Tối hôm đó, Tử Yên ngủ một giấc ngon lành trong vòng tay của Ảnh Quân.
Đến khi cô tỉnh lại, đã không thấy người bên cạnh.
Cô dáo dác tìm anh, nhưng không thấy, liền đi hỏi Bạc Giản.
- Ông chủ bảo có việc\, đã ra ngoài từ sớm. Ông chủ còn dặn dò khi bà chủ thức dậy\, thì nhắc bà ăn sáng. – Bạc Giản đáp\, kỳ thật cô cũng không biết ông chủ mình sáng ra đã đi đâu.
Tư Hạ gật đầu đã biết, rồi ngoan ngoãn ăn sáng. Dù cô vẫn còn nghén, nhưng vẫn cố gắng ăn từng chút một, để đảm bảo sức khỏe cho hai bé cưng.
Cô đang ăn, thì đột nhiên có điện thoại của Giai Kỳ gọi đến, cô liền mở loa ngoài, rồi đặt điện thoại ở xa, tránh để sóng điện thoại ảnh hưởng.
Giọng điệu Giai Kỳ bên kia đầu dây vô cùng gấp gáp:
- Chị dâu\, chị mau lên xem tin tức phát trực tiếp đi!
- Tin gì vậy\, quan trọng lắm sao? – Tư Hạ hỏi lại.
- Là anh hai\, anh ấy đang tổ chức họp báo kìa! À trước khi lên xem họp báo\, chị cũng thử xem tin anh ấy đăng đi\, đang hot rần rần kìa!
Họp báo? Tư Hạ ngẩn ra, trước nay chồng cô rất không thích mấy kiểu công khai xuất hiện thế này, lần này anh còn tổ chức họp báo sao? Không lẽ là vì chuyện của Đồng Nhược Vũ?
Còn có, anh đăng cái gì vậy chứ? Lên hot search luôn sao?
Tư Hạ vội vàng mở lên xem, tin anh đăng hơn một tiếng trước, chỉ mấy dòng ngắn ngủi nhưng lại khiến cô cảm giác như mình đang ăn kẹo ngọt: “Đòi lại công bằng cho cô vợ nhỏ”, kèm theo đó là hình chụp giấy chứng nhận kết hôn của cô và anh.
Tư Hạ nghĩ ngợi, dường như anh đã vì cô mà phá lệ rất nhiều lần.
Anh không thích dùng mạng xã hội, nhưng lại vì cô đăng lên hai tin. Lần đầu là tin hai người quen nhau, lần thứ hai là thông báo cả hai là vợ chồng.
Anh còn vì cô tổ chức họp báo, trong khi bản thân rất ghét việc này.
Tư Hạ không nhịn được cong khóe môi, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ gì đó, cô vội bảo Bạc Giản chuẩn bị xe, đưa mình ra ngoài.
Bạc Giản do dự mất một lúc, mới đồng ý đưa Tư Hạ ra ngoài. Dù sao đi nữa, ông chủ cũng bảo nếu bà chủ muốn ra ngoài cứ việc đưa đi, chỉ cần bảo vệ tốt là được.
Ở trên xe, Tư Hạ mở lên xem họp báo của Ảnh Quân, còn có cả Đồng Nhược Vũ.
Anh ngồi đó, lạnh lùng bình tĩnh, dù không làm gì nhưng khí chất toát ra từ trên người khiến ai cũng phải ngước nhìn.
Tư Hạ nhìn đến mê mẩn, lại vu vơ với Bạc Giản ở bên cạnh:
- Bạc Giản\, cô xem\, chồng tôi đúng là đẹp mê người đúng không?
- …
Bạc Giản không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ, bà chủ đúng là quá u mê ông chủ rồi.
***
Bên đây, Ảnh Quân đã sắp xếp ổn thỏa, phóng viên, nhà báo đều đã đến đông đủ, chật nức cả một khán phòng.
Mọi người đương nhiên phải đến đầy đủ rồi, là Vương tổng Thiên Phong mở họp báo đó, trăm năm có một!
- Được rồi\, các vị có thể bắt đầu! - Ảnh Quân khoát tay bắt đầu cuộc họp báo.
Đồng Nhược Vũ ở bên cạnh vẻ mặt đầy vẻ lo âu. Lúc nãy, cô ta đã trông thấy bài đăng của Ảnh Quân, tự dưng có linh cảm chẳng lành.
Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại trấn an bản thân rằng cô ta đang nắm trong tay tất cả mọi bằng chứng cho thấy hai người họ có day dưa mập mờ, dư luận cũng đang hướng về cô ta, Ảnh Quân có thể làm được gì?
Ảnh Quân nhìn sự căng thẳng thấp thỏm của Đồng Nhược Vũ, khẽ nhếch mép, nở một nụ cười thâm trầm đầy ý vị, đợi chờ cánh nhà báo lên tiếng.
Bên dưới lao nhao một lúc, ai cũng không dám đứng lên hỏi trước. Mãi một lúc, mới có một người dũng cảm đi tiên phong.
- Vương tổng\, lý do gì mà anh lại mở cuộc họp báo này ạ? Ngày thường anh rất không thích xuất hiện trước công chúng như thế này?
- Anh có thấy bài đăng của tôi chưa? Tôi đã nói sẽ đòi lại công bằng cho vợ tôi\, Diệp Tư Hạ. - Ảnh Quân không nhanh không chậm nói rõ từng chữ.
