Đột nhiên Tả Bân lại yêu cầu dừng xe, Hầu Tử vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vừa định hỏi thử thì Tả Bân cũng nói luôn.
- Tôi sẽ đi tìm Mạt Mạt. Cậu cùng anh em đến đó tạm thời giữ chân Lương Băng, tôi sẽ đến sau.
Hắn vừa xuống xe để đổi vị trí lái chính vừa phân phó nhiệm vụ cho Hầu Tử. Nhưng Hầu Tử nghe xong quyết định điên rồ này của hắn thì đương nhiên là sẽ phản đối rồi.
- Lão đại, ngài đang làm gì vậy? Ngài không thể đi một mình được, còn chuyện thương lượng với Lương Bằng, liên quan đến rất nhiều anh em trong tổ chức, ngài định bỏ mặc không lo sao?
Nhìn Hầu Tử đang nắm chặt cánh cửa xe để ngăn cản mình, Tả Bân chắc chắn là laij tức giận hơn nữa. Hắn trừng mắt giận dữ như hung thần đang bị tấn công, mặc dù có khựng lại vài giây để suy nghĩ đến cục diện nhưng vẫn lặp lại lời vừa nói, đồng thời ra lệnh.
- Lời tôi nói mà cậu không hiểu? Cậu đến giữ chân lão già đó trước, xong việc tôi sẽ quay lại.
Nhưng Hầu Tử vẫn không đồng ý, nhất quyết giữ chặt cánh cửa.
- Nếu ngài muốn đi như vậy thì để thuộc hạ đi cùng ngài.
Không còn kiên nhẫn nữa, Tả Bân không chút do dự rút ngay khẩu súng ra và nhắm thẳng vào đầu của Hầu Tử, đồng thời gằn giọng quát một tiếng.
- Cút!
Đã đến độ này thì Hầu Tử cũng lực bất tòng tâm, miễn cưỡng thu tay về và lùi lại hai bước, cúi đầu cung kính.
- Vâng, lão đại!
Đã đến độ này thì Hầu Tử cũng lực bất tòng tâm, miễn cưỡng thu tay về và lùi lại hai bước, cúi đầu cung kính.
- Tôi sẽ đi tìm Mạt Mạt. Cậu cùng anh em đến đó tạm thời giữ chân Lương Băng, tôi sẽ đến sau.
- Vâng, lão đại!
- Vâng, lão đại!
….….
Ngôn Dực bật cười thành tiếng, còn thả lỏng vài giây rồi mới trả lời câu hỏi của cô.
- Cô không phải đợi quá lâu đâu, Tả Bân sẽ sớm đến đây thôi. Không chừng là anh ta đang trên đường tới rồi đấy.
Càng nghe thì đầu óc của Lãnh Di Mạt càng trở nên mơ hồ không rõ chuyện gì. Chẳng lẽ Ngôn Dực bắt cóc cô là để dụ Tả Bân đến đây, và lúc đó anh ta sẽ dồn hắn vào chỗ chết, chính là chỗ quá lí tưởng này?
- Anh dựa vào đâu mà có thể chắc chắn Tả Bân sẽ đến chứ? Ông ta không coi trọng tôi đến vậy đâu, cho nên đừng phí sức làm mấy trò vô nghĩa này nữa.
Cô còn đang tự hỏi, liệu có phải là não của Ngôn Dực có vấn đề nặng rồi hay không. Anh ta lại bắt cóc cô để khống chế Tả Bân, không cần nghĩ thì cũng biết trước kết quả, Tả Bân chắc chắn sẽ không xuất hiện cho dù anh ta có giết chết cô đi nữa, thì hắn cũng chẳng quan tâm. Cô cũng chỉ là một con rối trong tay của Tả Bân mà thôi, là tù binh của hắn, một món đồ chơi để hắn đùa nghịch, không lí do gì mà hắn lại phải mạo hiểm tính mạng vì cô cả...Nhưng mà, nếu đúng là như vậy, nếu Tả Bân thực sự không đến thì liệu Ngôn Dực có giết cô luôn hay không?
- Ngôn Dực, anh thả tôi ra đi. Cách này của anh thực sự không có tác dụng gì đâu, Tả Bân sẽ không đến, tôi chắc chắn là vậy.
Đó chỉ là do Lãnh Di Mạt nghĩ, nhưng với Ngôn Dực thì anh ta đã sớm dự tính được chắc chắn phần thắng của hôm nay rồi. Ngồi trong xe, đoạn đường mà anh ta đang đi qua cũng trùng với đoạn đường của chiếc xe đang chở theo Lãnh Di Mạt, một bên thì cầm điện thoại nói chuyện với cô, một bên lại đang cầm điện thoại khác có ảnh chụp Lãnh Di Mạt trong tình trạng hôn mê ban nãy, tin nhắn đã được gửi cho Tả Bân. Anh ta hài lòng nâng khóe môi cười cười, bình thản nói tiếp.
- Cô có muốn cược với tôi một ván không? Tôi đã gửi hình cho Tả Bân, trong vòng mười lăm phút nữa, nếu anh ta đến thì coi như tôi thắng. Chúng ta đều đã đạt được mục đích của mình là tiêu diệt anh ta. Ngược lại, nếu anh ta không đến thì tôi chấp nhận thua, tôi đồng ý thả cô ra. Thế nào? Cô có dám cược không, Lãnh tiểu thư?
