Do dự cả một buổi, Lãnh Di Mạt vẫn quyết định đến bệnh viện để kiểm tra lại kết quả que thử báo có đúng hay không. Cô cũng không biết bản thân đang mong chờ một kết quả như thế nào nữa, là giống như kết quả của que thử hay là một kết quả khẳng định đó là nhầm nhẫn?
Cô ăn mặc khá kín đáo, trên cổ quấn khăn che một nửa mặt, còn đeo kính râm màu đen và đội mũ che chắn nửa gương mặt còn lại, từ trên xuống dưới đều là màu tối để không bị nổi bật trong đám đông. Sau khi hoàn tất phiếu đăng ký khám bệnh bên ngoài, cô cầm quyển sổ ngồi trên ghế chờ trước phòng khoa sản. Mấy phút chờ đợi này giống như quả bom đang nổ chậm, hai tay lạnh run nắm chặt quyển sổ mà sắp vò nát thành cục rồi, lo lắng đến nhịp tim cũng rối loạn không ngừng, dù cố gắng hít thở thật sâu nhưng vẫn không cách nào bình tĩnh hoàn toàn được.
Đến khi nghe y tá đọc số thứ tự của mình, Lãnh Di Mạt cứ như mới nghe tên của mình trong sổ sinh tử, hoảng loạn làm rơi cả túi xách. Cô hít thở sâu một hơi để trấn tĩnh bản thân lần cuối rồi mới bước vào trong phòng khám.
Ngồi trên bàn là một nữ bác sĩ trung niên với mái tóc xoăn và cặp kính cận, phong thái nghiêm túc cho thấy đây là một người rất quy tắc. Nhìn thấy vị bác sĩ này, Lãnh Di Mạt càng căng thẳng hơn nữa, rụt rè ngồi xuống ghế đối diện, cũng cẩn thận đặt sổ khám bệnh lên bàn.
Bác sĩ cầm quyển sổ vừa ghi chép thông tin vừa đọc qua nội dung, quét mắt nhìn qua gương mặt của bệnh nhân, hỏi ngắn gọn.
- Khám thai?
Lãnh Di Mạt gật nhẹ đầu, hai tay giấu dưới bàn đã cấu chặt vào đùi mà vẫn không cảm giác được gì nữa, nhịp tim thì càng lúc lại càng nhanh hơn.
Vị bác sĩ kia vừa đọc xong ghi chép tự khai trước, xong lại đảo mắt nhìn người ngồi trước mặt, lãnh đạm hỏi thêm mấy câu.
- Đã kết hôn chưa?
Trên sổ khám bệnh có mục điền tuổi, với độ tuổi còn khá nhỏ như vậy, đa phần nếu mang thai cũng là ngoài ý muốn, và hầu hết vẫn chưa lập gia đình, quyết định của những sản phụ này thường là phá bỏ đứa bé vô tội, cho nên tâm lí chung của những bác sĩ phụ sản thường có thành kiến với những sản phụ như thế này. Nhìn độ tuổi của Lãnh Di Mạt, bà mới thử xác nhận xem có phải lại thêm một người gây nghiệp nữa không.
Câu hỏi này của bác sĩ đúng là có phần làm khó Lãnh Di Mạt, nhưng cô vẫn thành thật lắc đầu, nhỏ giọng nói.
- Vẫn chưa....
Nghe câu trả lời này của cô, vị bác sĩ vẫn điềm tĩnh, hỏi thêm câu nữa.
- Vậy bạn trai đâu? Không đi cùng cô?
Đến lượt câu này thì Lãnh Di Mạt cũng muốn lên hỏi ông trời mất. Đầu tiên là tròn mắt kinh ngạc, sau đó cũng thành thật lắc đầu.
- Không có....
Trời à, cô đến để khám bệnh chứ có phải đi phỏng vấn đâu mà lại hỏi cô những câu thế này chứ. Hơn nữa cô lấy đâu ra bạn ra.....
Nếu suy nghĩ nghiêm túc lần nữa về câu hỏi của bác sĩ sản khoa này, bạn trai hay chồng của cô sao? Người đó đâu được tính là có bất kỳ mối quan hệ nào trong hai mối quan hệ này với cô. Không hiểu sao khi nhận ra điều này thì trái tim của cô lại dâng lên một cơn đau thắt, lồng ngực nghẹn chặt lại, hai tay càng ra sức cào vào hai bên đùi.
Vị bác sĩ kia nghe cô trả lời xong thì trong đầu liền nảy ra một lí do khác.
- Vậy là bị xâm hại?
Lần này Lãnh Di Mạt càng không đỡ nổi, cô ngơ ngác nhìn bà ta vài giây. Nếu nói là bị xâm hại, không hoàn toàn là sai, nhưng cũng không thực sự đúng, tốt nhất cô không nên nói gì để thêm phiền phức thì hơn.
Nhìn cô lại lắc đầu, bác sĩ cũng tự cảm thán trong lòng, vừa chép miệng tự thì thầm.
- Thanh niên bây giờ đúng thật là, chơi bời cũng không biết hậu quả nữa.
Chưa biết kết quả siêu âm thế nào nhưng hiện tại phải đối mặt với những câu hỏi vã mồ hôi thế này thì Lãnh Di Mạt cũng áp lực lắm rồi. Chờ bác sĩ làm nốt những bước tiếp theo mà cứ ngỡ mình sắp đầu thai chuyển kiếp đến nơi rồi.
- Giường ở phía sau, lên đó nằm đi.
Lãnh Di Mạt hít thở một hơi thật sâu, đứng lên và đi ra phía sau tấm màn che lớn nhất trong phòng này.
