Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hai ông chồng dỗ dành cả buổi, hai cô vợ nhà ta mới thôi hờn dỗi.

Ảnh Quân liền bảo người đi tìm mua thức ăn cho cả bốn người họ.

Biết Tư Hạ đang có thai có thể không chịu được mùi thức ăn nồng, cho nên Ảnh Quân mua cháo thịt bằm rau củ cho cô.

Anh ở một bên đút cô, vì đang mệt và đói nên cô rất ngoan ngoãn ăn.

- Em phải ăn nhiều vào, hôm nay đã dọa bảo bảo sợ rồi! - Ảnh Quân vờ vu vơ nói, thật tâm là đang cố ý khoe mẽ.

- Bảo bảo? Nói như vậy… là Tư Hạ có… có thai rồi? – Hi Văn nắm bắt được vấn đề, liền hỏi lại.

Tư Hạ khẽ gật đầu, có chút tự hào, cô đây chính là làm mẹ rồi đấy nhé!

Hi Văn không giấu được vui mừng, cứ sờ sờ lên bụng của Tư Hạ. Cô lại nhớ hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, không biết bảo bảo có sao không, liền hỏi han.

Nhận được câu trả lời bình an của Tư Hạ, cô mới thở phào. Đứa bé này đến lúc nào không đến, lại đến ngay thời khắc nguy hiểm gian khổ này. Cũng may mà mọi chuyện vẫn ổn thỏa hết. Nhưng được cùng mẹ chiến đấu anh dũng như vậy, mai sau chắc chắn sẽ là một đứa bé vô cùng mạnh mẽ, dũng cảm nha!

Ảnh Quân cũng không giấu nổi kiêu ngạo, hất mặt về phía Cao Lãng đầy đắc ý.

Cao Lãng đương nhiên cũng mừng cho vợ chồng bạn thân mình, chỉ có điều nhìn cái mặt đắc thắng cao ngạo của Ảnh Quân, đúng là không ưa được. Hừ cười ông đây à, đợi đó, ông đây nhanh thôi cũng sẽ có con!

Ăn uống no nê xong thì trời cũng đã tối. Theo kế hoạch thì tối nay họ sẽ bay về nước, nhưng Ảnh Quân định dời lịch bay lại thêm một ngày, vì sợ Tư Hạ còn mệt.

Tuy nhiên, Tư Hạ một mực đòi về nhà, cô không muốn ở lại đây thêm nữa, về nhà vẫn thoải mái hơn. Cho nên, bọn họ liền làm thủ tục xuất viện, lên chuyên cơ riêng bay về thành phố B.

Trên chuyên cơ riêng có mấy phòng nghỉ, Ảnh Quân và Tư Hạ ở một phòng, Cao Lãng và Hi Văn ở một phòng.

Ảnh Quân dặn người chuẩn bị ly sữa nóng và ít trái cây cho Tư Hạ trong lúc cô đi tắm.

Anh lại sợ mấy vết thương trên người cô sẽ bị đau rát, cho nên giúp cô tắm rửa, sau đó ôm cô trở về giường nằm, mọi động tác của anh đều hết sức ôn nhu nhẹ nhàng, tựa hồ như sợ cô bị rơi bể.

Xong xuôi, anh lại cần mẫn bôi thuốc lên vết thương của cô, dùng đá chườm lên vết sưng trên mặt cô, rồi dỗ cô uống hết ly sữa, chốc chốc lại đút cho cô ít trái cây.

Cô lười biếng không muốn làm gì, chỉ muốn rúc vào trong lồng ngực rắn chắc ấm áp của anh.

Anh cũng vòng tay ôm lấy cô, hôn lên đỉnh đầu cô, lại đau lòng hỏi cô:

- Mấy vết thương trên người còn đau nhiều không em?

- Không đau nhiều đâu, lúc nãy tắm đụng nước có hơi rát một chút, nhưng mà bây giờ hết rồi. Còn anh… anh có bị đau ở đâu không? – Cô đáp lời, cũng không quên quan tâm hỏi han anh.

Anh cầm tay cô đưa lên ngực trái của mình, đáp:

- Đau ở tim, biết em bị bắt đi, hay tin em tự mình liều lĩnh thoát ra ngoài, rồi lúc nhìn thấy em khắp người bị xây xát, lại nghe tin bé con trong bụng bị động nhẹ, anh quả thật sắp không chịu nổi.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve lên vị trí trái tim anh, lại nhỏ giọng dỗ dành.

