Xác định Tả Bân đang trong thư phòng làm việc rồi, lại theo dõi thấy Lưu Phiến Phiến ở dưới lầu, Lãnh Di Mạt mới đi ra khỏi phòng, xuống cầu thang và đi tới gọi Lưu Phiến Phiến.
- Chị vào đây, tôi có chuyện muốn nói với chị.
Chuyện vừa rồi mà Tả Bân nói vẫn còn dọa cho Lưu Phiến Phiến một phen khiếp vía, chưa ổn định lại thần trí thì lại gặp Lãnh Di Mạt, vì không muốn tự chuốc thêm phiền phức nên cứ làm theo yêu cầu và đi vào phòng bếp với Lãnh Di Mạt. Nhưng vừa vào trong, lại không có ai ở đây nên cô ta cũng không muốn nhẫn nhịn nữa.
- Cô lừa được lão đại nhưng không lừa được tôi đâu. Lãnh Di Mạt, sớm muộn gì tôi cũng sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô cho lão đại thấy.
Lãnh Di Mạt từ lúc mới vào bếp đã đun nước sôi để pha trà, trong lúc Lưu Phiến Phiến đứng phía sau nói những lời này thì cô vẫn chuyên tâm lấy lá trà khô trong hộp bỏ một ít vào cốc. Không có gì bất ngờ cả, vì cô cũng đâu có diễn kịch cho cô ta xem chứ. Nhẹ nhàng nhếch môi cười khẩy một tiếng, rất bình thản đáp lại.
- Có phải rất tức giận không? Tôi đúng là muốn cho chị tức chết đấy thì sao nào?
Nói đoạn, cô chầm chậm xoay người lại đối diện với người phụ nữ với gương mặt méo mó biến dạng trông rất khó coi. Trên môi vẫn treo một nụ cười đắc ý của một kẻ thắng cuộc, không ngừng châm biếm đến khiêu khích.
- Cô biết thì đã sao? Nhưng Tả Bân không có biết, cô cứ việc đi nói hết những gì cô biết cho ông ta nghe đi. Tôi thực sự muốn xem thử ông ta tin cô hay là tin tôi.
Lưu Phiến Phiến trước giờ luôn tự tin mình giữ được tin thần thép trước mọi tình huống, nhưng khi đụng vào Lãnh Di Mạt thì cô ta càng lúc càng không thể khống chế được sự kích động của mình, nhất là với bộ mặt giả vờ ngây ngô để gạt người của Lãnh Di Mạt.
- Lãnh Di Mạt, chiêu này của cô đúng là cao tay thật đấy, tôi đúng là chơi không lại cô. Nhưng cô nghĩ lão đại ngốc như cô tưởng sao? Cô nghĩ mình có thể lừa được ngài ấy bao lâu đây?
Cô ta cũng dần dần lấy lại được thế chủ động, vì trên tay đang cầm một chiếc máy ghi âm đã bắt đầu ghi từ lúc vào đây rồi.
- Đúng là tôi nói thì ngài ấy sẽ không tin. Nhưng có cái này rồi, cô nói xem liệu ngài ấy còn tin lời cô nói nữa không.
Nhìn lên chiếc máy ghi âm kia, Lãnh Di Mạt chẳng những không hoảng loạn mà ngược lại còn rất thản nhiên mà tiếp tục làm nốt công đoạn cuối cùng để pha xong tách trà. Cẩn thận bưng tách trà nóng hổi, bốc khói nghi ngút lên, cô từng bước đi tới gần chỗ cô ta, cong môi cười nhẹ nhàng.
- Chị đã sớm có chuẩn bị rồi nhỉ? Nếu chị biết rõ tôi phải tốn công diễn một vở kịch như vậy thì tôi đương nhiên phải cho nó thật hoàn hảo, sao có thể bị lộ tẩy được.
- A! Lãnh Di Mạt! Cô trả đồ lại cho tôi!
Cốc trà còn nóng hổi đã đổ hơn một nửa vào tay của Lưu Phiến, cũng là lúc đó theo phản xạ tự nhiên cô ta làm rơi chiếc máy ghi âm nên Lãnh Di Mạt dễ dàng lấy được. Cầm chiếc máy ghi âm đã bị giẫm nát giơ lên trước mặt cùng nụ cười đắc thắng, Lãnh Di Mạt ném thẳng nó vào trong bồn rửa tay rồi mở nước xả đi.
- Xin lỗi nhé, tôi vụng về quá nên làm hỏng mất rồi. Hay là tôi bảo Tả Bân mua cho cô cái khác nhé?
Lưu Phiến Phiến một tay ấn chặt một bên tay vừa bị nước sôi làm bỏng, nghiến răng nghiến lợi nhìn người phụ nữ trước mặt, hận không thể xé nát bản mặt giả tạo đó ra.
- Lãnh Di Mạt, tôi đánh giá quá thấp về độ đê tiện của cô rồi. Nhưng cô cũng đừng đắc ý quá lâu, sớm thôi cô sẽ bị vạch trần rất thảm đó.
Lãnh Di Mạt đúng kiểu điếc không sợ súng, vẫn nghênh mặt ra thách thức, còn bật cười giống như vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm vậy.
- Không phải chị bị bỏng tới hỏng não rồi chứ? Tội nghiệp thật đấy. Thay vì cứ nghĩ cách vạch trần tôi thì tôi khuyên chị nên nghĩ cách giữ cái mạng quèn của chị thì hơn.
