Mặc dù chưa biết Ngôn Dực sẽ nói chuyện gì nhưng Ngôn Tô vẫn có một dự cảm không lành. Ông ta cũng đi vào trong nhà của con trai, nhìn một bãi chiến trường dưới chân, ông ta càng chán ghét, giơ chân dọn đường cho mình đi.
- Con lại phát bệnh gì đây hả?
Ngôn Dực châm một điếu thuốc lên, vừa ngậm vào miệng rít một hơi thì từ từ thở khói ra, nhếch môi cười khẩy một tiếng.
- Rất lâu trước đây có hai người anh em kết nghĩa cùng sinh ra tử. Tình nghĩa anh em của hai người bọn họ rất tốt, cho đến khi hai người đều đem lòng yêu một người phụ nữ. Cuối cùng thì người phụ nữ đó lại chọn một người trong hai người bọn họ, còn người kia mặc dù không được yêu nhưng vẫn luôn đứng phía sau bảo vệ người phụ nữ. Nhưng thời gian sau, cuộc sống hôn nhân của hai vợ chồng người phụ nữ đã bắt đầu rạn nứt, lí do là vì chồng của bà ta có tình nhân bên ngoài, cho nên đứa con mà bà ta đang mang thai vừa sinh ra đã chết yểu do ảnh hưởng của thuốc chống trầm cảm. Có lẽ vì cảm giác có lỗi nên người chồng đó mới đưa thi hài chết yểu đã chôn cất xong về và dùng mọi phương pháp để cứu sống nó. Đứa bé này được chính cha ruột của nó nuôi lớn nhưng lại luôn nghĩ rằng đó là cha nuôi, đến lớn nó cũng không biết thân phận thật của nó.
Nghe Ngôn Dực kể câu chuyện bóng gió như vậy, sắc mặt của Ngôn Tô đã méo mó trông rất khó coi. Bước chân của ông ta vô thức lùi về phía sau, hơi thở cũng đã trở nên dồn dập và gian nan, đôi mắt già nua trừng lớn nhìn con trai trước mặt.
Cho dù nhìn thấy như vậy thì Ngôn Dực cũng chưa có ý định dừng lại mà còn nói tiếp, thái độ lại vô tình bình thản như nói chuyện chẳng có liên quan đến mình.
- Người phụ nữ sau khi li hôn với người chồng thì đã đồng ý gả cho người đàn ông vẫn luôn bảo vệ mình, không lâu sau thì bọn họ đã có một cô con gái. Ông trời trêu người, hai đứa bé lớn lên đều không biết chúng là anh em cùng một mẹ sinh ra, mà đứa bé từng chết yểu kia lại đem lòng yêu chính cô em gái của nó.
Sau khi Ngôn Dực nói xong, Ngôn Tô đã không kìm nổi cơn thịnh nộ trong lòng nữa. Hai tay già nua, nhăn nheo của ông ta đã sớm nắm chặt thành quyền, nghiến chặt răng mà hỏi.
- A Dực, con đã nghe chuyện này từ đâu hả?
Ngôn Dực lại hút một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói, lắc lắc đầu cười cười, nhưng giây sau thì đáy mắt liền chuyển sang đỏ ngầu vì tức giận.
- Cha à, đây là New York đấy! Phong gia ở đây đấy! Cha nghĩ con còn có thể nghe từ đâu nữa hả?
Thấy dáng vẻ như vừa gặp ma của Ngôn Tô, Ngôn Dực càng chắc chắn hơn vào câu chuyện này rồi. Anh ta cũng sắp phát điên đến nơi rồi, nhìn người cha trước mặt mà không nhịn được lửa giận đang bùng lên dữ dội.
- Bây giờ thì con đã hiểu tại sao người hết lần này đến lần khác ngăn cản con và Mạt Mạt rồi. Con cũng đã hiểu tại sao suốt ba năm qua người luôn không ngừng tìm bọn con. Thì ra là người đang sợ bọn thực sự yêu nhau, người sợ con của mình sẽ phạm tội loạn luân. Nhưng tại sao người lại không nói từ đầu vậy hả? Cảm giác muốn ngăn cản nhưng không dám nói ra có phải rất bứt rứt không? Nếu như con không biết thì người định lừa con đến khi nào nữa đây?
Trước những câu chất vấn của Ngôn Dực, Ngôn Tô cũng không thể kìm nén được cơn giận nữa, đôi mắt đỏ ngầu, rống lên một tiếng.
- Ta không dám thừa nhận với con sao? Ngay cả Phong gia bọn họ cũng không dám thừa nhận hết đâu! Đều tại Lãnh Di Tu! Tất cả đều tại Lãnh Di Tu! Nếu không phải Lãnh Di Tu thì ta và Xảo nhi sẽ không bị chia cắt.
Thấy cha mình vẫn còn cố chấp như vậy, Ngôn Dực vừa lắc đầu vừa nhếch môi cười trào phúng.