- Tim ơi ngoan nhé, đừng làm đau Quân Quân của chúng ta nữa…

Anh khẽ cười, khóe miệng kéo thành hình vòng cung đẹp mắt, cô vợ nhỏ này tưởng anh là con nít sao mà lại dỗ dành kiểu đó. Nhưng mà anh lại thấy thích mới ngốc chứ!

Hai tiếng “Quân Quân” của cô lại làm anh mềm nhũn. Nếu không ngại bé con trong bụng, anh đã đè cô xuống mà hung hăng một trận, nếu được anh muốn khảm cô vào thân mình luôn, như vậy sẽ không sợ lỡ rời mắt khỏi cô, cô lại gặp nguy hiểm.

Không được làm gì quá phận, anh chỉ tham lam hít hà thương cơm quen thuộc trên người cô, lại dịu dàng hôn lên tóc cô, trán cô, lại dời xuống đôi môi đang mỉm cười ngọt ngào.

Kết thúc một trận hôn sâu, dây dưa quyến luyến, cả hai lại ôm lấy nhau, tâm sự những chuyện đã qua.

Cô kể với anh chuyện cô và Hi Văn đã phải dùng mỹ nhân kế, đã phải bỏ qua tất cả danh tiết mặt mũi để nói mấy lời ngon ngọt, rồi còn dùng thân thể câu dẫn hắn.

Cô vẫn có chút canh cánh trong lòng, dù đến cuối cùng tên đó vẫn không chạm được vào cô, cô cũng không có tổn hại gì, nhưng vẫn thấy có lỗi với anh.

Anh xoay người cô lại, để cô ngồi đối diện với mình, cả hai mặt đối mặt, trong mắt chỉ có đối phương. Anh khẽ mở lời.

- Vợ à, em nghe anh nói, em không làm gì sai hay có lỗi với anh cả, tất cả cũng chỉ là vì tình thế bắt buộc, là khổ nhục kế em dùng để thoát thân. Cũng may là tên đó chưa làm tổn hại gì đến em, nếu không anh mới là người dằn vặt suốt đời vì đã đẩy em vào chuyện này! Cho nên, em không cần phải nghĩ suy cái gì nữa, em chỉ cần biết cho dù em làm gì, anh cũng hiểu và tin tưởng em. Ngược lại, anh mới là người phải nói lời xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho em!

Cô kiên nhẫn nghe anh nói, cảm giác hốc mắt mình nóng lên. Cô đúng là ngốc quá mới nghĩ đến việc anh sẽ thấy coi thường cô. Người đàn ông của cô yêu cô, hiểu cô, bao dung cô, lúc nào cũng muốn bảo bọc tốt cho cô, đến mức cô có chút thương tổn nào, anh đều quy hết tội lỗi lên người mình.

Cô lại thâm tình nhìn anh, bàn tay vuốt ve gương mặt anh, khẽ nói:

- Chồng à, nếu anh đã không muốn em tự trách mình thì anh cũng không được ôm hết trách nhiệm về phần mình. Anh đã bảo vệ cho em rất tốt rồi, nhưng có lúc chúng ta ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, làm sao có thể đề phòng được. Lúc bị bắt đi, em chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải thoát thân, phải để cho bản thân em an toàn, thì anh mới không bị áp lực, mới không bị kẻ xấu uy hiếp để làm những điều anh không muốn. Anh yêu em, muốn điều tốt cho em, thì em cũng vậy!

Anh bắt lấy bàn tay cô, ôn nhu hôn lên đó, cũng hứa với cô sẽ không tự trách cứ bản thân để cô được yên tâm.

Đời này của anh, có lẽ may mắn nhất chính là có được cô, một người luôn thấu hiểu anh, dành cho anh tình yêu chân thành và lớn lao nhất.

Sau tất cả mọi chuyện, anh càng quyết tâm sau này mọi việc phải thận trọng, phải nắm quyền chủ động ở trong tay, để cho cô và con một cuộc đời bình yên.

Trò chuyện một lát, cô đã thiếp đi trong vòng tay của anh lúc nào không hay.

