Bàn tay nắm chặt cán dao không buông và cũng chẳng có ý định sẽ dừng lại, Lãnh Di Mạt nhìn người đàn ông trước mặt mà không có chút cảm xúc nào khác, biểu cảm chỉ tràn ngập oán hận khi đối diện với kẻ thù. Lưỡi dao chỉ mới đâm được một phần tư, chưa gây nguy hiểm gì cho Tả Bân cả.
- Tả Bân, không phải tôi từng nhắc nhở ông rất nhiều lần rồi sao? Tôi đã nói, tôi nhất định sẽ giết được ông mà. Thế nào? Đau chứ?
Nói không đau chính là giả, nhưng nỗi đau thực sự đối với Tả Bân không phải vết thương trên ngực kia mà đó là nỗi đau xé tận tâm can. Ánh mắt đó vẫn không hề thay đổi, vẫn ôn nhu và dịu dàng như vậy nhìn cô, hắn chỉ nhẹ nhàng nâng khóe môi nở một nụ cười đầy tâm sự, từ tốn hỏi cô.
- Câu mà em vừa nói, em vừa nói em yêu anh, có phải là thật không?
Khi nghe hắn hỏi câu này, bàn tay đang nắm cán dao của Lãnh Di Mạt bất giác run nhẹ. Cô sợ mình lại bị dao động nên mới vội dùng tiếng cười khinh miệt để che đậy đi điểm yếu của chính mình.
- Ông ngu thật hay giả ngu vậy? Những lời tôi nói ông tưởng là thật sao? Nếu ông đã hỏi thì tôi cũng cho ông biết vậy. Tất cả đều là giả đấy, tôi chỉ đang diễn kịch để lừa ông thôi, vậy mà ông cũng cho là thật sao? Đúng là khiến người khác thấy bất ngờ đấy.
Nghe câu trả lời của cô xong, Tả Bân vẫn chưa có hành động gì đặc biệt mà lại bật cười tự chế giễu chính mình. Hóa ra tất cả chỉ là một vở kịch sao? Hóa ra tất cả những điều tốt đẹp mà hắn trải qua cùng cô trong thời gian qua đều là lừa gạt. Tất cả đều là để cô thực hiện mục đích phục thù thôi ư?
Tả Bân hắn luôn tự tin bản thân là kẻ bất khả chiến bại, luôn nắm chắc mọi việc trong tay, hắn lại lựa chọn tin tưởng cô tuyệt đối mà không chút nghi ngờ gì. Nhưng cuối cùng thì, hắn lại mắc bẫy hoàn toàn, thua một cách triệt để và thảm hại trong tay của cô. Chiêu này của cô đúng là đã giáng cho hắn một đòn trí mạng, cho hắn nếm thử mật ngọt rồi nắm lấy thời điểm hắn buông lỏng cảnh giác hoàn toàn mà ra tay đâm hắn một nhát. Cô ra tay cũng thật tàn nhẫn đó.
- Lời nói yêu anh, những cái ôm làm nũng, những ánh mắt dịu dàng em nhìn anh, tất cả, tất cả đều là giả hết sao?
Lãnh Di Mạt vẫn giữ nguyên vị trí của con dao, bật cười như hóa dại, kề sát môi trước mặt hắn, chầm chậm phun ra mấy chữ.
- Chẳng lẽ ông lại cho là thật à? Tả Bân, ông khiến tôi hơi thất vọng đấy, tôi cứ tưởng trò chơi sẽ thú vị lắm chứ, cũng chỉ được tới đây thôi sao?
Máu từ ngực của Tả Bân cứ chảy mãi không ngừng nhưng dường như hắn lại không hề quan tâm đến vết thương này, cứ như không có cảm giác gì vậy, vẫn là ánh mắt và nụ cười ấy khi đối diện với cô.
- Tại sao? Mạt Mạt, em biết trong lòng anh em có vị trí thế nào, em biết anh yêu em, em biết anh không đề phòng em, nhưng em vẫn muốn giết anh đến vậy?
