Khi đó trật tự trong giới hắc đạo hoàn toàn khác với bây giờ. Xích Bang là một tổ chức nhỏ mới được thành lập, và người thành lập nên tổ chức này chính là Tả lão gia của Tả gia, một trong mười gia tộc lớn ở Thượng Hải.
Cùng Tả lão gia gây dựng nên Xích Bang là hai cánh tay đắc lực của ông, một là Lãnh Di Tu và một là Ngôn Tô. Hai người này cũng là hai thuộc hạ mà Tả lão gia tin tưởng nhất.
Vì mới bước vào giới hắc đạo nên Xích Bang còn phải mở rộng thêm các mối quan hệ để đứng vững hơn trong giới này. Và tiệc sinh nhật hôm nay cũng là một cơ hội tốt cho sự phát triển của Xích Bang.
Hôm nay là sinh nhật sáu tuổi của tiểu công chúa Tả gia, Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt là con gái của vợ chồng Tả gia, được đôi vợ chồng rất mực yêu thương và cưng chiều. Không những vậy, cô bé còn có một anh trai cũng thương yêu mình không kém gì cha mẹ, cô bé lại rất thích chơi cùng anh trai. Đó là con trai lớn và cũng là con trai duy nhất của Tả lão gia, Tả Bân.
Thiếu chủ của Xích Bang, từ nhỏ đã có tố chất trời phú, được rất nhiều thủ lĩnh của các tổ chức khác đánh giá khá cao, nhất định sẽ trở thành người kế nghiệm tốt nhất sau này, đưa Xích Bang lớn mạnh hơn nữa.
Bữa tiệc sinh nhật có rất nhiều nhân vật lớn đến tham dự, Tả lão gia không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cả buổi đều cùng phu nhân của mình đi xã giao tăng thêm mối quan hệ. Vừa rồi còn đưa theo con trai Tả Bân, nhưng vừa mới chớp mắt cái đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Tả lão gia cẩn thận tránh đi, gọi Lãnh Di Tu tới để nói nhỏ với ông ta.
- Cậu đi tìm A Bân đến đây. Tiểu tử này lại chạy đâu mất rồi.
- Vâng, lão đại, thuộc hạ lập tức đi tìm thiếu chủ ngay.
Lãnh Di Tu vừa nhận lệnh ra ngoài thì tiểu công chúa Tiểu Nguyệt cũng đi tới tìm cha mẹ, trên tay còn bưng một dĩa bánh kem mới được cắt ra.
- Papa, mama, anh hai đâu rồi ạ?
Thấy con gái đi tới, gương mặt nghiêm chỉnh vừa nãy của Tả lão đại liền dịu đi hẳn, ngồi xuống xoa đầu con gái dỗ dành.
- Tiểu Nguyệt ngoan, cha đã sai người đi tìm anh hai về cho con rồi.
Tả phu nhân nói với mấy vị khách kia mấy câu, để chồng mình tiếp tục đi tiếp khách thì bà tới bế con gái lên.
- Tiểu Nguyệt của mẹ, đây là bánh cho anh hai sao?
Tiểu Nguyệt cười rạng rỡ, gật gật cái đầu nhỏ, cô bé mặc chiếc váy công chúa màu hồng rất xinh, trên đầu còn đội mũ xinh nhật lấp lánh nữa, chu cái miệng nhỏ trả lời mẹ.
- Vâng ạ, phần này nhiều kem nhất, Tiểu Nguyệt để cho anh hai.
- Tiểu Nguyệt lại thương anh hai hơn mama rồi phải không?
- Không đâu, Tiểu Nguyệt thương cả papa, mama và anh hai.....
- Này, cậu kéo tôi ra đây làm gì vậy?
Bên ngoài vườn hoa sau biệt thự, hai cậu nhóc tầm mười mấy tuổi lôi lôi kéo kéo ngồi xuống bên một tảng đá lớn. Người bị kéo đi không chút phối hợp chính là thiếu chủ của Xích Bang, Tả Bân. Còn người kéo hắn chính là thuộc hạ kiêm anh em cùng sinh ra tử với hắn, Hầu Tử.
Thấy Tả Bân cứ muốn đứng lên, Hầu Tử lại cố gắng giữ hắn lại, rồi lại nhìn ngó tứ phía như đang tìm kiếm gì đó, chính xác là đang kiểm tra xem thử có cảnh vệ nào nhìn thấy bọn họ hay không.
- Thiếu chủ, ngài đừng đi vội.
Tả Bân cứ nhìn đồng hồ rồi thiếu kiên nhẫn hỏi.
- Rốt cuộc cậu đang định làm gì vậy? Cha còn đang đợi tôi đấy, Tiểu Nguyệt chắc cũng đang đi tìm tôi. Cậu phát bệnh gì đấy?
Coi như tình hình tạm ổn rồi, Hầu Tử cẩn thận báo với hắn.
