Mấy ngày này, trời đặc biệt lạnh, còn có cả tuyết rơi.
Tư Hạ thì lại buồn ngủ vô cùng, cô cứ như con gấu đi ngủ đông, cứ làm ổ trên giường không muốn dậy.
Mãi đến khi thấy mọi người trong nhà đang loay hoay trang trí cây thông noel, thì cô mới có động lực để xuống gường. Cô rất thích thú ngồi ngắm cây thông có ánh đèn lấp lánh.
Đêm noel, khắp nơi đều tràn đầy vui vẻ tưng bừng.
Tư Hạ cũng rất phấn khích, vì được Ảnh Quân dẫn ra ngoài chơi.
Lúc đầu, anh vô cùng không muốn, vì lo bên ngoài quá lạnh, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nhưng trước đôi mắt lấp lánh và gương mặt đầy mong chờ của cô, anh cũng không thể cưỡng lại, đành đồng ý đưa cô đi chơi.
Trước khi ra khỏi nhà, anh đã trang bị cho cô chu toàn, nào là áo, nào là mũ, khăn choàng, rồi bao tay các thứ, hận không thể bọc cô trong chăn rồi mang ra ngoài luôn.
Cô với sự chăm sóc quá mức này của anh không có ý kiến, tránh cho anh đổi ý lại bắt cô ở yên trong nhà.
Hai người trước tiên cùng nhau vào một nhà hàng để ăn tối.
Nhà hàng rất đông khách, nếu không phải Ảnh Quân là ông chủ, thì e là cô và anh cũng không có chỗ mà ngồi rồi.
Ăn tối xong, cô nhìn thấy từng cặp đôi nắm tay nhau đi trên đường giữa trời tuyết vô cùng lãng mạn, cho nên một mực muốn anh cũng dắt tay cô đi như vậy.
Hai người cùng nhau chầm chậm đi qua những con phố đang rộn ràng tấp nập người, lại cùng nhau lắng nghe những bài hát giáng sinh được mở khắp nơi.
Anh vẫn luôn nắm chặt tay cô, lại sợ cô lạnh, chốc chốc lại dùng hai bàn tay mình xoa xoa cho cô, còn không ngừng hỏi cô có mệt không, có mỏi chân không.
Cô đi chơi vui vẻ, không thấy mệt, nhưng lại giả vờ làm nũng:
- Em hơi mệt rồi, hơi mỏi chân nữa… em muốn anh cõng em…
Anh khẽ cười, cưng nựng véo hai má cô, rồi đột nhiên bế bổng cô lên.
- Em đang có thai, cõng em như vậy anh sợ nguy hiểm, mà em cũng không thoải mái, tốt nhất là anh bế em như vậy. – Anh nói.
Trên đường đông người qua lại, mà Bạc Giản và mấy người vệ sĩ nam cũng đang đi theo phía sau, khiến cô có chút xấu hổ. Vốn dĩ cô chỉ muốn làm nũng như vậy thôi, không nghĩ tới anh sẽ bế cô lên như vậy.
Nhiều người qua đường bắt đầu để ý, nhìn về phía anh và cô tỏ vẻ ghen tị và ngưỡng mộ.
Bị nhìn như vậy, cô lại càng ngượng, lí nhí bảo anh:
- Anh… em… thật ra không mỏi chân lắm… em tự đi được, anh thả em xuống đi!
Anh đương nhiên nhìn ra được biểu tình ngượng ngùng của cô, môi mỏng khẽ nhếch lên, nói:
- Xấu hổ cái gì chứ, ai nhìn thì mặc họ, em không cần quan tâm. Đi nãy giờ cũng mệt rồi, ngoan ngoãn để anh bế!
- Nhưng… nhưng em bây giờ nặng lắm…
Cô ấp úng nói, thật sự là nặng, bởi vì anh là đang bế ba mẹ con cô cơ đấy!
- Em mà nặng lên anh vui còn không hết, đằng này em vẫn nhẹ như vậy, xem ra về nhà vẫn phải tìm cách bồi bổ thêm! – Anh không vui nói.
Cô mà nặng sao? Anh bế cô trên tay mà không có chút cảm giác nào.
Thời gian này cô không ăn được, ngủ cũng không ngon, lại bị hai bảo bối trong bụng hút hết sinh lực, cô nhìn còn có vẻ gầy hơn nữa là. Anh thật sự là đau lòng muốn chết đây!
Cô biết nói gì cũng không thể lay chuyển được anh nữa, nên dứt khoát vùi mặt vào ngực anh, né tránh ánh nhìn của người xung quanh.
Dạo chơi thêm một lúc, cô dần thấm mệt, cho nên quyết định đi về nhà nghỉ ngơi, trước khi về còn không quên mua hai quả táo.
Ngày giáng sinh, vẫn là nên cùng nhau ăn táo. Cho nên, cô cùng anh mỗi người một quả mà ăn.
Về đến nhà, anh đưa cô lên phòng nghỉ ngơi, lại quay xuống bếp chuẩn bị sữa cho cô.
Khi anh trở lại phòng, thì thấy cô đang giấu sau lưng thứ gì đó.
Khi anh đi đến bên cạnh, cô bất ngờ choàng lên cổ anh chiếc khăn len màu xanh đậm.
- Quà giáng sinh cho anh, là tự tay em đan đó, anh xem có thích không? – Cô vui vẻ nói.
Cảm giác ấm áp làm anh ngẩn ra. Quà cô tặng, lại còn tự làm, anh có thể không thích sao chứ?
