Khung cảnh vốn dĩ hỗn loạn mà bây giờ vì sự xuất hiện của Tả Bân càng trở nên hỗn loạn hơn nữa. Những người đứng xung quanh không dám lại gần vì đã bị thái độ hung hãn vừa rồi của người đàn ông dọa cho một phen khiếp vía.
Tả Bân bế Lãnh Di Mạt từ trên ghế xuống, quan sát một lượt từ nãy giờ, hắn đã nhận ra được vấn đề. Trông hắn bây giờ cuống quýt đến mất bình tĩnh, chỉ cần một chút tác động nhỏ cũng có thể khiến hắn nổi điên.
Vừa bế Lãnh Di Mạt vừa gọi tên cô liên tục.
- Mạt Mạt, Mạt Mạt, cháu có nghe thấy chú không?
Cô gái nhỏ trong vòng tay của hắn dần dần xụi lơ đi, đến hơi thở và nhịp tim cũng đang yếu dần. Phản ứng này của cô chính xác là bị dị ứng rồi.
- Lão đại, ngài xem….
Hầu Tử kiểm tra xung quanh chỗ ngồi vừa nãy của Lãnh Di Mạt một lượt và phát hiện ra nhân bánh bên trong phần bánh kem mà cô đã ăn được vài miếng. Tả Bân cũng cầm lên để nhìn kỹ lại. Hắn thở hồng hộc vì tức giận, đôi mắt sắc lạnh tràn ngập sát khí, có thể giết chết đối phương bất cứ lúc nào.
- Là kiwi. Con bé bị dị ứng với kiwi, Phiến Phiến, em cố tình cho con bé ăn đúng không?
Tả Bân tay bế Lãnh Di Mạt đang hấp hối, nhưng vẫn không thể nào nén được cơn thịnh nộ này xuống. Hắn tiến tới trước mặt của Lưu Phiến Phiến, mặc kệ cô ta đang chật vật để đứng dậy, vẫn gầm lên từng câu từng chữ, hai hàm răng nghiến ken két, đôi mắt đỏ ngầu cực kỳ hung bạo.
- Lão đại, không phải vậy đâu. Em, em không biết, em không biết cô ấy lại bị dị ứng kiwi.
Lưu Phiến Phiến có nằm mơ cũng không ngờ được là Tả Bân lại xuất hiện ở đây, không phải hắn vẫn còn bận tối mắt tối mũi vì giải quyết hậu họa mà Lãnh Di Mạt đã gây ra tối qua sao? Chẳng lẽ đó là vì lúc nào cũng lo lắng cho Lãnh Di Mạt nên dù bận cách mấy cũng đến tìm? Cô ta đã lên kế hoạch tỉ mỉ vậy rồi, xem thử mạng của Lãnh Di Mạt có thể lớn đến mức nào. Đương nhiên cô ta phải biết rõ chuyện dị ứng của Lãnh Di Mạt thì mới ra tay được, bây giờ thì hay rồi, Tả Bân bất chợt nhảy ngang ra, kế hoạch của cô ta coi như đã thất bại. Một điều chắc chắn đó chính là cô ta sao có thể tự thừa nhận chuyện này là do cô ta cố tình sắp xếp chứ, như vậy Tả Bân sẽ không chút do dự mà bắn chết cô ta tại chỗ mất thôi.
- Lão đại, ngài tin em đi. Em thực sự không biết mà, em không biết Lanh tiểu thư bị dị ứng. Lão đại....
Khoảnh khắc này, Tả Bân hắn không còn muốn tin bất cứ lời biện minh nào nữa, những gì hắn tin là những hắn đã nhìn thấy là đủ rồi. Nhìn cô gái nhỏ trong ngực đang không còn ý thức nữa, hơi thở cũng tắt dần, hắn lập tức đặt cô nằm xuống sàn, còn hắn thì quỳ gối bên cạnh cô, không chút ngần ngại giữa chốn đông người mà cúi đầu chạm môi lên môi của cô, gấp rút nạp khí vào cho cô. Thấy cô vẫn chưa có dấu hiệu khả quan hơn, hắn vừa hét gọi tên của cô vừa ấn lồng ngực của cô lên xuống.
- Mạt Mạt, Mạt Mạt! Tỉnh lại! Cháu có nghe thấy không? Mau tỉnh lại ngay! Mạt Mạt! Mạt Mạt! Chú lệnh cho cháu mau tỉnh lại!
Những người đứng xung quanh không ngừng bàn tán xôn xao, có người đã sớm chụp lại hình ảnh hiếm có nhất. Không phải đây chính là vị Tả tổng lạnh lùng, tàn ác được lưu truyền trong giới thượng lưu đó sao? Nhưng lại vì cứu một cô gái không màng đến hình tượng cao cao tại thượng của bản thân, liệu mối quan hệ của hai người có phải là tình nhân trong bóng tối không? Cô gái này là người trong lòng của Tả tổng sao?
Bị Tả Bân gọi cả hồn về như vậy, Lãnh Di Mạt có chết thì chắc cũng bị quỷ sai đem trả về. Cô dần dần khôi phục lại chút hơi thở, tầm mắt mơ màng nhìn phía trước, chỉ thấy gương mặt người đàn ông đang ở rất gần, rất gần.
