Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ảnh Quân và Tư Hạ rời khỏi chỗ bác sĩ Tần thì đến bệnh viện ngay.

Dù cho Bạc Giản chỉ là vệ sĩ được thuê đến, nhưng thật tâm Tư Hạ vẫn xem cô ấy như một người bạn, cô ấy lại còn cứu mấy mẹ con cô, cô không thể làm ngơ được.

Rốt cuộc, biết được Bạc Giản không sao, chỉ là bị chấn thương phần mềm, Tư Hạ mới thở phào một hơi.

Thấy Bạc Giản muốn đứng lên rời khỏi giường bệnh, Tư Hạ vội can ngăn.

- Cô vẫn là nên nằm xuống nghỉ ngơi thêm đi\, gấp gáp xuống giường làm gì.

Bạc Giản tỏ ý mình không sao, lại nói:

- Ông chủ\, bà chủ\, tôi thật sự xin lỗi đã không theo sát bà chủ\, vừa rồi hẳn là bà chủ sợ lắm… phải rồi\, hai đứa bé vẫn ổn cả chứ?

- Không sao cả\, cô đừng nghĩ nhiều nữa. Lúc đó là tôi nói cô đi giúp cho bà cụ mà. Hơn nữa\, là cô với anh vệ sĩ cứu mấy mẹ con tôi một mạng\, tôi còn cảm ơn hai người không hết đấy chứ!

Tư Hạ vừa nói, vừa nhìn về phía Ảnh Quân, ra hiệu cho anh lên tiếng. Cô biết Bạc Giản vẫn là còn canh cánh ở trong lòng, cũng may cô không sao, nếu hôm nay cô và con có mệnh hệ gì, e là anh sẽ không giữ được bình tĩnh mà nói mấy lời khó nghe.

Anh biết cô muốn anh lên tiếng để Bạc Giản yên tâm dưỡng thương, cho nên cũng phối hợp. Dù gì Bạc Giản cũng đã cứu vợ con anh.

- Cô đã làm hết chức trách của mình rồi\, không cần phải thấy tự trách gì cả. Hiện tại vẫn là nên dưỡng thương cho tốt đã. Thời gian này\, xem như cô nghỉ phép đi\, viện phí tôi sẽ chi trả hết\, còn có lương của cô\, tôi chẳng những không trừ đi mấy ngày nghỉ\, mà còn tăng thêm lương cho cô\, cảm ơn cô vì đã bảo vệ tốt cho vợ con tôi!

Bạc Giản nghe ông chủ mình lên tiếng, trong lòng vô cùng cảm kích, khẽ nói tiếng cảm ơn.

Thật ra thưởng thêm hay gì đó vốn dĩ không cần thiết.

Bảo vệ bà chủ là trách nhiệm của cô, bởi vì cô là một vệ sĩ.

Lần này cũng may cô kịp thời phản ứng, bảo vệ được người, nếu không cô làm sao đối mặt với ông chủ, làm sao tiếp tục làm nghề.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Bạc Giản, Ảnh Quân lại quay sang hỏi han anh vệ sĩ nam, lúc đó cũng là do anh ấy không nghĩ ngợi, trực tiếp đâm xe vào Từ Nguyệt để cứu Tư Hạ.

- Cậu có làm sao không? Đã đi kiểm tra chưa?

- Tôi không sao đâu ông chủ\, lúc đó trên xe đã bật hệ thống bảo vệ.

- Dù vậy cũng nên đi kiểm tra lại đã\, lúc đó khả năng cả người cậu cũng bị xóc và va đập ở đâu đó.

- Đúng vậy\, anh cũng là ân nhân cứu mạng mẹ con tôi\, anh có bề gì tôi sẽ áy náy lắm\, nên anh mau đi gặp bác sĩ đi! – Tư Hạ cũng góp lời.

Anh vệ sĩ nam thấy vậy, cũng gật đầu đồng ý, rồi rời khỏi đó đến gặp bác sĩ.

Có những người chủ như vậy, quả thật là may mắn. Bởi vì có những người nói rằng cứu người, bảo vệ người là nhiệm vụ của những người như anh, làm tốt chính là đúng trách nhiệm không hơn không kém, còn làm không tốt sẽ lập tức bị chỉ trích là vô dụng, thiếu chuyên nghiệp.

