Ảnh Quân sau khi đả thông tư tưởng cho Tư Hạ xong, thì dẫn cô xuống lầu ăn trưa, sẵn tiện dặn dò dì Thẩm và chị Tô vài chuyện.
- Hai người nhớ căn theo phác đồ này mà cân bằng dinh dưỡng hàng ngày cho Hạ Hạ! – Anh vừa nói vừa đưa tờ giấy bác sĩ Tần đã ghi cho dì Thẩm.
Dì Thẩm và chị Tô biết tin Tư Hạ đang mang trong mình hai bảo bối thì không giấu nổi vui mừng kích động, cầm lấy tờ giấy Ảnh Quân đưa, không ngừng vâng dạ, bảo sẽ chú ý.
- Bà chủ… bà chủ có đang thèm món gì không\, để tôi đi nấu cho bà ăn? – dì Thẩm nhìn Tư Hạ vui vẻ hỏi.
Tư Hạ nghe dì Thẩm hỏi, suy nghĩ một hồi, đột nhiên muốn ăn sủi cảo nhân tôm trộn với rau củ, liền nói với dì.
- Vậy tối nay phiền dì làm thêm món đó cho con nhé!
- Được\, được\, tôi sẽ chuẩn bị liền!
- Nấu nhiều một chút\, cũng nấu thêm vài món nữa\, nhà ta tối nay sẽ có đông người lắm!
Ảnh Quân không quên dặn dì Thẩm chuẩn bị thức ăn thêm, anh đoán thể nào cả hai nhà Vương Diệp cũng đều sẽ kéo hết đến đây cho mà xem.
- Nếu vậy để tôi đi chợ mua nguyên liệu\, sẵn tiện mua thêm sữa và trái cây cho bà chủ! – Chị Tô nói\, rồi nhanh chóng xách giỏ đi chợ.
Ảnh Quân như nhớ ra gì đó, sau khi ăn trưa xong liền đi tìm chú Quý. Bây giờ Tư Hạ có thai, anh dặn dò chú Quý xem trong nhà những nơi nào có góc sắc nhọn thì lập tức tìm người đến làm bằng lại, đường đi ngoài khuôn viên cũng phải dọn hết đá lổm chổm, làm cho bằng phẳng dễ đi, kiểm tra mấy cái ghế ngồi và xích đu xem có chắc chắn không, còn cả khu vực hồ bơi, cũng phải xây rào chắn lại cho cẩn thận, tránh trường hợp cô đi ngang lỡ chân ngã xuống hồ, những chỗ trơn trượt thì phải làm cho gồ ghề lại.
Nói chung tất cả mọi ngóc ngách trong nhà đều phải đảm bảo an toàn, không được đe dọa đến an nguy của mấy mẹ con cô.
Tư Hạ nhìn anh lo lắng trong ngoài mà cảm thấy ấm lòng vô cùng, ngày trước anh đối với cô đã tỉ mỉ chu đáo, bây giờ có thêm bé con, anh càng ra sức cẩn trọng từng chút một.
Xem xét nhà cửa đâu đó xong xuôi, anh lại gọi điện thoại cho Vu Quân nhờ sắp xếp vài chuyện.
Vừa xong việc, thì ông nội Vương và ba mẹ Vương, còn có gia đình nhỏ của Vương Giai Kỳ đến, tay xách nách mang biết bao nhiêu là thứ.
Mà bây giờ trong mắt mấy người họ Vương Ảnh Quân chính là con ghẻ, mà Diệp Tư Hạ mới chính là bảo bối, cho nên vừa vào nhà, đã ngó lơ Ảnh Quân, trực tiếp đi vào tìm Tư Hạ.
Chỉ có hai cha con Phương Tuấn Triết, Phương Hân Nghiên còn chút thương xót, đứng lại hỏi han anh mấy câu.
Mà được một lúc, Hân Nghiên cũng chạy vội vào trong luôn, cô bé rất hào hứng khi nghe mợ Tư Hạ có em bé.
Sau một hồi trao đổi mấy chuyện về chuyến đi Pháp vừa rồi, Tuấn Triết và Ảnh Quân cũng vào nhà.
Tư Hạ lúc này đang bị cả một nhà vây xung quanh. Phát hiện mấy vết thương trên người cô, nhất là vết thương ở bàn chân làm cô phải băng bó, ai cũng nhíu mày, lập tức quét ánh mắt chết chóc về phía Ảnh Quân.
- Con đưa con bé đi Pháp chụp ảnh thế nào mà lúc về nó lại thương thế đầy mình vậy chứ? – Ông nội Vương không nhịn được mắng Ảnh Quân một trận.
- Con chăm sóc vợ mình kiểu gì thế\, con bé còn có thai nữa? – Ba Vương cũng không thể ngồi yên.
Tư Hạ thấy Ảnh Quân bị mắng, vội lên tiếng giải nguy. Cô xua xua tay ý bảo mình không có sao hết, chỉ là mấy vết thương ngoài da.
- Mọi người đừng trách anh Quân\, anh ấy chăm sóc con rất tốt. Mấy vết thương này là do con với Hi Văn mải chơi không thèm chú ý đường xá\, bị vấp ngã\, lăn xuống dưới đồi cho nên mới bị như vậy. Mà lúc con té\, đến bệnh viện mới biết mình có thai…
Cô và Ảnh Quân đã thống nhất sẽ giấu gia đình hai bên chuyện bị bắt ở Pháp để tránh làm mọi người lo lắng, cho nên mới bịa ra chuyện bị té ngã.
