Những chuỗi ngày sau đó, Tư Hạ phải nói là búp bê sứ, ai cũng ra sức nâng niu chiều chuộng lại để tâm cô từng chút một, sợ cô bị thế này, sợ cô bị thế kia, cũng cấm đoán cô đủ thứ.
Nhà cửa thì cũng vì cô mà chỉnh trang sửa sang lại nhiều nơi.
Mỗi ngày hai nhà Vương Diệp đều thi nhau gọi điện cho Tư Hạ để hỏi han, Giai Kỳ và Lộ Khiết thì chia sẻ kinh nghiệm cho cô.
Gọi xong còn chưa đủ, cứ cách hai, ba ngày lại mang theo một đống đồ đến cho cô.
Hội chị em tốt của cô cũng thường xuyên đến thăm, mua sắm cho cô hết món đồ này đến món đồ khác.
Ba mẹ Vương vốn dĩ muốn đưa Tư Hạ về lại nhà chính Vương gia để tiện chăm sóc, nhưng Ảnh Quân kiên quyết không chịu, Full House là nhà của anh và cô, cũng có đủ hết mọi tiện nghi, lại có dì Thẩm và chị Tô chăm sóc. Cuối cùng, ba mẹ Vương đành thỏa hiệp.
Còn về Tư Hạ, nếu là thông thường, cô đã phải nghỉ ngơi rồi, đằng này cô còn bị động thai, lại càng phải tịnh dưỡng, cho nên Ảnh Quân dứt khoát bắt cô nghỉ việc ở nhà dưỡng thai, đám cưới cũng xem như dời lại đợi hai bé con ra đời rồi tình tiếp.
Anh còn tìm một nữ vệ sĩ kề cận bên cô, vì lo sự việc phát sinh như ở Pháp. Vệ sĩ nữ có thể theo cô vào nhà vệ sinh luôn, không phải lo ngại hay vướng bận như vệ sĩ nam.
Vệ sĩ nữ này cũng ở lại Full House luôn, nhiệm vụ là theo sát Tư Hạ những khi không có Ảnh Quân ở nhà, những khi cô cần ra ngoài mà không có anh đi cùng, rồi phải canh chừng cô, không để cô nhúng tay vào việc gì hết.
Tư Hạ thật sự muốn kêu gào, anh quả thật là xem cô như búp bê sứ đấy à? Cô đâu có mong manh dễ vỡ đến nổi như vậy?
***
Mang thai đến tháng thứ hai, thì Tư Hạ bị nghén nặng, cô ngửi thấy mùi thức ăn là buồn nôn, cho nên ăn uống không được bao nhiêu. Mà cô lại phải nuôi hai đứa nhỏ trong bụng, do đó nhìn cô xanh xao, mệt mỏi thấy rõ.
Lúc đầu bác sĩ Tần nói có thai đôi rất vất vả, cô còn rất lạc quan, bây giờ thì tin rồi!
Hai đứa nhỏ ở trong bụng giống như rút hết tinh lực của cô vậy, cô lúc nào cũng muốn ngủ, cả người mệt đến không muốn cử động.
Có khi buổi đêm người cô còn đau và khó chịu đến nỗi không ngủ được, thỉnh thoảng vì quá mệt mà không nhịn được bật khóc.
Ảnh Quân nhìn cô như vậy mà xót hết ruột gan.
Lúc trước anh nghĩ lúc sinh con mới vất vả và đau đớn, không ngờ tới quá trình mang thai cũng khó nhọc như vậy.
Nếu biết hành cô khổ sở thế này, anh sẽ không để cô mang thai làm gì, anh chỉ cần cô khỏe mạnh bên anh thôi.
Sau lần này, anh cũng sẽ tìm biện pháp, tránh để cô lại mang thai thêm lần nữa.
Còn bây giờ, anh phải chăm sóc tốt cho cô mới được.
Anh thay cô tìm hiểu hết những kiến thức cần thiết lúc mang thai, còn học những mẹo để giúp cô thấy thoải mái và dễ chịu hơn.
Công việc gì đó, anh đều cố gắng giải quyết nhanh nhất có thể để dành nhiều thời gian cho cô, tan tầm là anh về nhà ngay, xã giao tiệc tùng đều nhờ Vu Quân đi thay, vì không muốn để cô tủi thân ở nhà.
Phụ nữ có thai đương nhiên tính tình cũng thay đổi, dễ cáu giận, dễ kích động, dễ ấm ức, tóm lại là nắng mưa thất thường, rất khó suy đoán. Ảnh Quân biết điều này, cho nên luôn nhẫn nại và nhường nhịn cô, dù cô làm gì đi nữa, anh cũng không giận hay trách mắng, mà một mực nuông chiều.
Hôm nay, anh có việc ngoài ý muốn phải xử lý, cho nên về nhà trễ hơn mọi khi hơn một tiếng đồng hồ.
Anh dĩ nhiên có gọi điện báo trước cho cô, dặn dò cô cứ ăn cơm trước, không cần chờ anh về.
Ai ngờ, về đến nhà lại nghe dì Thẩm và nữ vệ sĩ Bạc Giản nói cô nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống gì hết, có nói sao cũng không chịu ra khỏi phòng.
Anh nghe vậy, sốt sắng chạy lên lầu tìm cô. Ai ngờ cô khóa cửa nhốt anh ở ngoài luôn, anh có năn nỉ thế nào, cô cũng nhất quyết không mở cửa.
Anh thở dài, cô đây là giận anh vì về trễ sao? Anh đã báo trước cho cô rồi, hơn nữa là chuyện công việc, anh cũng đâu có muốn?