- Lãnh tiểu thư, chúng ta bắt đầu được chưa?
- Cô đừng căng thẳng, thả lỏng trước đã.
…...
Sau khi kết thúc các khâu siêu âm, Lãnh Di Mạt cũng quay lại chỗ ngồi vừa rồi. Còn vị bác sĩ thì đang đọc kết quả trên màn hình máy tính, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi. Khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi để chờ kết quả cuối cùng, Lãnh Di Mạt càng bất an và lo lắng, hai tay nắm chặt vào nhau đến trắng bệch và lạnh run.
Cuối cùng thì bác sĩ cũng đưa cho Lãnh Di Mạt một tờ giấy ghi lại kết quả kiểm tra, bình thản thông báo.
- Chúc mừng cô, cô mang thai được năm tuần rồi. Tình trạng thai nhi rất tốt, cô cần chú ý ăn uống đầy đủ và nghỉ ngơi hợp lí.
Nghe như tiếng sét đánh ngang tai, Lãnh Di Mạt bần thần vài giây mới hoàn hồn lại, bàn tay vô thức đặt lên bụng dưới còn bằng phẳng, cô thực sự đã mang thai rồi ư? Lần này không còn là nghi ngờ nữa, là thật, nơi này đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ, là con của cô.
Không biết từ lúc nào mà nước mắt của cô đã vô thức rơi xuống hai bên má, bàn tay cứ giữ mãi trên bụng không chịu buông.
- Lãnh tiểu thư, nếu cô muốn….
Lời của vị bác sĩ còn chưa kịp nói ra thì Lãnh Di Mạt đã đứng bật dậy, không quên cầm theo kết quả siêu âm của mình, mỉm cười trong nước mắt, gật đầu chào một cái.
- Cảm ơn bác sĩ.
Nói xong thì cô liền đi nhanh ra khỏi phòng khám, bước chân dừng lại bên ngoài cửa, nhìn lại kết quả trên tờ giấy kết luận lần nữa, mỉm cười hạnh phúc mà nước mắt cũng không ngừng tuôn rơi, bàn tay đặt trên bụng bằng phẳng như đang cảm nhận sự tồn tại của bé con trong cơ thể mình.
Đây là con của cô, là món quà mà ông trời đã ban cho cô, cho dù thế nào đi nữa thì cô cũng phải sinh nó ra thật khỏe mạnh.
Bây giờ cô mới nhìn xung quanh mình, những người đến đây đều có chồng hoặc bạn trai đi cùng, chỉ có mỗi cô là đơn thân độc mã đi giữa đám đông, cảm giác cô đơn và lạc lõng càng làm cho cảm giác muốn che chở đứa bé trong bụng của cô trở nên mãnh liệt hơn nữa.
….…
Lang thang dọc đường đã được gần một tiếng đồng hồ rồi, Lãnh Di Mạt vẫn không thể sắp xếp lại được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình hiện giờ, cô cứ đi mãi mà cũng không biết mình đã đi đến đâu rồi. Cho đến khi cảm giác hai chân đã mệt lả đi thì mới ngồi xuống một trạm chờ xe buýt bên cạnh để tạm nghỉ chân, bàn tay lại nhẹ nhàng đặt lên bụng vỗ về, hơi cúi đầu, dịu giọng hỏi.
- Bảo bảo ngoan, có phải mệt rồi không? Mẹ xin lỗi, bây giờ chúng ta về nhà nghỉ ngơi nhé.
Chỉ cần nghĩ đến bé con đang lớn dần trong bụng, cô liền cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc đến kỳ lạ. Lấy từ trong túi ra kết quả siêu âm hôm nay, cô cứ đắn đo mãi, rốt cuộc thì cô có nên nói chuyện đứa bé với Tả Bân không? Hắn sẽ đón nhận đứa bé này chứ? Nhưng cô lại không cách nào đối diện được với chuyện này, Tả Bân, hắn là kẻ thù của Lãnh gia, là kẻ thù của cô, là kẻ đã giết cha của cô, lí do sống của cô đến tận bây giờ chính là để giết hắn. Nhưng bây giờ cô lại mang thai đứa con của hắn, cô phải làm sao mới tốt đây? Con của cô, nếu sau này nó lớn lên, cô phải giải thích thế nào với con? Cô phải nói với con cha của nó là do mẹ nó giết để trả thù sao? Cô phải làm sao bây giờ? Có thể vì đứa bé mà tha thứ cho kẻ thù giết cả tộc của mình không? Có thể vì đứa bé mà không tiếp tục trả thù nữa không?
Cô không biết, cô thực sự không biết gì cả. Cô phải làm gì mới đúng đây, cô tìm mãi vẫn không có câu trả lời cho chính mình.
- Lãnh tiểu thư? Đúng là cô rồi. Trùng hợp thật đấy.
Vì cứ mải suy nghĩ thẩn thờ nên Lãnh Di Mạt không phát hiện có người đang đứng trước mặt mình. Khi cô định thần lại và nhìn thấy Ngôn Dực thì mới vội vàng nhét kết quả siêu âm trên tay vào trong túi xách, nhưng cô không biết là hình ảnh vừa rồi đã lọt vào mắt của Ngôn Dực rồi, chỉ là anh ta không vạch trần cô thôi.
- Ngôn thiếu chủ, sao anh lại ở đây?
Nhìn dáng vẻ lúng túng của cô cùng động tác lau vội nước mắt, Ngôn Dực vờ như không thấy và vẫn cười cười vô tư như thường.
- Tình cờ đi ngang qua thôi. Đột nhiên thấy một con mèo đang khóc nhè nên mới dừng xe lại xem thử, không ngờ đúng là cô thật.