Sự xuất hiện của Ngôn Dực thực sự đã đem tình thế xoay chuyển hoàn toàn, hướng có lợi về phía Lãnh Di Mạt. Mà Mỹ Mỹ cũng nhận ra người đàn ông này, chính là đối thủ nặng ký của Tả Bân về mọi mặt, cho dù cô ta đang có Tả Bân làm ô dù nhưng trước mặt Ngôn Dực vẫn không đủ khả năng để lên mặt.
- Ngôn tổng, chắc là do tôi nhớ nhầm đấy, anh không để bụng chứ?
Nhìn cô ta lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách kia, Lãnh Di Mạt chỉ thấy buồn cười thôi. Nhưng không phải vì cô ta đã mất đi khí thế ngông cuồng vừa nãy mà cô sẽ bỏ qua chuyện này nếu chưa đạt được mục đích đến đây.
- Cô Mỹ Mỹ, cô nhầm lẫn cũng nhiều quá nhỉ? Nếu chỉ một câu nhầm lẫn của cô có thể hóa giải vấn đề thì lòng tự trọng của những người bị cô sỉ nhục coi như bỏ đi à?
Nếu không phải Ngôn Dực nửa đường xuất hiện thì hôm nay Mỹ Mỹ nhất định sẽ không chịu thua Lãnh Di Mạt, nhưng đã đến nước này, coi như hôm nay xui xẻo vậy. Nhìn ánh mắt thập phần cảnh cáo của người đàn ông, cô ta cắn cắn môi, cúi thấp đầu và nói nhỏ một câu xin lỗi.
Lãnh Di Mạt nhìn cô ta với thái độ chán nản, hất nhẹ cằm về phía Lưu Phiến Phiến vẫn đứng yên một chỗ nãy giờ.
- Người cô cần xin lỗi không phải tôi.
Mỹ Mỹ nắm chặt hai tay để kìm nén cơn tức giận trong lồng ngực, miễn cưỡng quay sang Lưu Phiến Phiến, xin lỗi một câu rồi nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nếu cô ta còn ở lại thêm một giây nào nữa thì chắc chắn không biết giấu mặt vào đâu nữa.
Coi như đã giải quyết xong chuyện này, Lãnh Di Mạt cũng chẳng muốn đứng đây quá lâu để tránh thêm phiền phức mới cố tình ra ám thị cho Ngôn Dực nhanh chóng rời khỏi. Lúc cô rời đi vẫn không nói với Lưu Phiến Phiến câu nào, nhìn qua cô ta một cái rồi cùng Ngôn Dực đi khỏi, chỉ có Ngôn Dực vẫn nhắc tài xế của mình đem mấy bộ váy cô đã cầm nãy giờ đến quầy thanh toán.
Nhìn đến khi Lãnh Di Mạt đã rời khỏi, Lưu Phiến Phiến mới tiến lên vài bước, xem ra người vừa thoát khỏi được cái lồng của Tả Bân đã vội có chỗ dựa khác rồi. Cô ta khựng người lại khi nhận ra có gì đó dưới chân mình, vừa nhấc chân lên và vừa khom lưng xuống nhặt, thì lại có một thu hoạch rất bất ngờ, đây không phải hình siêu âm thai nhi sao? Không lẽ nào....
Cầm tấm ảnh siêu âm trong tay mà Lưu Phiến Phiến cứ ngỡ đang cầm một lò than nóng rực, bàn tay cũng run rẩy không còn chút lực nắm. Hai mắt trợn tròn kinh hãi, lo lắng gấp bội nên nhịp tim cũng tăng lên. Chẳng lẽ Lãnh Di Mạt đã mang thai? Là con của Tả Bân? Nếu cô thực sự mang thai con của Tả Bân, như vậy không phải Lưu Phiến Phiến cô ta sẽ hoàn toàn mất hết ư? Chỉ dựa vào đứa bé này thì Lãnh Di Mạt đã hoàn toàn thắng được cô ta rồi.
Không thể được, cô ta nhất định phải làm gì đó.
Lãnh Di Mạt và Ngôn Dực vừa rời khỏi trung tâm thương mại thì cũng lên xe ngay. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng đều không nói gì, cho đến khi Ngôn Dực chủ động phá vỡ sự im lặng.
- Vừa nãy, sao cô lại giúp cô ta? Không phải cô rất ghét cô ta sao? Còn vì cô ta mà chịu uất ức nữa.
Thực ra Lãnh Di Mạt vẫn luôn suy nghĩ về chuyện mình vừa làm liệu có đúng hay không, cô cũng đang tự hỏi chính mình như vậy, rốt cuộc thì tại sao ngay khoảnh khắc đó cô lại muốn giúp Lưu Phiến Phiến. Chẳng lẽ chỉ vì một lí do ấu trĩ đó là giữa Lưu Phiến Phiến và nữ minh tinh kia thì Lưu Phiến Phiến vẫn đỡ đáng ghét hơn sao?
- Tôi cũng không biết, chỉ là thấy cô ta có chút đáng thương thôi.
