Hôm nay trời lại mưa rất to, mưa như chút ào ạt không ngừng. Trời đã tối nhưng bên trong căn nhà vẫn chưa có ánh đèn. Cô rất sợ bóng tồi vậy mà giờ lại ngồi dưới sàn lạnh không ánh sáng. Mưa cứ rơi, cô cứ ngồi, ngồi đã rất lâu...
Bây giờ cô phải làm sao?
Đúng lúc Hàn Dạ An trở về, mở cửa không thấy điện bặt cũng không có tiếng động gì. Anh có chút lo lắng. Tự nghĩ hay cô ra ngoài rồi?
Đi vào nhà, bật từng cái đèn, bước đến gian phòng khách anh hoảng hốt thấy cô ngồi trên sàn, khuôn mặt tiều tụy không sức sống, hai mắt đỏ hoe ngước nhìn anh, chân tay có chút run nhẹ.
“ Ngọc Khuê, em bị sao vậy? Mau, ngồi lên ghế đi”
Anh nhanh chóng đỡ người cô dậy ngồi lên sofa, chạy vội lấy 1 cốc nước ấm cho cô.
“Ngọc Khuê có chuyện gì? Sao lại...” anh ngồi xuống sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt của cô.
“...” cô im lặng không nói gì chỉ nhìn vào mắt anh, hai hàng lệ lại bắt đầu lăn.
“ Ngọc khuê ngoan, đừng làm anh sợ. Nói anh nghe có chuyện gì?” anh lau nước mắt cho cô.
“ Hàn Dạ An... mẹ em biết rồi” cô nói một cách vô cảm không biểu lộ sự sợ hãi nhưng nước mắt cứ rơi.
Hàn Dạ An có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã hồi lại. Anh biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ đến chỉ là không nghĩ nó sẽ đến nhanh như vậy.
“Không sao đâu, có anh ở đây, anh bảo về em được không?” anh ra sức an ủi cô.
Cô mím chặt miệng lắc đầu lia lịa: “ không được, nếu để bố em và ông nội biết thì an sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Em cũng sẽ...”
“Ngoan, anh có bị đuổi cũng không sao. Anh đã chuẩn bị tất cả rồi, công ty đã vững mạnh đó thôi”
“Em thấy chúng ta hay là...” cô chưa nói hết câu thì anh đã đưa tay chặt miệng cô lại.
“ Suỵt. Chúng ta vẫn sẽ thế này. Được không?” anh có chút bất an, lo lắng, sợ cô sẽ nói ra từ ‘ chia tay’.
“...” cô im lặng một hồi lâu vẫn không nói gì.
“Em đừng lo nghĩ nữa. Anh đi nấu chút đồ nóng cho em”
Sau khi cả hai dùng bữa tối vẫn như vậy cùng nhau đi ngủ chỉ là hôm nay cô nằm cách xa anh, nằm mãi ngoài mép giường... Trong lòng anh cảm thấy xa cách, anh sợ nhất chính là cảm giác này, sợ cô sẽ rời xa. Anh nằm xích lại chỗ cô, ôm cô từ đằng sau. Ngọc Khuê không phản kháng cũng không nói gì.
Cứ vậy mà trôi qua một đêm tối ồn ào bởi tiếng mưa rơi, có lẽ cả đêm nay cả anh và cô đều không ngủ được.
....
Bởi vì đêm qua mất ngủ cho nên đến gần sáng anh mới chợp mắt được một chút. Lúc thức giấc đã là 9 giờ sáng, mở mắt không thấy người nằm bên cạnh anh bước xuống giường đi ra ngoài nhà nhưng cũng không thấy, phòng tắm cũng không có. Anh chạy vào phòng ngủ, mở tủ đồ... tất cả đều chống không, chỉ còn lại mấy bộ quần áo của anh ngoài ra không còn gì.
“Chết tiệt. Dọn hết về nhà rồi” anh đập mạnh vào tường tự nói một mình.
Vội mặc quần áo, lái xe trở về nhà. ngôn tình tổng tài
Bên phía biệt thự Hàn gia.
Sáng sớm cô trở về nhà, thấy mọi người đều đang ngồi bàn tiệc cưới của anh trai nên cũng chẳng làm phiền đi thẳng lên lầu. Được tầm nửa tiếng thì mẹ cô gọi xuống nói là có Bắc Trạch Dương tìm.
Cô đi xuống nhà thì không chỉ có vậy Bắc Trạch Dương mà còn có cả Thy Thy và Bắc phu nhân.
“ Con chào bác gái” cô tiến đến gần chào hỏi một tiếng.
“ Ngọc Khuê ngày càng xinh đẹp, ngồi xuống chúng ta cùng nói chuyện”
Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh Thu Anh.
“ Ngọc Khuê, con rất xinh đẹp, tài giỏi còn rất ngoan. Ta rất muốn con trở thành con dâu của Bắc gia”
Nghe được sự ngỏ ý này cô cũng không quá bất ngờ vì chẳng lý do gì mà đột nhiên Bắc phu nhân lại phải tới đây.
Nhưng cô vẫn im lặng.
Bắc Trạch Dương nhanh chóng tiếp lời: “Ngọc Khuê, anh thật sự rất muốn ở bên em. Em có thể cho anh cơ hội không?”
Cô biết Trạch Dương là một người tốt, tình cảm mà anh dành cho cô cũng là thật lòng nhưng mà cô lại không có cảm tình gì với anh.
“ Em...”
Khi cô còn đang do dự thì Thu Anh - mẹ cô nắm chặt lấy tay cô nhìn lướt qua một cái rồi tiếp lời của Bắc phu nhân.
“ Trạch Dương là đứa trẻ tốt đương nhiên là Ngọc Khuê nhà chúng tôi sẽ vừa ý. mọi người nói xem có đúng không?”
“ Đúng vậy, đúng vậy” ba cô rất vui vẻ mà nhất chí.
Còn ông nội chỉ mỉm cười không nói.
Hàn Phong Kỳ và Dương Dương Phi thì nhìn nhau im lặng.
“ Nếu mọi người cảm thấy đây là tốt cho con thì con sẽ đ...”
Cô định mở lời sẽ đồng ý cùng Trạch Dương nghĩ đến hôn nhân thì một giọng nói quen thuộc vọng đến,
“Không được”
Hàn dạ An từ bên ngoài bước vào gắt lên một tiếng.
Thu Anh nhìn thấy liền trừng mắt anh một cái nhưng anh không quan tâm đến, nắm lấy tay Ngọc Khuê đứng dậy.
Mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra ngơ ngác nhìn nhau.
“Dạ An, con đang làm trò gì ở đây?” ông nội khá tức giận về hành vi này của anh.
“Ngọc Khuê không được lấy người đàn ông khác. Cô ấy...”
“Im miệng”