Trần Thiệu Huy sau khi biết mình đã thua cuộc trong trận đánh này, liền tìm đến rượu để giải tỏa tâm tình.
Một chai rượu đầy đã bị anh ta nốc gần phân nửa rồi.
Đột nhiên, có điện thoại gọi đến.
Nhìn màn hình, là số của mẹ mình, anh ta liền trấn định bản thân lại, rồi bấm nghe máy.
- Alo mẹ!
Vương Mẫn nghe giọng con trai mình có vẻ lạ, liền quan tâm hỏi han:
- Con sao thế? Nghe giọng không được tốt lắm!
- Con không sao\, chỉ là lúc nãy ra ngoài cùng đồng nghiệp\, có uống chút rượu\, giọng có lẽ hơi khàn!
- Ừ coi trọng sức khỏe\, đừng uống nhiều quá!
Thiệu Huy đáp dạ một tiếng, lại hỏi Vương Mẫn gọi đến có việc gì.
Vương Mẫn liền nói đến mấy chuyện của Ảnh Quân và Tư Hạ. Thiệu Huy đang khó chịu trong lòng, lại còn nghe nói mấy chuyện liên quan đến hai người bọn họ, định viện cớ tắt máy, thì lại nghe Vương Mẫn thở dài nói:
- Cũng may mọi chuyện ổn thỏa rồi\, nếu không không biết Tư Hạ sẽ ra sao\, con bé đang mang thai mà lại gặp đủ thứ chuyện phiền lòng…
Mang thai? Hai chữ này làm cho Thiệu Huy trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Anh ta sợ mình nghe nhầm, liền lên tiếng hỏi lại. Kết quả chính là Tư Hạ đang mang thai, còn là thai đôi.
Thiệu Huy cảm giác sét đánh ngang tai “ầm” một cái, không thể diễn tả được tâm tình hiện tại.
Tư Hạ đã mang thai con của anh họ anh ta rồi? Còn một lúc có hai đứa trẻ!
- A Huy\, con còn đó không?
Tiếng của Vương Mẫn kéo Thiệu Huy quay về thực tại, anh ta liền đáp lời. Vương Mẫn lại nói tiếp:
- Là vậy\, cho nên ông ngoại con bảo với mẹ gọi cho con\, hỏi xem có quen biết mấy bác sĩ sản khoa nổi tiếng ở nước ngoài không\, nếu được thì nhờ con tìm mấy loại thuốc an thai tốt một chút mang về cho Tư Hạ\, khổ thân con bé mấy tháng này bị nghén\, lại còn dính đến mấy chuyện bát quái này…
Thiệu Huy trầm ngâm một lát, rồi đáp lời:
- Con biết rồi mẹ\, con sẽ hỏi mấy người bạn xem sao.
Vương Mẫn “ừm” một tiếng, lại nói thêm mấy câu rồi cúp máy.
Thiệu Huy đặt điện thoại sang một bên, cả người thất thần, nghĩ đến những chuyện mẹ mình vừa nói.
Nhóm chat chung của hai nhà Vương Diệp đương nhiên không có gia đình Vương Mẫn. Mà mấy tháng nay anh ta đi công tác ở nước ngoài, không hề hay biết chuyện trong nhà. Đùng một cái, nghe tin Tư Hạ có thai, anh ta giống như rớt xuống đáy vực sâu.
Mà mấy lời mẹ anh ta nói lúc nãy vẫn còn lẩn quẩn trong đầu. Tình cảm không thể cưỡng cầu, cái gì là của mình thì sẽ là của mình, còn nếu không phải thì mãi mãi cũng không nắm lấy được. Vậy hà tất phải cố chấp tính kế chia rẽ tình cảm của người ta, chỉ để mình có cơ hội xen vào?
Thiệu Huy cười lạnh, mấy lời này hình như là để cho anh ta nghe.
Tự vấn lương tâm của mình, Thiệu Huy tự hỏi, những việc anh ta làm có phải đã sai lầm rồi không?
Nếu mọi việc anh họ anh ta không giải quyết chu toàn, ngược lại Đồng Nhược Vũ thuận lợi gây rối, thì tâm tình Tư Hạ sẽ thế nào? Ai cũng biết lúc mang thai phải tránh những chuyện buồn lòng như thế này, huống hồ nếu thật sự biết chồng mình ngủ với người phụ nữ khác thì trong lòng cô sẽ đau đớn đến nhường nào nữa? Loại kích động này, thậm chí có thể dẫn đến sảy thai.
Thân là một bác sĩ, Thiệu Huy hiểu mạng người quý giá thế nào, đằng này anh thiếu chút nữa đã hại một người phụ nữ đang mang thai đôi, một xác ba mạng. Mà người phụ nữ kia còn là chị dâu của anh ta, hai đứa nhỏ vô tội kia là cháu của anh ta?
Nhìn mà xem, anh ta đã làm ra những chuyện xấu xa nào?
Còn có lương tâm nữa hay không?
Trong khoảnh khắc, Thiệu Huy chợt cảm thấy kinh tởm chính bản thân mình, cả người run rẩy hoảng loạn. Có cái gì đó ấm nóng ươn ướt chậm rãi nhỏ giọt từ trên mặt anh ta xuống mặt bàn lạnh lẽo…
Thiệu Huy sau một lúc mặc cho cảm xúc chi phối mình, thì lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia chậm chạp lên tiếng.