- Ngay cả việc tự đối mặt với việc mình đã làm mà người cũng không đủ bản lĩnh nữa. Người vẫn luôn muốn lợi dụng con để giúp người đối phó với Mạt Mạt và Tả Bân. Nhưng con xin lỗi, con nhất định sẽ bảo vệ Mạt Mạt. Kể từ hôm nay, nếu người còn làm hại đến cô ấy, con sẵn sàng đối địch với người.
Nghe anh ta nói những lời này, nhất thời thì chưa kịp hiểu ra vấn đề thì đã thấy anh ta tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống và trả lại.
- Từ nay trở đi, con và Hồng Bang không còn bất kỳ liên quan nào nữa. Con và người cũng không còn quan hệ gì nữa. Vị trí thiếu chủ này, người lấy lại đi, con không cần. Những thứ cướp của người khác, con thấy rất sợ.
Nắm chặt sợi dây chuyền trên tay, Ngôn Tô càng phẫn nộ hơn. Đây là sợi dây chuyền do thủ lĩnh truyền lại cho người kế nhiệm sau này, ngày mà Ngôn Dực tiếp nhận vị trí thiếu chủ của Hồng Bang, chính tay ông ta đã đeo lên cho con trai. Vậy mà bây giờ vật này lại trở về tay của ông ta?
- A Dực, con vì thứ nghiệt chủng kia mà từ bỏ hết những gì ta đã cố gắng cho con sao? Đến cả người cha này con cũng không cần nữa?
Khi nghe Ngôn Tô mắng Lãnh Di Mạt, giới hạn của Ngôn Dực cũng vì vậy mà bị đụng đến. Anh ta không kiêng nể gì mà hét lên một tiếng cảnh cáo.
- Con không cho người nói cô ấy như vậy. Nếu không phải vì người thì sao người con gái mà con yêu lại thành em gái của con hả? Con phải cảm ơn người vì đã giúp con có thêm một em gái nữa! Bọn họ thành như vậy cũng nhờ phước của người đấy.
Từng câu từng chữ anh ta phun ra từ kẽ răng, có thể thấy anh ta đang tức giận đến mức nào. Vừa mới dứt lời thì đã chỉ tay về phía cửa, ý tứ đuổi người rất rõ ràng. Đôi mắt đỏ ngầu, hiện lên từng tơ máu, trừng trừng nhìn người cha của mình như đang nhìn kẻ thù truyền kiếp.
- Bây giờ người có thể đi rồi. Và đừng bao giờ đến tìm con nữa. Cho dù người có đến nữa thì con cũng không muốn gặp người.
Nhìn thái độ dứt khoát của anh ta, Ngôn Tô biết bây giờ dù có nói thêm gì nữa cũng vô ích. Ông ta cũng đã bị chọc giận đến tim gan lộn ngược rồi, mặt hằm hằm sát khí đi ra khỏi nhà của con trai mà không hề ngoảnh đầu lại.
Sau khi cánh cửa lớn khép lại, Ngôn Dực lại cười phá lên như kẻ điên, gần như không kiểm soát được cảm xúc hiện giờ của mình nữa.
Còn Ngôn Tô vừa ra khỏi nhà thì Ngao Bính đang đợi bên ngoài cũng nhanh chóng đi tới chờ ông ta phân phó nhiệm vụ mới. Đúng lúc lại nhìn thấy trên tay của ông ta đang cầm tín vật của thiếu chủ, trong đầu không ngừng nhảy số, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Cơn giận trong người Ngôn Tô vẫn chưa được dập tắt, cầm tín vật kia lên xem thử, càng siết chặt tay lại, đôi mắt đỏ ngầu trông càng đáng sợ hơn, cắn chặt răng nhả ra tên của Lãnh Di Mạt.
- Lãnh Di Mạt! Đều tại đứa nghiệt chủng đó. A Dực trước giờ luôn là một đứa trẻ ngoan, không bao giờ kháng lệnh của tôi, nhưng chỉ vì cô ta mà nó dám bỏ cả vị trí thiếu chủ. Không giết chết đứa nghiệt chủng đó, tôi không phải Ngôn Tô.
Sau đó lại nói với Ngao Bính đang đứng phía sau mình.
- Bây giờ việc lấy mạng của Tả Bân cứ để cho Lưu Phiến Phiến. Còn cậu giúp tôi giải quyết đứa nghiệt chủng đó trước khi A Dực càng mất tỉnh táo hơn.
- Thuộc hạ sẽ đi làm ngay.
Nhận lệnh rồi nhưng Ngao Bính vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện đang diễn ra. Nghĩa là quan hệ giữa hai cha con Ngôn Tô đang rạn nứt vì Lãnh Di Mạt, đây là cơ hội tốt cho gã để gã vừa lập được công vừa tranh thủ đoạt lấy vị trí của Ngôn Dực trước khi Ngôn Dực quay lại.