Chỉ là, anh có chút bất ngờ về món quà này, tự hỏi cô đã đan nó tự bao giờ, anh vẫn luôn ở nhà với cô, nhưng rõ ràng là không nhìn thấy?
- Em tặng anh thứ gì, anh cũng đều thích! Nhưng… em làm khi nào đấy? – Anh vừa vuốt ve chiếc khăn trên cổ vừa hỏi.
- Em muốn cho anh bất ngờ nên lén lút làm đấy…
Cô cười tinh nghịch, kể lại cho anh nghe quá trình làm chiếc khăn này.
Những lúc anh làm việc ở thư phòng, còn có cả khi anh phải đến Thiên Phong, cô đều tranh thủ bận rộn ở trong phòng.
Cô còn nhờ Bạc Giản canh chừng động tĩnh của anh, khi nào anh về phòng, liền thông báo cho cô hay, rồi lại tìm chỗ mà giấu đi. Mỗi ngày cô tranh thủ làm một chút như vậy, cũng phải mất rất lâu mới làm xong được.
Cô chưa nói hết, anh đã không nhịn được xúc động ôm chầm lấy cô. Cô vợ này sao lại khiến anh yêu cô không lối thoát như vậy chứ?
Thân thể cô đã không khỏe, vô cùng mệt mỏi, không thoải mái, mà vẫn cố gắng tự mình đan khăn tặng cho anh. Món quà này thật sự là ý nghĩa vô cùng.
- Sao lại làm khổ mình như vậy? Em đã không khỏe thì cứ nghỉ ngơi, còn lén đan khăn cho anh làm gì chứ! – Anh xót xa nói.
- Không sao, không mệt chút nào, mỗi ngày em cũng chỉ làm một chút thôi, không quá sức đâu! – Cô rúc trong lồng ngực của anh dịu dàng nói.
Anh buông cô ra, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào để cảm ơn món quà của cô.
Nhưng cũng không quên dặn dò:
- Lần sau không được làm mấy chuyện như thế này nữa, anh chỉ cần có em và con là đủ rồi, không cần quà gì nữa cả!
Cô vờ gật gật, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, nếu có cơ hội, cô vẫn sẽ tự tay chuẩn bị quà cho anh. Cô chẳng thấy vất vả gì cả, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc là đằng khác. Có điều, cô biết anh lo lắng, nên mới vờ ngoan ngoãn nghe lời để anh yên tâm.
- Quà của em đâu? – Cô vừa nói vừa chìa tay ra.
Anh vừa cười vừa búng lên chóp mũi cô một cái, lại bảo cô ngồi chờ một chút, anh sẽ mang quà đến.
Rất nhanh sau, anh đem đến cho cô một chiếc hộp nhỏ. Cô đưa tay nhận lấy, vô cùng háo hức mở ra xem.
Cô cứ nghĩ đặt ở bên trong hộp là một sợi dây chuyền hay một chiếc lắc tay nào đó, cho nên khi nhìn thấy vật trong hộp nhỏ, cô có chút bất ngờ.
Đó chính là một móc điện thoại bùa bình an.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, không tin được là anh sẽ tặng cô thứ này?
Không phải thất vọng vì không nhận được món quà xa xỉ, mà sự ngạc nhiên bất ngờ ở đây chính là anh lại tặng cô món quà có hơi ngược với tính cách của anh!
Theo như cô biết, anh không hay tin vào những điều hơi tâm linh thế này. Trước nay anh vẫn nghĩ, số mạng phải do chính mình nắm giữ, không thể trông chờ vào bất cứ điều gì khác.
- Cái này… thật sự do anh chuẩn bị? – Cô hỏi.
Thấy cô mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, trong đáy mắt còn lộ chút tia hoài nghi, anh không nhịn được cười, đáp lời cô:
- Nếu không thì em nghĩ là ai? Đúng là trước nay anh không tin mấy thứ này, chỉ là… từ sau khi ở bên em, rồi lại thấy em gặp chuyện, bây giờ em lại đang mang thai… trong lòng anh vẫn có chút lo lắng không yên, muốn làm gì đó để trấn định tinh thần. Đúng lúc nghe mẹ nói có một ngôi chùa rất linh thiêng, cho nên anh đã tự mình đến đó để xin bùa bình an cho mẹ con em, sau đó làm thành móc khóa để em treo lên điện thoại, thuận tiện cho em luôn mang theo bên mình.
Lời nói xong, anh cũng có chút nghi hoặc bản thân, đừng nói chi đến phản ứng kia của cô. Không thể tin có một ngày anh sẽ làm những việc thế này.
Không ngờ, sau khi có cô, chứng kiến cô không ít lần gặp nguy hiểm, anh lại cảm thấy nên gửi gắm niềm tin vào lá bùa bình an này. Chỉ cầu cho cô và hai đứa bé trong bụng bình bình an an cả đời.
Nghĩ nghĩ gì đó, anh lại nói tiếp:
- Có thể em thấy lạ lẫm, nhưng… vì em anh có thể làm những điều trước nay chưa từng nghĩ sẽ làm!
Anh từng nghĩ không muốn yêu đương nữa, bản thân rất thanh tâm quả dục, nhưng lại bại dưới tay cô, chỉ muốn giam giữ cô ở bên mình cả đời, khảm cô vào người mình để vĩnh viễn không tách rời.
Anh lạnh lùng cao ngạo, chưa từng nghĩ sẽ đối xử dịu dàng với ai, nhưng lại hận không thể dành hết tất cả sự ôn nhu cho cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!