Mẹ Vương nghe nói Tư Hạ bị té ngã, trong lòng không khỏi thất kinh, bà thấm khấn nguyện cảm tạ trời đất đã che chở cho con dâu và hai đứa cháu nội của bà.
Nhưng mà càng xót ruột đau lòng cho con dâu và cháu, thì bà càng tức giận con trai mình không thôi.
Bà liền đánh mấy cái vào người con trai, không quên giáo huấn:
- Có ai làm chồng như con không? Không biết bảo vệ cho vợ mình một chút nào\, ngược lại còn để vợ con lên tiếng nói giúp cho! Cũng may con dâu và hai đứa cháu của mẹ không sao\, nếu không mẹ thề đánh chết con!
Giai Kỳ thấy Tư Hạ bị thương, cũng sốt sắng hỏi han:
- Đã đi khám lại chưa\, cái thai có bị ảnh hưởng gì không?
- Anh Quân đã đưa chị đến chỗ bác sĩ Tần khám rồi\, hai đứa nhỏ vẫn rất ổn\, không có vấn đề gì! – Tư Hạ đáp.
Cả nhà nghe vậy cũng thở phào, cũng may là không xảy ra chuyện lớn.
Đúng lúc này, một nhà Diệp cũng đến đầy đủ, có luôn cả Tiểu Văn Văn bảo bối nữa. Trên tay cũng là cả một đống đồ lỉnh kỉnh.
Cũng giống như phản ứng của cả nhà Vương lúc mới bước vào, ai nấy cũng lo lắng khi nhìn thấy Tư Hạ bị thương.
Tư Hạ lại phải giải thích thêm một lần nữa, bảo rằng mình té ngã nhưng chỉ xây xát ngoài da, không có vấn đề gì, hai tiểu bảo bối trong bụng cũng rất khỏe mạnh.
Ba mẹ Vương lúc này cũng vội lên tiếng, nhận lỗi khi đã để con dâu bị thương.
- Đã khám bác sĩ rồi\, không sao cả\, mọi người cũng yên tâm. Cũng phải nói\, thằng con trai của tôi đúng là\, đưa vợ đi chụp ảnh cưới thôi mà để nó té ngã như vậy\, cũng may con bé và hai đứa nhỏ trong bụng bình an vô sự\, nếu không tôi không tha cho nó! – Mẹ Vương vừa nói vừa liếc mắt về phía Ảnh Quân.
Cả nhà Diệp biết Tư Hạ và hai nhóc con trong bụng không sao, cho nên cũng thở phào, sự việc này cũng là ngoài ý muốn, cho nên mẹ Diệp cũng lên tiếng bênh vực con rể.
- Chuyện này không thể trách cứ Ảnh Quân được\, cũng do Tiểu Hạ nó ham chơi không chú ý xảy ra sự cố mà thôi!
Tư Hạ nghe mẹ mình bênh vực Ảnh Quân, chẳng những không thấy tủi thân, mà còn vui vẻ gật gật đầu tán dương. Cô không muốn ai trách cứ anh cả, chỉ sợ mọi người cứ đổ hết tội lỗi lên người anh, anh sẽ không vui.
Cô bé Hân Nghiên nãy giờ cứ nghe mọi người hỏi han Tư Hạ và hai em bé trong bụng, giương đôi mắt ngây ngô nhìn về phía Tư Hạ hỏi:
- Mợ ơi\, mợ và hai em bé không khỏe sao ạ?
Tư Hạ vuốt vuốt đầu cô bé, mỉm cười nói:
- Ừm chỉ là đau một chút thôi.
Hân Nghiên gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu, không nói không rằng liền dùng đôi bàn tay nhỏ bé vuốt ve lên bụng của Tư Hạ, vừa vuốt ve vừa thổi thổi, giọng điệu đáng yêu dỗ dành:
- Mợ và hai em bé hết đau\, hết mệt nhé! Nghiên Nghiên thổi thổi thế này sẽ không thấy đau nữa!
Mỗi khi bị đau, ba mẹ cũng sẽ thổi cho Hân Nghiên thế này, cho nên cô bé cũng làm như vậy với mọi người.
Nhìn cô bé ngây ngô đơn thuần, ai nấy đều thấy vui vẻ hơn.
Tư Hạ cũng ôm lấy cô bé vào lòng, hôn hôn mấy cái lên hai má, không quên khen ngợi:
- Nghiên Nghiên giỏi quá\, mợ và hai em bé khỏe hơn nhiều rồi nè!
Hân Nghiên được khen, cảm thấy mình thật giỏi, gương mặt ánh lên vẻ tự hào.
- Cậu à\, cậu cũng thấy con giỏi đúng không? – Cô bé quay sang nũng nịu với Ảnh Quân.
- Ừ Nghiên Nghiên là giỏi nhất\, cậu sẽ mua đồ chơi cho con để cảm ơn nhé! - Ảnh Quân cũng vỗ vỗ đầu cô bé yêu chiều.
- Được ạ\, con muốn mua ngôi nhà mơ ước của công chúa Barbie\, cậu mua cho con được không? – Nghe nói đến đồ chơi\, Hân Nghiên vô cùng phấn khích.