Thiệu Huy ngay lập tức nói, chỉ sợ dây dưa mình sẽ lại đổi ý, tiếp tục con đường xấu xa tội lỗi:
- Ngừng lại đi\, tôi không muốn tiếp tục làm những chuyện trái lương tâm này nữa!
Bên kia, Nhược Vũ sau một hồi điên loạn khóc lớn, cũng dường như đã hạ quyết tâm. Thanh âm khàn khàn do khóc, chậm rãi lên tiếng:
- Anh không gọi đến\, thì tôi cũng muốn gọi cho anh! Hai chúng ta… chắc là sai rồi! Trăm phương ngàn kế cũng không thể tách hai người bọn họ ra. Mà cho dù có tách được họ\, tôi và anh cũng không có cơ hội!
Thiệu Huy tự cười giễu chính mình, đúng vậy, cho dù có chia rẽ được tình cảm của hai người đó, thì cũng không có chỗ cho anh ta xen vào đâu!
Ánh mắt của Tư Hạ cho thấy niềm tin kiên định cô dành cho Ảnh Quân, tựa như cả thế giới có quay lưng đi, thì cô cũng mãi mãi tin tưởng chồng mình.
Thiệu Huy biết, anh ta mãi mãi thua rồi! Thua từ khi chưa kịp bắt đầu! Thậm chí cũng không có tư cách nói thắng thua!
Trầm mặc một chút, anh ta lại nói:
- Đúng vậy\, cũng nên biết dừng lại đúng lúc… Chỉ là… thiệt thòi cho cô rồi!
Nhược Vũ cười như có như không, đáp:
- Thiệt thòi gì chứ\, người như tôi đâu phải băng thanh ngọc khiết gì\, chỉ là ngủ với đàn ông một đêm thôi\, có là gì! Có điều\, sự nghiệp tôi có lẽ tiêu tan rồi!
Nhược Vũ nhắm mắt, nghĩ lại những chuyện đã trải qua. Trước đây cô ta là một diễn viên có tiếng, tung hoành ở nước ngoài, người người kính nể.
Cô ta có tài năng thật sự, cũng xinh đẹp, chỉ có điều không có đạo đức nghề nghiệp, hình như chuyện xấu nào cũng làm qua!
Chuyện vừa xảy ra, đối diện với sự chỉ trích của mọi người, mà công ty đại diện cũng bỏ mặc cô ta sống chết, khiến cho cô ta đột nhiên nhận ra xã hội này vốn tàn nhẫn như vậy.
Khi được lợi, thì ai cũng hào hứng nhào vào, khi gặp rắc rối, thì hận không thể phũ sạch quan hệ.
Cô ta cũng không muốn ở lại cái thế giới vô tâm như vậy nữa. Mà dù có muốn, cô ta cũng không thể ở lại nữa, sau tất cả những chuyện vừa rồi, còn có vị trí nào cho cô ta nữa hay sao?
Về chuyện tình cảm, cô ta thật ra không phải là còn yêu đương gì với Vương Ảnh Quân, cô ta chỉ là muốn dựa vào thế lực của anh để an nhàn, sung sướng mà thôi.
Nhưng mà, cô ta chẳng là gì trong mắt Ảnh Quân nữa hết, với anh bây giờ, Tư Hạ mới chính là cả thế giới. Nhìn cách anh xem Tư Hạ như mạng sống, vì cô ấy mà chống đỡ cả thế giới, Nhược Vũ biết mình mãi mãi cũng không thể có được trái tim người đàn ông này một lần nào nữa.
Có trách, cũng là trách cô ta hám danh, hám lợi, bội bạc, vô tình vô nghĩa!
Tình cảm của cô ta làm sao sánh được với tình cảm của Tư Hạ dành cho Ảnh Quân, khi mà chỉ mới hơn mười tuổi đã yêu cho đến tận ngày hôm nay. Nhìn lại, Nhược Vũ nghĩ hình như cô ta mới là người xen vào tình cảm của hai người họ ngay từ đầu kìa!
- Sau này cô dự định thế nào?
Lời của Thiệu Huy như cắt ngang suy nghĩ của Nhược Vũ, cô ta ngưng một lát rồi nói:
- Tôi còn một số vốn\, có lẽ sẽ mở một cửa hàng quần áo. Ở nước ngoài tôi cũng có vài mối quan hệ\, tôi nghĩ cũng sẽ không đến nổi phá sản!
- Ừm vậy cũng tốt…
- Nhưng đến cuối cùng\, anh vẫn không muốn để tôi biết anh là ai à?
- Không cần đâu\, cô chỉ cần biết tôi cũng là người thua cuộc là đủ rồi!
Trước lời đề nghị này của Nhược Vũ, Thiệu Huy chỉ khẽ cười, cho đến cùng, anh cũng không muốn tiết lộ chuyện mình chính là một thằng em chồng không an phận, tìm mọi cách chia rẽ anh họ mình và chị dâu.
Nhược Vũ thấy Thiệu Huy không muốn nói, cũng không gặn hỏi thêm, khách sáo thêm vài câu rồi tắt máy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!