….…
Tả Bân lái xe với tốc độ nhanh nhất, sẵn sàng nghiền nát mọi vật cản trên đường. Hắn vừa nắm vô lăng vừa nhìn đông hồ, chỉ còn đúng mười phút nữa thôi. Trong đầu hắn bây giờ không còn suy nghĩ được quá nhiều chuyện nữa, hắn chỉ cần nhìn thấy Lãnh Di Mạt và đưa cô an toàn trở về, còn về những kẻ dám đụng đến người của hắn, nhất định không một tên nào được sống đến ngày mai.
Hắn không dám nghĩ đến khả năng xấu nhất là cô sẽ xảy ra bất trắc nào, chỉ cần thử nghĩ tới thôi là tim của hắn đã muốn nổ tung, cảm giác không thể nào khống chế được sự bình tĩnh của bản thân nên có.
….….
Nhìn chiếc xe chạy phía trước, Ngôn Dực ngồi rất thoải mái, còn tựa lưng ra phía sau ghế để thưởng thức một bản nhạc du dương đang bật trong xe, nhìn đồng hồ đang chạy ngược, anh ta càng háo hức mong chờ hơn. Chỉ còn đúng hai phút nữa thì anh ta đã có đáp án cho nghi vấn của mình, có thể biết được điểm yếu của Tả Bân có phải là Lãnh Di Mạt hay không.
- Tả Bân, thân là một thủ lĩnh đứng trên ngàn người thì không thể có điểm yếu đâu. Như vậy sẽ rất đáng tiếc.
Trên đoạn đường vừa hẹp vừa quanh co bên vực cao, hai chiếc xe cách một khoảng khá xa. Đúng hai phút trôi qua, mục tiêu mong đợi nhất của Ngôn Dực cuối cùng cũng đã xuất hiện, chiếc Aston Martin màu đen sáng bóng đang chạy sát phía sau xe của anh ta, và anh ta hoàn toàn nhìn rõ người đang lái xe chính là Tả Bân, tất cả đều đang diễn ra theo đúng kế hoạch của anh ta.
Tả Bân cuối cùng cũng đã đến, như vậy thì hôm nay chính là ngày tàn của hắn rồi. Xem ra suy đoán của Ngôn Dực đã đúng, Lãnh Di Mạt chính là điểm yếu lớn nhất của Tả Bân. Và anh ta đã lợi dụng đúng điếm yếu đó của hắn để dồn hắn vào đường cùng, mục tiêu cùa anh ta có thể hoàn thành rồi.
- Ra tay đi!
Tả Bân đã nhìn thấy hai chiếc xe phía trước, đột nhiên chiếc xe gần hắn nhất tăng nhanh tốc độ, còn chiếc kia lại không chạy nữa. Hắn cẩn thận quan sát, đánh giá tình hình, nhưng vẫn tiếp tục tiến về trước. Từ trên chiếc xe vừa giảm tốc độ, một chiếc khăn lụa được ném ra khỏi cửa số, và hắn có thể nhận ra ngay đó là khăn của Lãnh Di Mạt, như vậy thì có thể cô đang bị trói trên chiếc xe đó. Hắn tăng nhanh tốc độ hơn để tiến gần tới chiếc xe đó….
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Tiếng súng tập kích bất ngờ vang lên liên tục, Lãnh Di Mạt giựt thót tim nhìn sang hai tên đàn ông bên cạnh, cả tên đang ngồi ghế lái phụ nữa, bọn họ đều đồng loạt nổ súng ra bên ngoài. Mà cô cũng đã thấy chiếc xe vừa xuất hiện kia, chiếc xe đó không phải của Tả Bân sao? Tả Bân, hắn thật sự là đến để cứu cô? Tả Bân thật sự đã đến cứu cô?
Pằng!
Pằng!
Tiếng súng nổ càng lúc càng nhiều và tốc độ dồn dập hơn, còn tiếng động cơ xe gầm rú lên như một con thú hoang giữa rừng sâu.
Vì miệng đã bị băng dính dán lại, tay chân đều bị trói chặt nên Lãnh Di Mạt không thể làm được gì khác ngoại trừ trơ mắt nhìn mấy tên thuộc hạ của Ngôn Dực nổ súng về phía Tả Bân. Khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt mang độ sát thương cực cao của người đàn ông lướt qua bên cửa kính, trái tim của Lãnh Di Mạt dừng lại một nhịp, sự tồn tại của cô chẳng lẽ đối với hắn vẫn còn chút khác biệt ư? Nhưng mà…nếu như, hắn biết được toàn bộ chuyện này đều là kế hoạch của cô và Ngôn Dực, chỉ là một màn kịch cô đang diễn để lừa hắn đến đây, mục đích chính là dồn hắn vào chỗ chết, có phải, hắn sẽ rất hận cô không?
Không hiểu sao, cứ nghĩ tới điều này thì trái tim cô liền quặn thắt, khóe mắt đã cay cay.
- Lãnh tiểu thư, đừng quên cái chết của cha cô. Hãy nhớ lại thật kỹ, ông ấy đã chết như thế nào, tại sao cô lại mất hết tất cả chỉ trong một đêm. Đừng để cảm xúc nhất thời đánh lừa, cô không thể yếu lòng ngay lúc này được. Nhớ lại mục đích duy nhất mà cô cố bám trụ ở đây là gì, mục đích của cô chính là giết Tả Bân trả thù cho cha của cô. Hôm nay anh ta chết ở đây cũng là cái giá mà anh ta phải trả thôi.