Lãnh Di Mạt từ nhà của Ngôn Dực chạy ra ngoài mà không hề chú ý tới chiếc xe đang đậu ở gần đó cho nên mới để hắn bám sát sau lưng được một đoạn khá xa. Đến khi không cần theo dõi từ sau lưng nữa thì chiếc Aston Martin màu đen huyền bí kia mới chạy lên trước mặt Lãnh Di Mạt, trực tiếp chặn đầu cô lại.
Bây giờ thì Lãnh Di Mạt mới nhìn thấy người ngồi trong xe kia là Tả Bân. Bước chân của cô liền khựng lại, đứng yên tại chỗ và sau đó là vô thức lùi lại phía sau. Nhưng phản ứng vụng về của cô đã sớm bị Tả Bân đoán được hết, hắn còn nhanh chóng bước xuống xe, trong lúc cô gái nhỏ còn chưa kịp nghĩ ra cách thức phòng vệ nào thì đã đem áo khoác của mình choàng lên vai của cô, vừa vặn có thể giúp cô che được phần lưng đã bị lộ ra ngoài do do khóa bị kéo hỏng.
Bất ngờ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc đã cách ba năm, trái tim của Lãnh Di Mạt hình như lại lệch đi một nhịp, ngây người ra nhìn chằm chằm người đứng đối diện. Cô lại không hề biết lúc Tả Bân đứng phía sau khoác áo lên cho cô đã thuận lợi nhìn thấy vết sẹo được khắc thành chữ trên lưng của cô, cho nên mới âm thầm câu môi cười. Để không bị cô nhận ra hành động vừa rồi nên hắn lại cố tình cười khẩy một tiếng, cất giọng trêu ghẹo.
- Thật không ngờ anh em của em đoàn tụ lại có một màn đặc sắc như vậy đấy.
Chỉ một câu này của hắn cũng đã trả lời được nghi vấn trong lòng Lãnh Di Mạt rồi. Cô trợn tròn mắt kinh ngạc lên nhìn hắn, sao hắn lại biết chuyện của cô và Ngôn Dực chứ, lại có vẻ như đã đợi ở đây rất lâu rồi, cho nên chỉ có một khả năng duy nhất thôi, đó chính là người đã gửi bưu phẩm cho ông bà ngoại của cô chính là Tả Bân hắn.
Khi trong đầu dần hiện ra dòng suy nghĩ đó, phản ứng đầu tiên của Lãnh Di Mạt là hoảng sợ, sau đó là tức giận mà chất vấn.
- Tả Bân, là anh dở trò?
Tả Bân cũng đã sớm chuẩn bị hết mọi thứ nên vừa nghe cô hỏi thì cũng rất bình thản mà vuốt ve gương mặt đang dần biến sắc của cô, vô cùng ung dung như chẳng có gì liên quan đến mình.
- Sai rồi, anh chỉ đang nói sự thật thôi, em không thể cho là anh dở trò được.
Lãnh Di Mạt vẫn nhìn hắn với ánh mắt dò xét và cảnh giác. Nếu Tả Bân đã gửi được bưu phẩm đó đến Phong gia thì có thể hắn còn biết nhiều chuyện hơn thế nữa. Rốt cuộc hắn còn biết gì mà cô chưa biết đây?
- Nói đi. Anh làm vậy là có mục đích gì?
Bàn tay như có ma lực của Tả Bân vẫn không ngừng vuốt ve gương mặt xinh đẹp như thiên sứ, còn cố tình dừng ngón tay trên đôi môi mỏng của cô trêu đùa. Hắn chậm rãi áp mặt qua một bên mặt của cô, nói nhỏ quanh tai cô.
- Em muốn biết anh có mục đích gì sao? Đương nhiên là muốn theo đuổi em rồi, phu nhân.
Cứ tưởng hắn sẽ nghiêm túc nói chuyện liên quan đến Ngôn Tô nhưng hóa ra lại bị trêu chọc, Lãnh Di Mạt tức đến trừng mắt, đang định quay đầu bỏ đi thì lại bị hắn một tay nhét hẳn vào trong xe, bây giờ thì cô có muốn la cũng không kịp nữa rồi.
….…
Như thế này không biết có được gọi là công khai bắt cóc không nữa, Lãnh Di Mạt bị Tả Bân cưỡng chế đưa đến một khách sạn hoàng gia, nơi chỉ có giới thượng lưu và quý tộc đặt chân vào. Có vẻ như đây cũng là nơi hắn đang tạm nghỉ.
Còn chẳng thèm quan tâm ánh mắt của người khác nhìn vào, Tả Bân ngang nhiên vác Lãnh Di Mạt trên vai như đang vác một bao cát, mặc kệ cô giãy giụa thế nào vẫn có thể giữ rất chặt, còn không bị ảnh hưởng tới bước chân và tốc độ nữa.
- Tả tiên sinh, xin anh hãy tự trọng. Hành động này của anh chính là đang quấy rối và xúc phạm tôi đấy. Nếu anh còn không thả tôi ra ngay, tôi có thể kiện anh!
Tả Bân còn chẳng thèm để mấy lời sáo rỗng của cô vào tai. Hắn vác cô đi vào thang máy, chỉ mấy bước đã đưa cô lên đến dãy phòng tổng thống và đến thẳng phòng của mình.
Bị vác ngược xuống lâu như vậy vừa chóng mặt vừa buồn nôn, còn chưa kịp định hình lại thì lại bị ném xuống giường. Lãnh Di Mạt cứ tưởng hồn xuất ra khỏi xác rồi, cô lồm cồm bò dậy, tiện thể đưa một tay đỡ trán. Vừa mới định thần lại được xong thì cô lại định tiếp tục tháo chạy. Nhưng ý định đó của cô đã bị Tả Bân đoán được từ trước, hắn liền leo lên giường và dùng thân mình khóa cô lại một chỗ.