Khi nghe hắn hỏi vậy, thù hận trong tim của Lãnh Di Mạt như gặp được môi trường thuận lợi để sinh sôi nảy nở, không ngừng lan rộng khắp từng tế bào.
- Bởi vì tôi biết những điều đó nên tôi mới phải diễn vở kịch này. Nếu không làm vậy thì sao có thể giết được ông chứ? Ông cũng đừng trách tôi, tôi cũng chỉ đang ăn miếng trả miếng thôi mà. Chẳng lẽ ông đã quên mất ông đã diễn kịch lừa tôi suốt mười năm sao? Ông làm cho tôi yêu ông đến quên mình rồi ông giết cả nhà tôi, đẩy tôi xuống địa ngục, đến cả cốt nhục của ông mà ông cũng không tha. Bây giờ tôi trả lại hết cho ông thôi, diễn lâu vậy cũng khiến tôi đủ ghê tởm rồi, ông nói ông yêu tôi à? Tốt lắm chứ, ông càng yêu tôi thì tôi càng dễ giết ông thôi.
Tả Bân chỉ nhìn cô mà không nói được lời nào. Giờ thì hắn đã nhận ra, đây chính là báo ứng của hắn, nếu như hắn yêu cô sớm hơn, nếu như những gì trước đây hắn làm và những lời hắn nói không phải một vở kịch để trả thù thì hai người đã không phải đi đến con đường này, cô sẽ không phải chịu nhiều tổn thương như vậy. Nếu như hắn yêu cô sớm hơn, có lẽ bây giờ cô sẽ không phải hận hắn đến thế.....
Tay cô ra sức giữ chặt cán dao, vẫn chưa di chuyển thêm, trước khi kết liễu Tả Bân thì cô vẫn còn mấy lời cuối cùng muốn nói với hắn.
- Tả Bân, mười năm, tôi đã tin tưởng ông hoàn toàn, moi cả tim ra cho ông, nhưng lại đổi lấy mạng của cha tôi, đổi lấy cả Lãnh gia. Trái tim của tôi sớm bị ông bóp chết rồi!
- Ông biết không? Ngày mà tôi biết được mình mang thai, tôi đã rất muốn từ bỏ ý định trả thù cho cha tôi, tôi chấp nhận làm đứa con bất hiếu để con của tôi sinh ra có cả cha cả mẹ. Nhưng mà sau đó tôi đã lầm, ông vốn dĩ không có trái tim, ông dứt khoát ruồng bỏ chính con ruột của mình. Khi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo đó, tim của tôi như bị xẻ làm từng mảnh, cho đến khi nghe tiếng chuông điện thoại kia, ngay giây phút cuối cùng, tôi vẫn ôm hy vọng là ông sẽ cứu lấy con, nhưng lại không phải. Có lẽ tôi nên tỉnh ngộ, tàn nhẫn và vô tình mới đúng là con người ông.
Lần này Tả Bân hoàn toàn nhận thua, cuối cùng hắn lại thua thảm hại như vậy. Hắn biết mình yêu nữ nhân này, nhưng lại không ngờ tới là hắn lại yêu cô nhiều đến vậy. Hắn luôn cho rằng cô sẽ mãi quên đi những nỗi đau đã qua, nhưng khi nghe những lời đã cố chôn chặt trong lòng của cô, nỗi đau đó còn đau gấp trăm gấp ngàn lần, có lẽ cái chết đối với hắn mới là dễ chịu nhất.
Nhìn những giọt nước mắt rơi đầy trên mặt của Lãnh Di Mạt, từng giọt từng giọt khác vẫn đang không ngừng chảy xuống, Tả Bân rất muốn đưa tay lau đi cho cô, nhưng lại chợt nhận ra mình còn tư cách gì nữa chứ.
- Tả Bân, thù mới hận cũ, tôi đã đợi tới ngày trả hết một lượt cho ông rồi. Cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày hôm nay.