- Tả...Tả Bân...khó thở quá....
Nghe được giọng của cô, Tả Bân giống như người đang chết khát giữa sa mạc mới tìm được nguồn nước, mừng rỡ mà cũng đang hồi hộp, lo lắng, khẩn trương bế cô đứng lên.
- Mạt Mạt, có chú ở đây, cháu muốn chết cũng khó.
Hắn vừa bế cô chạy ra hướng cửa lớn vừa ra lệnh cho Hầu Tử, lúc này trong đầu hắn chỉ còn có một suy nghĩ duy nhất chính là cô gái nhỏ của hắn không được phép xảy ra bất trắc gì, không còn quan tâm bất kỳ điều gì khác.
- Mau lái xe lại đây!
Nhìn Tả Bân lo lắng cho Lãnh Di Mạt như vậy, sự đố kỵ trong mắt cô ta càng tăng dần, hai tay nắm chặt lại đặt trên hai bên đùi, cắn chặt đôi môi run rẩy, hành động hôm nay của cô ta không những không loại bỏ được Lãnh Di Mạt mà càng tự chứng minh vị trí của cô trong lòng Tả Bân.
Không được! Lưu Phiến Phiến không cam tâm, dù phải dùng cách gì cũng phải lột bỏ lớp mặt nạ của Lãnh Di Mạt cho Tả Bân nhìn thấy.
...
Vì được cấp cứu kịp thời nên tình trạng của Lãnh Di Mạt cũng không có vấn đề gì đáng lo ngại. Nhìn cô gái vẫn còn nằm ngủ trên giường, Tả Bân cũng chưa dám buông lỏng tâm thế, nếu lúc nãy hắn đến trễ một bước thì có phải cô đã....hắn thật sự không dám tưởng tượng tiếp.
- May là Mat Mạt không có chuyện gì. Nếu không các cậu cũng khó sống qua đêm nay rồi.
- Lão đại bớt giận. Là bọn thuộc hạ làm việc tắc trách.
Hầu Tử và hai tên thuộc hạ khác đứng phía sau cúi thấp đầu nhận tội. Nhiệm vụ của những tên thuộc hạ kia là theo sau bảo vệ Lãnh Di Mạt, nhưng lại để xảy ra tình huống như vừa rồi, đúng là phải cảm ơn trời đã phù hộ, nếu Lãnh Di Mạt xảy ra chuyện thật thì chắc chắn bọn họ không thể thoát tội.
- Lui hết ra ngoài đi!
- Vâng, lão đại.
Tả Bân xu tay ra hiệu, tạm thời không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Ngồi bên mép giường, hắn vừa vuốt ve gương mặt trắng mịn đã dần có huyết sắc trở lại, còn cầm một tay của cô lên, nhẹ nhàng mơn trớn. Tầm mắt của hắn đã vô tình chạm đến cổ tay đeo chiếc vòng bạc hắn tặng, quanh cổ tay là một vết thương còn sưng đỏ, vì hắn là người chế tạo ra chiếc vòng tay này nên không ai có thể hiểu rõ cơ chế của nó, chỉ khi cố gắng mở khóa vòng tay bằng dụng cụ chuyên biệt thì mới gây ra vết thương như vậy. Không cần phải suy nghĩ quá nhiều, hắn biết rõ là ai làm rồi.
- Lão đại, lão đại, ngài nghe em nói được không?
Không biết bằng cách nào mà Tả Bân vừa nghĩ thôi thì kẻ gây chuyện đã chạy tới dưới chân giường để kêu oan rồi.
- Lão đại, ngài phải tin em, em không có ý làm hại cô ấy, em thật sự không biết cô ấy lại bị dị ứng....
- Câm miệng!
Ngay lúc này, thứ mà Tả Bân không muốn nghe nhất chính là mấy câu cầu xin của Lưu Phiến Phiến. Hắn cũng không buồn quay đầu lại nhìn, nghiến răng cảnh cáo.
- Nhớ kỹ. Mạt Mạt là người của tôi, làm tổn thương con bé chỉ có tôi, mạng của con bé cũng chỉ có tôi mới có quyền lấy. Ngoài tôi ra, dù là bất cứ kẻ nào dám đụng đến con bé thì giết không cần hỏi.
Bây giờ tận tai nghe Tả Bân nói ra những lời này rồi, Lưu Phiến Phiến muốn tự lừa dối bản thân cũng vô cùng khó khăn đi. Cô ta đứng chôn chân tại chỗ, cổ họng nghẹn đắng, thật khó khăn lắm mới cất lời nói tiếp được.
- Lão đại, ngài đừng quên cô ta là con gái của Lãnh Di Tu, là con gái kẻ thù của ngài đó. Bây giờ ngài còn đi lo lắng cho cô ta, bảo vệ cô ta đến mức này.
Lẽ ra Tả Bân đã cho cô ta một cơ hội để rời đi mà không truy cứu, nhưng Lưu Phiến Phiến lại không biết điều, cứ liên tục khiêu khích giới hạn của hắn, buộc hắn phải điên tiết lên.
- Lời tôi nói em nghe không hiểu? Mạt Mạt là người của tôi, con bé sống hay chết chỉ có tôi quyết định. Nếu em còn cố can thiệp vào nữa thì đừng trách tôi.