? Nhưng rõ ràng là nó đã tặng vé xem phim cho người lạ rồi mà. Chằng lẽ là đổi vé sao? Nhưng vì sao chứ? Vì sao lại không muốn đi cùng anh ta? Nó vẫn đang tránh mặt anh ta?

Vừa nghĩ xong thì Ryan lại định gửi tin nhắn hỏi thử thì Tiểu Ngư đã nhắn thêm mấy tin.

“Đi đường cẩn thận. Tôi về đến nhà rồi”

“Tôi đi ngủ đây”

“Ngủ ngon”

Những tin nhắn này rất rõ ràng là đang cố chặn họng trước đến trốn tránh thành công. Nếu đã như vậy thì Ryan cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định này, gửi lại một câu chúc ngủ ngon đơn giản. Nhưng tâm tư lại vô cùng nặng nề, cứ như có hàng ngàn khối đá lớn đè lên vậy.

Hôm nay là ngày đầu tiên thực hiện lời hẹn, trước đó Tả Bân đã nói với Lãnh Di Mạt không cần đem theo bất cứ thứ gì mà chỉ cần đi cùng hắn thôi, thế nhưng cô vẫn chuẩn bị đầy đủ đồ dùng cá nhân khi rời khỏi nhà. Cô xuống nhà sớm hơn năm phút lại không ngờ là Tả Bân lại đến trước.

Nhìn chiếc vali bên cạnh Lãnh Di Mạt, Tả Bân cũng không biết phải nói gì nữa, bất lực lắc đầu, chẳng phải là hắn đã dặn cô không cần đem theo bất kỳ thứ gì rồi sao? Mọi thứ hắn đều đã chuẩn bị sẵn hết rồi, sao ba năm lại có thể biến một thiên kim tiểu thư trở nên quê mùa vậy chứ?

Không cần nghĩ nhiều, hắn đi tới kéo cô nhét vào vị trí ghế phụ trước. Trong lúc Lãnh Di Mạt còn tưởng hắn sẽ giúp cô đem vali cất vào cốp xe cho cô thì không ngờ tên đàn ông lỗ mãng nào đó đã đi vòng qua đầu xa và ngồi vào ghế của mình.

- Tả Bân, anh còn chưa cất đồ cho tôi mà. Anh làm gì vậy? Đó là đồ của tôi đấy.

Lãnh Di Mạt bắt đầu làm loạn và muốn mở cửa xuống xe tự cất vali, nhưng Tả Bân đã nhanh hơn và đem cửa khóa lại, sau đó còn nhoài người qua bên cô, rất tự nhiên mà đem dây an toàn thắt vào bên eo của cô.

- Anh đã chuẩn bị không thiếu thứ gì cả. Em không cần phải mang theo những thứ này.

Lãnh Di Mạt thực sự không nhịn được bản tính tự ý hành động của hắn, bất mãn phản biện lại.

- Nhưng tôi có thể tự chuẩn bị. Không phải trong hợp đồng có điều kiện anh sẽ không ép tôi làm gì mà tôi không muốn sao?

Nghe cô ồn ào mãi bên tai chỉ vì một cái vali, Tả Bân càng kiên quyết khởi động xe, một tay nắm vô lăng còn một tay kéo đầu của cô nghiêng qua bên người mình.

- Em còn ồn ào nữa thì anh sẽ dán miệng em lại đấy. Yên tâm đi, cả đồ lót cũng đúng size của em nên em không cần phải ngại.

Bị hắn trêu chọc không chút kiêng dè như vậy, Lãnh Di Mạt vừa tức giận vừa đỏ mặt xấu hổ. Một chữ cũng nói không trôi nên cô cũng đành căn răng mà bỏ qua lần này, nghiêng đầu nhìn cảnh bên đường mà chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!