Nhưng hai vợ chồng Vương tổng này lại rất tử tế, không vì anh và Bạc Giản là vệ sĩ mà cho rằng thương thế của mấy người bọn anh là bình thường, không đáng nhắc tới, ngược lại còn không quên nói tiếng cảm ơn rồi quan tâm hỏi han.

Ảnh Quân và Tư Hạ ở lại bệnh viện thêm một lúc rồi ra về.

Trên đường trở ra, còn gặp hai vợ chồng Cố Thanh đang gấp gáp chạy đến, ắt hẳn là đã nghe qua tình hình Từ Nguyệt. So với Bạc Giản và anh vệ sĩ nam kia thì cô ta bị thương nặng hơn.

Nhưng cũng chỉ có vợ chồng Cố Thanh, còn Từ Kiêu tuyệt không thấy đâu, xem ra ông ta đã sớm không còn để Từ Nguyệt vào mắt nữa rồi.

Ảnh Quân khẽ hừ lạnh một tiếng, Từ Nguyệt đó chính là tự mình tìm đường chết. Lần này, cô ta dám uy hiếp đến tính mạng vợ con anh, anh nhất định khiến cô ta không còn đường lui nữa…

***

Trở về nhà, Ảnh Quân dặn dò dì Thẩm nấu canh định thần cho Tư Hạ uống, những chuyện vừa xảy ra đã khiến cô tâm tình hoảng loạn không ít.

Cô uống canh xong, vẫn cứ thất thần ở trên giường, tay ôm chặt anh không chịu buông ra.

Cảm nhận được hơi ấm của anh, cô mới thấy trong lòng bình yên.

Anh cũng vòng tay ôm lấy cô thặt chặt, vuốt vuốt lưng cô để vỗ về.

Đang miên man nghĩ ngợi, cô chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh, vậy mà cô chưa làm gì được cho anh, còn trải qua mấy chuyện đáng sợ này.

- Anh à\, hôm nay là sinh nhật anh… nhưng mà… rốt cuộc em chưa làm được gì hết…

- Ngốc quá\, anh đã nói rồi\, em và con bình an là món quà lớn nhất với anh. Anh không cần cái gì nữa cả!

Bây giờ trong đầu anh căn bản không còn nghĩ ngợi được chuyện gì khác ngoài chuyện cô và con vừa rồi suýt nữa thì gặp nguy hiểm, có thể mất mạng.

Bụng dạ nào mà anh ăn với chả mừng cái sinh nhật gì đó nữa.

Nhưng mà tối đó, nhà chính Vương gia tổ chức một buổi tiệc sinh nhật nhỏ cho Ảnh Quân, bảo hai vợ chồng anh về bên đó.

Anh không có tâm tình để đi, nhưng cô lại một mực nài nỉ anh sang đó ăn mừng cùng mọi người, dù gì đi nữa cũng là ngày sinh nhật anh, cô đã không thể làm gì rồi, thì chí ít cũng nên về Vương gia ăn mừng một chút.

Cuối cùng, anh cũng xuôi theo cô, mang người về nhà chính Vương gia.

Khi hai người về đến, thì cả nhà Giai Kỳ cũng đã có mặt, còn đang cùng ngồi xem đoạn tin tức về vụ việc ầm ĩ tại cổng siêu thị lúc sáng.

Mọi người càng coi càng hốt hoảng, nếu không có chiếc xe phía sau đâm vào đuôi chiếc xe điên kia để làm lệch hướng, nếu không có Bạc Giản che chắn thì liệu con dâu và hai đứa cháu của họ sẽ ra sao đây?

Càng nghĩ đến càng rùng mình khiếp sợ.

Đúng lúc, mẹ Vương nhìn thấy Ảnh Quân và Tư Hạ, liền chạy đến bên cạnh nhìn cô trên dưới một lượt xem có bị làm sao không. Dù là có Bạc Giản, nhưng hẳn là cô đã bị dọa nhiều.

Bà dìu cô đến ghế ngồi, không chờ được mả hỏi han:

- Con có làm sao không? Có bị đụng vào đâu không? Còn có hai đứa nhỏ… vẫn ổn chứ?