Hình như đúng là như vậy, Lưu Phiến Phiến vì cứu Tả Bân nên dung nhan mới bị hủy, vậy mà vẫn không đổi lấy được trái tim của kẻ máu lạnh đó, không phải rất đáng thương sao? Rốt cuộc thì tại sao phải hy sinh bản thân như vậy vì một người cả đời cũng không quay đầu lại nhìn mình một lần chứ?
Ngôn Dực khẽ bật cười, nói vu vơ một câu.
- Hình như cô còn chưa cảm ơn tôi đâu đấy. Vừa nãy nếu không phải tôi đến kịp thì không phải cô cũng gặp rắc rối rồi sao?
Nghe anh ta nói vậy, Lãnh Di Mạt cũng không thèm nghĩ ngợi gì, theo phản xạ mà đáp lại.
- Tôi cũng đâu bảo anh phải ra mặt giúp tôi, sao tôi phải cảm ơn anh chứ?
Câu trả lời của cô có vẻ như đã đúng ý nguyện của Ngôn Dực, hoàn toàn đúng theo trình tự anh ta cố tình gài cô vào.
- Vậy Lãnh tiểu thư đây là thông minh hay ngu ngốc đây? Cô không nghĩ Lưu Phiến Phiến cũng nghĩ giống cô như vậy à? Cô giúp cô ta nhưng chưa chắc cô ta sẽ biết ơn cô. Có khi còn tự mình rước họa vào thân nữa.
Phát hiện ra mình vừa bị chơi khăm, Lãnh Di Mạt tức đến mức nói không ra câu nào, thở mạnh mấy hơi, vừa chỉ tay vào mặt anh ta rồi cuối cùng vẫn phải bỏ xuống, quay mặt đi chẳng thèm đôi co nữa.
Bầu không khí lại trở về yên tĩnh, và cũng chỉ được một lúc thì Ngôn Dực lại bắt chuyện với Lãnh Di Mạt, nhưng là một chủ đề hoàn toàn khác.
- Lãnh tiểu thư, cha nuôi của tôi sẽ không tha cho Xích Bang đâu. Tôi rất hiểu cách làm việc của ông ấy, từ trước đến nay Xích Bang và Hồng Bang vẫn luôn đấu đá với nhau không ngừng nghỉ, cha nuôi chỉ muốn tiêu diệt cả Xích Bang. Cho dù là Tả Bân hay là cô, tôi chắc chắn ông ấy đều không bỏ qua. Lời đề nghị liên hôn lần trước, Tả Bân đã dứt khoát từ chối nên ông ấy càng tức giận hơn.
Mặc dù không biết anh ta muốn nói gì khi nhắc đến những chuyện này nhưng Lãnh Di Mạt vẫn tập trung lắng nghe.
Ngôn Dực nhìn qua thái độ của cô rồi lại nói tiếp.
- Tôi không biết Tả Bân có bảo vệ cô hay không. Cho dù là anh ta có bảo vệ cô nhưng chắc chắc anh ta sẽ không hy sinh vì cô. Nhưng tôi thì khác, Lãnh tiểu thư, tôi nhất định phải bảo vệ cô.
Lãnh Di Mạt càng nghe càng mơ hồ, ngơ ngác nhìn người đàn ông như đang cố giải mã một thuật toán hốc búa.
Nhìn biểu cảm của cô, Ngôn Dực chỉ cười cười và sau đó lại nói rõ hơn.
- Bây giờ tôi ở Hồng Bang đã không còn sự tín nhiệm của cha nuôi nữa. Danh xưng thiếu chủ này cũng là để cho có thôi. Tôi không có quyền dùng đến nó để bảo vệ cô, cho nên tôi đã quyết định sẽ đưa cô rời khỏi đây.
Nghe tới đây thì Lãnh Di Mạt trông càng ngơ ngác hơn nữa, những gì mà Ngôn Dực nói hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của cô. Trong lúc cô còn chưa tiêu hóa hết mọi câu chữ thì Ngôn Dực lại đưa cho cô một tấm vé máy bay, cười cười rất thoải mái.
- Chuyến bay hai ngày sau. Tôi sẽ chờ cô ở sân bay. Cô không cần trả lời tôi ngay, vẫn còn thời gian để cô suy nghĩ thật kỹ.
Nói đến đây, anh ta chợt khựng lại rồi đảo mắt nhìn xuống bụng dưới của Lãnh Di Mạt, nhưng cũng không có quá lộ liệu đến mức vạch trần cô, chỉ nói đại khái một câu.
- Tôi biết bây giờ cô có thứ quan trọng hơn cần bảo vệ. Cho nên, tôi vẫn muốn cô đồng ý đi cùng tôi, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.
Nhìn tấm vé máy bay trong tay, Lãnh Di Mạt vẫn chưa hết bàng hoàng và kinh ngạc. Chuyện này đúng là đến rất bất ngờ, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí để tiếp nhận nữa. Ngôn Dực muốn đưa cô đi khỏi đây, đó cũng là điều mà cô luôn nghĩ tới từ sau khi biết tin mình mang thai, nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào để rời đi nên mới tạm thời lánh ở chỗ của Ryan. Chỉ khi cô rời khỏi đây, rời khỏi Tả Bân thì con của cô mới an toàn, cô nhất định phải bảo vệ con đến cùng.