- Thiếu chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần báo với ngài.
- Hôm qua, thuộc hạ vô tình nghe được cuộc điện thoại của Lãnh Di Tu với một người lạ. Bọn họ hình như đang âm mưu gì đó rất lớn. Hình như có liên quan đến Xích Bang và lão đại. Chúng ta phải vạch trần ông ta với lão đại ngay, thiếu chủ....
Không ngờ trái ngược với vẻ mặt nghiêm túc của Hầu Tử thì Tả Bân vừa bứt lá bên cạnh bỏ vào miệng cắn vừa lắc đầu cảm thán.
- Thường ngày tôi đều nói cậu không có việc gì làm thì luyện tập nhiều hơn. Đừng xem phim nhiều quá nữa.
Thấy Tả Bân không chịu tin lời mình nói, Hầu Tử càng khẩn trương hơn, lần nữa nhìn ngó xung quanh mới nói thêm.
- Thiếu chủ, chính tai thuộc hạ nghe được mà. Bọn họ còn nói trong tiệc sinh nhật của tiểu thư sẽ ra tay.
Khi Hầu Tử nói đến đoạn này, không chỉ là cậu ta phải trợn tròn mắt kinh hãi mà Tả Bân cũng khựng người mất vài giây.
- Cậu nói khi nào cơ? Sinh nhật của Tiểu Nguyệt?
Nhận ra điểm này, Hầu Tử đúng là chỉ muốn đánh cho mình mấy cái, đúng là ngớ ngẩn mất rồi, điều quan trọng nhất như vậy mà lại quên mất.
Hai người bắt đầu nghi hoặc nhìn nhau, còn chưa nghĩ ra kế sách gì hay bước tiếp theo cần làm gì thì....
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, âm thanh hỗn loạn vô cùng, mấy tên thuộc hạ đứng bảo vệ xung quanh đây cũng đã bị bắn hạ tại chỗ.
- Thiếu chủ, không được đâu. Không thể đi đâu.
Hầu Tử dùng hết sức bình sinh để giữ chặt Tả Bân trốn thật kỹ sau tảng đá. Còn Tả Bân thì vẫn không ngừng ra sức muốn đẩy cậu ta ra, tiếng súng nổ liên tục như vậy, cha mẹ của hắn, em gái của hắn vẫn còn ở trong kia mà.
- Cậu làm gì vậy hả? Mau bỏ tay ra! Tôi phải vào đó tìm Tiểu Nguyệt. Mau bỏ tay ra! Đây là lệnh, cậu có nghe không hả?
- Thiếu chủ, không được! Chỉ duy nhất lần này thôi, thuộc hạ không thể nghe theo lệnh của ngài được.
Tiếng súng nổ không bao lâu thì cũng tạm ngừng, Tả Bân và Hầu Tử vẫn nấp sau tảng đá, chứng kiến toàn bộ sự việc đang diễn ra. Tả lão gia bị thương ở ngực một tay cầm súng và một tay nắm chặt tay vợ chạy từ trong nhà ra...đuổi theo sau bọn họ chính là Lãnh Di Tu.
Nhìn một cảnh đó, Tả Bân lại muốn lao tới đó ngày, dù có chết cũng phải chết cùng cha mẹ...
- Thiếu chủ, không được! Không thể được đâu!
Hắn cắn chặt răng nhẫn nhịn sự căm phẫn trong người, nhìn cha mẹ bị thuộc hạ của Lãnh Di Tu bao vây mà không thể cứu họ được....
- Lão đại, ông cũng hồ đồ lắm rồi. Ông không biết tại sao Xích Bang mãi không thể lớn mạnh được ư? Bởi vì sự ngu dốt lại bạo thủ của ông đấy. Bọn họ đều kinh donh thuốc, tại sao ông mãi không chịu cho anh em chúng tôi tham gia vào? Đã là hắc đạo mà ông còn nghĩ có thể trong sạch à?
- Lãnh Di Tu, tôi nói cho cậu biết, cho dù hôm nay tôi có chết trong tay cậu thì cũng sẽ không để cho cậu đạt được mục đích đâu. Nguyên tắc của Xích Bang không bao giờ kinh doanh thuốc cấm, sẽ không bao giờ thay đổi.
Đứng trước họng súng của Lãnh Di Tu, Tả lão gia vẫn không chút sợ hãi, kiên định đến cuối cùng.
- Ngu xuẩn!
Pằng!
- Không! Lão gia! Lão gia....
Pằng!