- Con không sao\, cả nhà yên tâm đi ạ\, chồng con cũng đã đưa con đến chỗ bác sĩ Tần rồi\, sức khỏe của con và hai đứa nhỏ vẫn ổn định. – Tư Hạ nắm lấy bàn tay mẹ chồng mình để trấn an bà.

- Cháu dâu và hai đứa chắt của ta có tội tình gì mà sao cứ liên tục bị dọa thế không biết! – Ông nội Vương đau lòng nói.

- Con không sao ạ\, ông nội đừng lo lắng!

Ông nội Vương gật gật đầu:

- Không sao là tốt… không sao là tốt!

- Người trong xe là ai? Rõ ràng là cố ý nhắm vào Tiểu Hạ! – Ba Vương lên tiếng.

- Là Từ Nguyệt. - Ảnh Quân chậm rãi đáp\, thanh âm vẫn bình thường\, nhưng ẩn chứa bên trong là cơn tức giận cực điểm của anh.

- Cô ta điên rồi à? – Giai Kỳ không nhịn được mắng chửi Từ Nguyệt tám trăm lần trong lòng.

Tuấn Triết ra hiệu cho vợ mình bình tĩnh lại, sau đó lại hỏi Ảnh Quân:

- Anh định thế nào?

- Thân bại danh liệt.

Mấy chữ này Ảnh Quân nói ra vô cùng nhẹ bẫng, nhưng lại khiến người ta không rét mà run. Ánh mắt anh như vực sâu không đáy, cộng thêm nụ cười phảng chút hương vị chết chóc kia, trông anh chẳng khác gì sứ giả địa ngục.

Dù bây giờ cô ta có bị thương nặng đi nữa, cùng không thể làm giảm được tội lỗi cô ta đã gây ra.

Giới hạn của anh, chính là Tư Hạ và hai đứa nhóc, mà cô ta hết lần này đến lần khác tính kế Tư Hạ, lần này còn định hại luôn cả hai đứa con anh.

Cho nên, đón chờ cô ta phía trước, chính là địa ngục.

Mà anh, chính là người đưa ra phán quyết cho những điều xấu xa cô ta đã gây ra.

Nhìn dáng vẻ nhàn nhạt nhưng lạnh lùng tàn độc kia, Tuấn Triết biết lần này Ảnh Quân thật sự giận dữ.

Cũng phải, tính mạng vợ con suýt bị đe dọa, nếu là anh, anh cũng nhất định đủ tàn nhẫn và ngoan độc, tuyệt đối không cho kẻ thù chút cơ hội vùng vẫy.

- Tuyệt đối không để cô ta thoải mái. Một kẻ như cô ta chính là mầm họa cho xã hội! – Ba Vương không nén được tức giận lên tiếng.

Hân Nghiên nãy giờ chạy đi chơi khắp nơi, bây giờ bước vào phòng khách, nhìn thấy sắc mặt ai cũng có vẻ giận dữ, không vui, cô bé liền có chút hoảng.

Không phải nói đến đây chúc mừng sinh nhật cậu sao?

Không khí đáng sợ này là thế nào?

- Có phải… có phải con không ngoan\, chạy lung tung\, cho nên cả nhà giận con không ạ… Sao mặt ai cũng hung dữ hết… hic…

Cô bé vừa nói vừa mếu máo khóc, cứ sợ là vì mình mải chơi nên mới khiến mọi người giận như vậy.

Sự xuất hiện của Hân Nghiên làm không khí hòa hoãn lại, ông nội Vương thấy cô bé mếu khóc thì liền đến ôm lấy dỗ dành.

- Không có\, Nghiên Nghiên của chúng ta ngoan như vậy\, làm sao mà trách giận gì con được. Chỉ là mọi người đang nói đến mấy người hư hỏng không ngoan nên mới khó chịu như vậy thôi\, không phải vì Nghiên Nghiên đâu nhé!

- Đúng vậy\, Nghiên Nghiên ngoan\, đừng khóc nữa nhé! Con nhìn xem\, nhìn thấy con mọi người liên vui vẻ lại rồi nè!

Mẹ Vương vừa nói vừa liếc mắt ra hiệu, mọi người liền ý thức phối hợp, ai cũng cười một cái thật tươi để dỗ Hân Nghiên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!