Đang nói thì đột nhiên cô lại khựng lại mấy giây vì nhìn qua khe cửa thì thấy có người đang đi vào đây. Nhân lúc Lưu Phiến Phiến còn chưa chú ý tới thì cô đã nhanh chóng đem hết cốc trà còn lại một ít đổ thẳng vào tay của mình, còn ném vỡ cả cái cốc ngay dưới chân của mình và Lưu Phiến.
Vì nghe tiếng động phát ra, người bên ngoài mới nhanh chân chạy vào trong dáng vẻ lo lắng.
- Mạt Mạt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sự chú ý đầu tiên của Tả Bân khi mới vào tới phòng khách chính là Lãnh Di Mạt. Cảnh tưởng trước mắt mà hắn nhìn thấy là cốc nước đã vỡ tan tành trên mặt sàn, những mảnh vỡ văng tứ phía, có mảnh đã đâm vào chân của Lãnh Di Mạt, mà khi nhìn đến tay của cô hình như còn bị bỏng nữa.
- Mạt Mạt, em có sao không? Để anh xem bị thương ở đâu nào.
Nhìn người đàn ông vì lo lắng cho Lãnh Di Mạt mà trở nên cuống cuồng, đáy lòng của Lưu Phiến Phiến lại dâng lên một trận chua xót, đau đớn. Cô ta cũng vô thức xoa xoa cánh tay bị bỏng nặng, nhưng người lại chỉ quan tâm nữ nhân mà hắn yêu thôi.
- Chú Bân, là Mạt Mạt bất cẩn thôi. Mạt Mạt định pha trà cho chú nhưng không biết cô Lưu lại vào đây nên mới đụng phải cô ấy. Vết thương của Mạt Mạt không có gì đáng ngại đâu, hay là chú Bân qua xem cô Lưu có bị bỏng không. Mạt Mạt sẽ đi pha lại tách trà khác cho chú.
Trong mắt của Tả Bân bây giờ chỉ còn có vết thương trên tay chân của Lãnh Di Mạt, đến một cái liếc nhìn ra phía sau cũng không có. Hắn vừa giận vừa lo, quát nhẹ một tiếng khi bế cô lên.
- Em bị thương thế này rồi còn pha trà gì nữa, để người khác làm được rồi.
Nhưng nghĩ lại hình như nhớ ra gì đó, hắn mới quay lại nói với Lưu Phiến Phiến.
- Nhiệm vụ của cô là bảo vệ an toàn cho Mạt Mạt nhưng lại để xảy ra chuyện này? Nếu cả chuyện này cũng làm không được nữa thì cút về Thái Lan đi.
Nói xong hắn cũng đã bế Lãnh Di Mạt đi thẳng ra khỏi phòng bếp mà không hề nhìn thấy nụ cười khoái trá của cô đang hướng vào Lưu Phiến Phiến tức đến mặt mũi vô cùng khó coi.
“Đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi, trò hay còn ở phía sau nữa”
Lưu Phiến Phiến nhìn theo bóng lưng người đàn ông vội vội vàng vàng bế nữ nhân của hắn chạy lên lầu. Trái tim của cô ta dường như đang bị xé thành từng mảnh đến đau đớn. Không phải chir là vì Tả Bân lo lắng cho ả đàn bà giả tạo đó mà bỏ mặc cô ta mà là vì từ lúc Lãnh Di Mạt quay về thì hắn cũng hoàn toàn thay đổi, nếu trước kia hắn không coi cô ta là thuộc hạ và ban cho cô ta chút đặc quyền thì bây giờ hắn vì muốn làm cho nữ nhân mình yêu được vui mà sẵn sàng bắt cô ta làm người hầu kẻ hạ cho nữ nhân đó, bây giờ hắn đã coi cô ta như thuộc hạ giống như những thuộc hạ khác rồi. Tất cả những điều này đều là từ Lãnh Di Mạt mà ra, Lưu Phiến Phiến tự thề nhất định sẽ trả lại hết.
Tả Bân vừa đưa Lãnh Di Mạt về phòng thì liền bế cô vào thẳng trong phòng vệ sinh để làm mát vết bỏng trên tay của cô, sau khi đưa cô ra giường ngồi thì mới lấy hộp dụng cụ y tế ra và gom thuốc cần thiết để xử lý vết thương của cô.
Lần lượt từ vết bỏng trên tay đến vết cắt từ thủy tinh dưới chân, Tả Bân đều rất cẩn thận và nhẹ nhàng, sợ chỉ chút sơ suất nhỏ cũng làm cô đau. Sau khi xử lý xong xuôi hết, hắn lại cầm lấy bàn tay vừa được bôi thuốc xong của cô lên, kề trước môi rồi thổi nhẹ.
- Mạt Mạt, còn đau không?
Đối diện với những hành động săn sóc ân cần của hắn, Lãnh Di Mạt chỉ còn cảm giác buồn nôn vô cùng. Sau tất thảy những gì mà hắn đã gây ra cho cô, cho con của cô thì những việc này đúng là hết sức kinh tởm mà, hắn vậy mà vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra sao?
Nhưng không thể để hắn nghi ngờ, cô phải diễn thật tròn vai của mình, lắc đầu và trả lời.
- Mạt Mạt không sao mà, chú Bân đừng lo.
Chắc chắn là cô không sao rồi thì Tả Bân mới thở phào yên tâm. Nhưng tư thế gần gũi lúc này của hai người, lại bốn mắt nhìn nhau ngây dại thế này, hắn vẫn không nỡ buông tay của cô ra, còn giữ nguyên như vậy rất lâu mới nói.
- Mạt Mạt, anh yêu em.