Bên dưới bắt đầu xôn xao, tình huống này là gì, mới hôm qua Đồng Nhược Vũ còn nói giữa cô ta và Vương Ảnh Quân có mối quan hệ yêu đương bao năm nay, lại còn bị lộ cả clip nhạy cảm?
Còn có, Vương tổng Thiên Phong đã kết hôn cùng cô thư ký nhỏ?
Bên dưới ồn ào, thì ở trên đây, Đồng Nhược vũ sắc mặt bắt đầu xám xịt. Cô ta nhìn về phía Ảnh Quân, nói với âm lượng khá to, cốt để cho bên dưới nghe thấy.
- Ảnh Quân\, anh sao vậy? Có phải gia đình anh lại bắt ép anh làm chuyện này không? Anh đừng sợ\, dù thế nào đi nữa\, em cũng sẽ bên cạnh anh cùng vượt qua\, anh không cần phải dối lòng như vậy!
Ảnh Quân cảm thấy mấy lời của Nhuợc Vũ thật nực cười, anh không nhịn được cười lớn.
- Cô Đồng\, tôi phải kinh ngạc trước sức tưởng tượng của cô đấy. Cô nói cô yêu tôi\, vậy mà cô dường như không hiểu tôi một chút nào\, tôi đến từng này tuổi\, chưa hề biết cảm giác bị ép buộc hay để người khác điều khiển là gì. Cô nghĩ\, chuyện tôi không muốn\, Vương gia có thể tạo sức ép cho tôi?
Nhược Vũ cả kinh, trố mắt ra nhìn Ảnh Quân, lắp bắp nửa ngày cũng không nói gì được.
Cô ta đang tự hỏi, người đàn ông ở trước mặt, sao lại khác người cùng cô ta lăn lộn ở khách sạn như vậy?
Bên dưới nghe rõ mồn một từng câu từng chữ của Ảnh Quân, cảm giác câu chuyện bây giờ thú vị hơn nhiều, liên tục đặt câu hỏi.
- Vương tổng\, hôm qua cô Đồng còn nói giữa hai người có mối quan hệ yêu đương\, hôm nay anh lại phủ nhận\, còn nói đã kết hôn với cô Diệp Tư Hạ\, vậy rốt cuộc là sao?
- Tôi chỉ xác nhận một chuyện\, đúng là giữa tôi và cô Đồng đã từng có mối quan hệ yêu đương\, nhưng là chuyện của nhiều năm trước. Các vị có tò mò lý do chia tay không? - Ảnh Quân thản nhiên thừa nhận Đồng Nhược Vũ chính là người yêu cũ.
- Có… có chuyện này nữa sao? Vậy Vương tổng nói cho chúng tôi biết đi!
Đồng Nhược Vũ thấy không ổn, liền lên tiếng:
- Không… không phải đâu… nhất định là anh ấy có nỗi khổ riêng mới như vậy… mọi người đừng tin…
Nhưng mà bây giờ đã không còn ai muốn nghe cô ta nói nữa, chỉ chăm chăm chờ câu chuyện của Ảnh Quân.
Nhược Vũ cắn răng, cô ta biết mọi chuyện đã xong rồi…
Ảnh Quân vậy mà thật sự kể hết chuyện năm đó…
- À chuyện này sao… đó là vì tôi ngày xưa mắt kém\, không phân biệt được người tốt người xấu…
Ảnh Quân tự cười mình của những năm về trước một cái, rồi lại kể tiếp, việc ngày trước, khi biết tin anh sắp phá sản, Đồng Nhược Vũ đó đã lạnh lùng tàn nhẫn bỏ đi như thế nào.
- Thiên Phong vậy mà càng ngày càng lớn mạnh\, còn Đồng Nhược Vũ ngày càng mất chỗ đứng trong giới giải trí\, cho nên chính là muốn tìm cách quấn lấy người cũ tìm chỗ dựa!
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy giễu cợt vang lên, mọi người hết thảy hướng về phía cửa chính.
Có một cô gái xinh đẹp, phong thái tự tin đang chầm chậm đi vào, còn nhìn về phía Vương Ảnh Quân nở nụ cười ngọt ngào.
Đương nhiên ai cũng nhận ra, đây chính là Diệp Tư Hạ, Vương thiếu phu nhân mà Vương Ảnh Quân nhắc đến.
Nhìn thấy Tư Hạ, Ảnh Quân thoáng giật mình một cái, lại quay sang nhìn Bạc Giản đang lảng tránh ánh mắt của mình, liền hiểu cô vợ nhỏ nhà anh lại một hai đòi đến đây cho bằng được.
Anh không đợi cô đi đến chỗ mình, mà lại trực tiếp rời vị trí, từng bước, từng bước đi về phía cô.
- Sao em lại đến đây làm gì? Đông người\, sẽ khiến em mệt!
- Em không mệt\, em muốn đến minh oan cho chồng em! – Cô mỉm cười đầy tinh nghịch\, cùng anh từng bước đi đến khán đài.
Mọi người nhìn theo hình ảnh một nam một nữ vô cùng xứng đôi, lại còn ánh mắt ôn nhu của Vương tổng lạnh lùng trong truyền thuyết đang dán chặt lên người cô thư ký của mình, chợt hoài nghi bản thân mình nhìn nhầm, Vương tổng có thể dịu dàng đến như vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!