Tất cả diễn ra quá nhanh đi, chỉ nghe mắng chửi của Lãnh Di Tu rồi sau đó ông ta dứt khỏa nổ súng giết cả hai vợ chồng Tả gia. Tất cả, không xót một chi tiết nào, hình ảnh cha mẹ từ từ ngã xuống trên vũng máu, nắm chặt tay nhau đến hơi thở cuối cùng, gương mặt như quỷ ăn thịt người của Lãnh Di Tu, Tả Bân đều nhìn rất rõ, đến cả một tiếng gọi cha mẹ cũng không thể thốt ra được, trái tìm của hắn dường như đang bị xé thành từng mảnh, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ chính là Tiểu Nguyệt, hắn nhất định phải cứu Tiểu Nguyệt, nhưng dù hắn cố vùng vẫy thế nào thì Hầu Tử vẫn sống chết giữ chặt hắn như rễ đã bám sâu vào lòng đất.
- Papa, mama, anh hai, mọi người đâu hết rồi? Sao mọi người đều ngủ hết vậy?
Nhìn thấy TiểTieeu bưng một dĩa bánh ngọt đi ra với vẻ mặt vẫn ngây ngô không hiểu được xung quanh nguy hiểm thế nào. Tả Bân từ chỗ ẩn nấp lại vùng vẫy muốn lao ra đó, Hầu Tử lại cố hết sức giữ hắn lại.
- Thiếu chủ, ngài là huyết mạch cuối cùng của lão đại, nhất định không thể hy sinh oan uổng. Ngài phải sống, phải sống để lấy lại tất cả.
Hai người bọn họ chỉ là hai đứa trẻ mới lớn, nếu lộ diện ngay lúc này thì không đến ba giây thôi, Lãnh Di Tu cũng tiễn cả hai đi cùng vợ chồng Tả gia rồi. Lời của Hầu Tử nói không sai, chỉ khi nào Tả Bân còn sống thì mới có thể trả được mối thù này, mới giết được Lãnh Di Tu.
- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mau chạy đi, mau chạy đi!
Nhìn thấy tiểu công chúa đi tới, Lãnh Di Tu cũng cười cười và ngồi xuống nói với bé.
- Tiểu thư, cháu đi đâu vậy?
Tiểu Nguyệt nhìn ông ta với ánh mắt ngây ngô trong veo, chu cái miệng nhỏ xinh xắn rồi nói, đồng thời giơ miếng bánh ngọt ra khoe.
- Cháu đi tìm anh hai, đem bánh này cho anh hai, là miếng nhiều kem nhất đó, chỉ để lại cho anh hai thôi.
Lãnh Di Tu gật đầu ồ lên một tiếng, ánh mắt không đứng đắn đắn của ông ta bắt đầu nhìn một lượt khắp người cô bé.
- Tiểu thư, vậy để chú đưa cháu đi tìm thiếu chủ nhé.
Nghe lời dỗ ngon ngọt của ông ta, Tiểu Nguyệt không chút nghi ngờ mà gật đầu ngay, còn chủ động nắm lấy tay của ông ta. Nhưng mới chỉ đi được vài bước thì Lãnh Di Tu đã chộp lấy
- Hu hu hu! Chú Lãnh, sao chú lại đè cháu?
Lãnh Di Tu để đứa trẻ xuống sân cỏ rồi nằm đè lên thân thể nhỏ gấp bốn năm lần so với ông ta. Nhưng càng như vậy thì ông ta càng không cần tiết chế nữa, lộ ra gương mặt háo sắc thèm thuồng.
- Tiểu thư, đừng khóc, chú có trò này muốn cháu chơi cùng, nếu cháu chịu chịu cùng chú thì chú sẽ đi tìm thiếu chủ giúp cháu.
Hành động thô bạo của Lãnh Di Tu đã làm cho Tiểu Nguyệt biết cảnh giác. Cô bé vùng vẫy chống cự, tiếng khóc xé gan xé ruột đánh thẳng vào tai của Tả Bân đang trốn. Hai tay hắn cuộn chặt thành nắm đấm, chỉ có thể trút giận lên tảng đá bên cạnh, năm đốt ngón tay vì lực tác động quá mạnh mà đã rách hết da thịt, máu tươi nhỏ giọt ra liên tục.
- Hu hu hu....chú bỏ cháu ra....chú làm cháu đau....đau quá....anh hai....anh hai cứu Tiểu Nguyệt.....
Không muốn nhẫn nhịn thế này nữa, Tả Bân thà liều chết một phen còn hơn phải nhìn em gái bị một tên súc sinh cường bạo, bé mới chỉ sáu tuổi thôi, vậy mà Lãnh Di Tu cũng có thể có ý nghĩ đồi bại không bằng cả cầm thú!
- Thiếu chủ!
Cảm giác không thể ngăn được Tả Bân nữa nên Hầu Tử đã liều một phen đánh ngất hắn, nhân lúc Lãnh Di Tu còn chưa bố trí nhiều thuộc hạ qua đây, cậu nhanh nhanh chóng lôi Tả Bân rời đi từ cổng nhỏ phía sau, đây là chỗ mà hai người thường trốn luyện tập ra ngoài chơi nên rất ít người biết đến.