Nói thì nói vậy, chứ anh vẫn không hề trách cứ cô hờn giận vô cớ được. Anh vẫn là đang lo lắng cho cô, cô vẫn chưa chịu ăn uống gì cả.
Hết cách với cô, anh đành đi xuống nhà lấy chìa khóa dự phòng.
Cửa mở cạch một cái, anh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn đang quấn chăn ngồi trên giường. Trời vào đông rất lạnh, anh cũng đã mua cho cô nhiều quần áo giữ ấm, mấy bộ đồ ngủ tình thú kia tạm thời ra chuồng gà chơi.
- Ai cho anh mở cửa ra? Em cho anh biết, em bây giờ đang rất không vui, tối nay anh qua phòng khác ngủ đi! – Vừa quay đầu nhìn thấy anh, cô đã mắng.
Cô vừa nói vừa hờn tủi khóc lớn lên. Anh không chịu nổi liền qua ôm lấy cô dỗ dành.
Mặc cho cô vùng vẫy phản kháng, anh vẫn một mực ôm chặt cô, nhẹ giọng dỗ:
- Là anh sai, anh không nên bỏ mặc em ở nhà một mình như vậy. Anh biết lỗi rồi, em đừng giận anh nữa, nhé!
Cô vẫn khóc thút thít, không thèm trả lời đi trả lời lại một tiếng nào, tâm tình vô cùng tệ.
Từ lúc mang thai, cô cứ không khống chế được cảm xúc của mình. Một chuyện nhỏ nhặt, cô cũng đem nó làm lớn lên. Mà lần nào, anh cũng là người gánh chịu hết sự bực dọc của cô.
Thấy cô vẫn im lặng, anh lại tiếp tục công cuộc dỗ dành vợ yêu:
- Em ở nhà một mình buồn chán lắm đúng không? Em lại rất mong mọi ngày anh đi làm về sớm với em, kết quả anh lại về muộn, còn bảo em ăn cơm trước một mình? Cho nên, em cảm thấy rất tủi thân, rất thất vọng? Như vậy nhé, anh nhận lỗi với em, đảm bảo từ nay sẽ không về trễ để em chờ nữa. Còn nữa, sắp tới anh sẽ chuyển sang làm việc tại nhà nhé, có công việc gì gấp, anh mới đích thân đến Thiên Phong xử lý, em thấy như vậy được không?
Tư Hạ nghe anh nói sẽ ở nhà cùng mình, tinh thần lập tức tốt hơn nhiều, gương mặt nhỏ đang căng lên cũng dần hòa hoãn đi nhiều.
Cô ngước mắt nhìn anh, làm ra vẻ ta đây độ lượng không chấp nhặt, không giận nữa.
Anh cố nín cười, nói:
- Cảm ơn vợ yêu đã rộng lượng bỏ qua! Bây giờ đợi anh tắm một lát, sau đó anh bồi em ăn cơm nhé!
Cô gật gật đầu, sau đó lại lên giường làm ổ.
Yên tĩnh nghĩ ngợi một hồi, cô đột nhiên cảm thấy mình rất vô lý.
Dạo gần đây sao cô lại hay gắt gỏng khó chịu như vậy?
Anh có lỗi gì cơ chứ? Anh là đi làm, bận đến tối mặt tối mũi, lại còn phải chăm sóc cho cô, anh không mệt, không than trách thì thôi, cớ gì cô lại còn xem anh như thùng rác, cứ tức giận là mang ra xả?
Chẳng những anh không trách, mà còn kiên nhẫn dỗ dành cô, mà cô thì cứ được đằng chân lân lên đằng đầu. Cô bây giờ chính là vô cùng vô lý…
Anh tắm xong, nhìn thấy cô ngồi thẫn thờ trên giường, vẻ mặt ỉu xìu như cọng bún thiêu, liền đến bên cạnh hỏi han:
- Em sao vậy, vẫn còn giận anh sao?
Nhìn thấy anh ân cần dịu dàng với mình, cảm giác tội lỗi trong cô lại trào dâng. Cô rưng rưng nước mắt hối lỗi.
- Em… em… xin lỗi… có phải dạo gần đây em cực kỳ quá đáng và không hiểu chuyện không?
Anh lắc đầu phủ nhận, sau đó lại nắm lấy bàn tay cô xoa xoa, giọng điệu chứa đầy yêu thương, nói:
- Em không có lỗi gì cả, cũng rất đáng yêu. Là do em mang thai, khó điều chỉnh được tâm trạng, lại thêm cơ thể em mệt mỏi, không thoải mái cho nên mới dễ bực dọc, khó chịu. Em không vui cứ bộc phát với anh, không cần nhẫn nhịn che giấu cảm xúc, nhưng cố gắng đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe của bản thân. Anh rất lo lắng cho em, có biết không?
Cô rũ mắt, tự trách bản thân mình trăm ngàn lần, nhìn mà xem, anh đã nhẫn nại với cô thế nào?
- Anh không giận em… không thấy bất mãn với em sao? – Cô lí nhí hỏi.
Anh véo má cô, mắng yêu:
- Ngốc quá, anh là chồng em, chút chuyện này có là gì chứ. Anh thương em vất vả còn không hết, sao nỡ trách cứ gì em!
Cô cảm thấy trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, vội sà vào lòng anh nũng nịu.
- Chồng à, anh thật tốt! Em sẽ cố gắng để không bực tức vô cớ với anh nữa!
- Được rồi, bây giờ cười lên cho anh xem nào, em cứ nhăn nhó, coi chừng con ra đời cũng sẽ bắt chước em, mặt nhăn mày nhó cho xem!