- Mạt Mạt, em lại định chơi trò đuổi bắt với anh sao?
Lãnh Di Mạt tự chửi thầm trong lòng, hôm nay cô ra đường đúng là bước nhầm chân mà, sao lại xui xẻo đến mức bị tên điên này bắt tới đây chứ.
- Tả tiên sinh, hiểu lầm giữa chúng ta hình như ngày càng nhiều thì phải. Đầu tiên anh cố ý làm hỏng buổi đấu giá để tôi bị đuổi việc. Sau đó liên tục đến quấy rầy tôi, bây giờ cả gia đình, bạn bè của tôi cũng bị anh nhắm đến. Tôi thực sự không hiểu anh tốn bao nhiêu tâm tư như vậy để đạt mục đích gì đây.
Bây giờ Lãnh Di Mạt nói gì thì Tả Bân cũng để yên cho cô nói, đợi cô nói xong rồi, hắn mới từ từ cho cô câu trả lời cô muốn. Nhưng vẫn là thói quen không thể bỏ kia, vừa nói vừa vén tóc của cô đùa nghịch.
- Anh muốn gì chắc em rõ hơn ai hết. Nhưng hôm nay anh đưa em đến đây là để xác nhận lại vài việc.
Tư thế của hai người vô cùng thân mật và ái muội, còn trong không gian gợi tình như vậy nữa, thật khiến người khác phải đỏ mặt ngượng ngùng, một tay của Tả Bân chống bên hông của Lãnh Di Mạt, làm cô không dám cự động lung tung.
- Mạt Mạt, đầu tiên anh muốn em đừng giả vờ không quen biết anh nữa. Anh biết tại sao em lại như vậy, nhưng nếu em cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc được.
Giống như chột dạ hay bị người khác phát hiện ra lời nói dối nên Lãnh Di Mạt mới lúng túng và mất tự nhiên khi bị Tả Bân nhìn chằm chằm. Cô liên tục nghiêng đầu né tránh ánh mắt sắc bén đó của hắn.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tả tiên sinh, chúng ta thực sự chẳng có gì để nói cả. Anh hết lần này đến lần khác mạo phạm tôi, anh đừng nghĩ tôi không thể làm gì anh.
Nghe mấy câu này, Tả Bân càng có cảm giác châm biếm. Hắn cười nhạt một cái, đưa tay ép cô nhìn thẳng vào mình.
- Em muốn làm gì nào? Lại định đâm anh sao? Mạt Mạt, anh muốn em có thể nghiêm túc nói chuyện với anh một lần. Cho nên anh cần em thừa nhận em chính là Mạt Mạt.
Lãnh Di Mạt bị ép sát như vậy, trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra được phương án ứng phó nên chỉ có thể chọn cách im lặng và né tránh. Mà cô càng như vậy thì Tả Bân càng không chịu dừng lại.
- Mạt Mạt, em tưởng rằng chỉ cần giả vờ không biết anh thì anh sẽ không có cách để em thừa nhận sao?
Chất giọng đang đè nén đó, nhất định là hắn đang cố gắng khống chế bản thân không được vội kích động. Bàn tay nãy giờ sờ trên mặt cô bây giờ đã chuyển sang cầm lấy cổ tay của cô, giơ chiếc vòng tay bạc trên tay cô ra trước mặt hai người, chất vấn lần nữa.
- Lần trước em nói với anh đây là vòng tay em tự làm đúng không? Em nghĩ ra lí do này cũng hay đấy, Mạt Mạt, em không thấy chiếc vòng tay của em chính là một đôi với chiếc nhẫn nhẫn của anh sao? Thật trùng hợp đấy!
Bị hắn nắm chặt cổ tay như vậy, Lãnh Di Mạt vừa đau vừa sợ, càng bị hắn truy hỏi thì cô càng trở nên mất tự tin và lúng túng, liệu có thể thoát thân an toàn không đây.
- Tả tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì cả. Tôi và anh trước kia chưa từng quen biết, anh làm ơn dừng lại việc coi tôi như người anh biết được không?
Biết là cô muốn trốn đến cùng nên Tả Bân mới đổi ngay câu hỏi khác, hắn miễn cưỡng buông tay ra vì sợ sẽ làm cô đau, vậy mà trong lúc hắn lơ là thì nữ nhân kia lại lùi ra xa hắn hơn. Vì cố gắng vùng vẫy lung tung nên cô đã để rơi áo khoác của Tả Bân đang khoác trên người mình, bộ dạng váy áo xộc xệch lại lộ ra trước mắt người đàn ông.
- Được. Vậy em giải thích thế nào về vết sẹo trên lưng em? Đó không phải vết sẹo bình thường mà là một chữ. Đừng nói với anh em bị tai nạn hay những lí do đại loại như vậy nữa. Em khắc chữ “Tả” lên lưng làm gì nếu đúng như lời em nói là chưa từng biết anh?
Điều này sao Lãnh Di Mạt có thể quên được chứ. Vì để che giấu vết sẹo trên lưng nên cô chưa từng dám mặc những bộ đồ để lộ phần lưng. Vừa rồi nhất định là Tả Bân đã cố tình mượn cớ giúp cô khoác áo mà kiểm tra, là cô bất cẩn rồi. Nhìn ánh mắt sắc lạnh đang ghim chặt mình, Lãnh Di Mạt cũng không còn cách nào để trốn tiếp nữa.