- Lẽ ra tôi vẫn muốn chơi với ông thêm một thời gian nữa, nhưng mà ông lại muốn lừa tôi thêm lần nữa. Nếu tôi thực sự bị bệnh chắc có lẽ tôi đã bị ông biến thành con rối suốt cả đời rồi.
Nhìn ánh mắt đầy oán hận của cô, Tả Bân có thể chắc chắn lần này cô sẽ không do dự nữa. Thực sự, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lí đối diện với điều này rồi. Tên khốn như hắn dù có chết cũng không thể bù đắp lại những tổn thương mà hắn gây ra cho cô. Hắn chỉ tiếc là không thể chăm sóc cô nhiều hơn, bảo vệ cô lâu hơn nữa thôi, chỉ tiếc là mọi thứ đều đã quá muộn rồi.
- Mạt Mạt, em còn nhớ không? Anh đã từng nói em chỉ có thể giết anh khi anh cho phép thôi.
Lời này của hắn là có ý gì, Lãnh Di Mạt hoàn toàn có thể tự hiểu được. Đúng vậy, hắn nói không sai, đây là thủ phủ Xích Bang, thành phố này là thành trì của hắn, chỉ cần hắn gọi một tiếng thì mấy tên thuộc hạ bên ngoài sẽ lập tức ập vào đây bắt cô, cô có thể thuận lợi giết hắn khi hắn cho phép, cô chỉ có thể thuận lợi giết hắn vì hắn đang dâng mạng mình cho cô.
- Khoảnh khắc mất đi con, tôi đã tự thề, dù tôi có chết cũng phải lôi ông xuống địa ngục.
Nước mắt chảy xuống càng lúc càng nhiều, đã vượt xa tầm kiểm soát của cô rồi. Nhìn máu tươi dính trên mu bàn tay, thù hận càng được khơi dậy đến cao trào, bàn tay nắm cán dao lần nữa dùng sức, dứt khoát đâm thêm một đoạn nữa. Tiếng xé rách da thịt đó, máu từ ngực trái của người đàn ông càng chảy ra nhiều hơn, chẳng mấy chốc đã dính đầy trên tay của Lãnh Di Mạt, máu hòa vào nước trong bồn tắm để lại màu đỏ nhạt, nước mắt của cô cũng thi nhau rơi xuống, rõ ràng là đang đâm Tả Bân nhưng tim của cô lại như bị rạch ra từng mảnh.
- Nhát này, tôi đâm cho cha của tôi.
Không thế dừng lại được nữa, cô nắm chặt cán dao, dùng sức đâm xuống thêm một đoạn sâu hơn, máu tươi từ ngực hắn chảy xuống như thác nước, rất nhanh đã đỏ cả một vùng, nước trong bồn tắm cũng đậm màu đỏ hơn.
- Nhát này, tôi đâm cho con của tôi.
Cho dù ngực đang bị rạch ra, cho dù máu có chảy cạn thì Tả Bân cũng không phản kháng lại, trong mắt vẫn chỉ có người hắn yêu bằng cả sinh mạng, tất cả như cam tâm tình nguyện vậy.
Lãnh Di Mạt đã khóc như mưa nhưng vẫn chưa dừng lại, dứt khoát đâm xuống thêm một đoạn nữa, lưỡi dao đã khoét sâu vào ngực của người đàn ông, máu chảy không ngừng, máu tươi đã nhuộm đỏ cả bồn nước.
- Nhát này, tôi đâm cho chính tôi.
Nghe giọng nghẹn ngào, đông cứng của cô, trái tim đang dần chết đi của Tả Bân vẫn vô cùng khó chịu. Hắn cố gắng mỉm cười nhìn cô, chầm chậm đưa tay lên giữ chặt lấy tay của cô, dứt khoát dùng sức đâm cạn lưỡi dao đến cán, nén cơn đau thập tử nhất sinh mà nói với cô.
- Nhát này, anh trả cho em.