Có lẽ do ảnh hưởng của việc mang thai, cho nên cơ thể cô hơi mệt mỏi và buồn ngủ.

Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, lấy tay mình làm gối cho cô, lại kéo cô về sát bên mình, chầm chậm đi vào giấc ngủ….

***

Tư Hạ ngủ một mạch từ mười giờ tối hôm qua đến gần chín giờ sáng hôm sau. Nếu không phải Ảnh Quân đánh thức cô dậy để ăn sáng và chuẩn bị xuống máy bay thì cô vẫn có thể tiếp tục ngủ.

Đến mười giờ trưa, bốn người bọn họ cũng về đến thành phố B.

Tư Hạ dù mệt nhưng lo cho tình trạng của con, bắt Ảnh Quân phải đưa cô đến chỗ bác sĩ Tần khám bệnh trước.

Anh không khuyên cô được, cũng đành chiều theo ý cô.

Bác sĩ Tần đã nghỉ việc ở bệnh viện từ lâu, hiện tại bà đã có phòng khám riêng.

Thấy Ảnh Quân đưa Tư Hạ đến, bà rất vui mừng đón tiếp, còn ưu tiên khám cho Tư Hạ trước.

Bà cẩn thẩn kiểm tra kỹ lưỡng trước sau khi nghe Tư Hạ bị động thai.

Kết quả vô cùng ổn, mà còn có một tin vui bất ngờ. Bà nhìn vào màn hình có hai chấm đen nhỏ, tủm tỉm cười.

- Vợ con không sao chứ dì Tần? - Ảnh Quân sốt sắng hỏi.

- Không sao, hai em bé vẫn rất ổn định. Về nhà tịnh dưỡng ăn uống bồi bổ vào là được.

Tuần thứ sáu trở đi là đã có thể xác định được thai đôi, nhưng thường muốn chắc ăn phải đợi tới tuần thứ mười đến tuần mười hai. Tuy nhiên, bác sĩ Tần là người vô cùng có kinh nghiệm, cho nên mới dám khẳng định chắc chắn như vậy.

Ảnh Quân và Tư Hạ nghe nói con vẫn khỏe, vô cùng mừng rỡ, nhưng mà lại nghe cái gì mà hai đứa bé? Cả hai nhìn nhau, tự hỏi có phải đã nghe lầm không?

Thấy vẻ mặt ngây ngốc của hai vợ chồng, bác sĩ Tần không nhịn được cười, liền lên tiếng giải đáp thắc mắc.

- Đúng vậy, hai đứa không có nghe nhầm đâu. Tư Hạ mang song thai, có nhìn thấy hai cái chấm nhỏ trong bụng con bé không? – Bác sĩ Tần vừa nói vừa chỉ lên màn hình siêu âm.

Chờ cho hai vợ chồng ngốc nghếch kia tiêu hóa được mọi chuyện, bà lại dặn dò tiếp:

- Mang thai đôi rất vất vả, cho nên càng phải chú ý nghỉ ngơi và dinh dưỡng. Sắp tới, Tư Hạ sẽ mệt gấp đôi người khác, bởi vì phải nuôi một lúc hai đứa nhỏ trong bụng. Còn về chuyện đó… khụ khụ… ba tháng đầu… khụ khụ… không được phép…

Bác sĩ Tần vừa nói vừa nhìn về phía Ảnh Quân như cảnh cáo.

Ảnh Quân đã biết chuyện này, bởi vì tối hôm qua anh đã tham khảo rất nhiều thông tin về việc vợ mang thai. Trong lòng anh chính là đang cảm thấy vô cùng mất mát.

Tư Hạ vốn da mặt mỏng, nghe bác sĩ Tần nhắc nhở như vậy, mặt liền đỏ hết cả lên, cứ bẽn lẽn cúi đầu không dám nhìn lên.

Bác sĩ Tần lại dặn dò thêm mấy chuyện, rồi đưa luôn cả thực đơn dinh dưỡng trong suốt thai kỳ, cái gì ăn được, cái gì không nên ăn đều rất rõ ràng.

Sau khi xong xuôi, Ảnh Quân và Tư Hạ tạm biệt bác sĩ Tần ra về.

Vốn dĩ định sẽ ghé về nhà chính Vương gia, sau đó cũng sẽ ghé qua Diệp gia một chút, nhưng thể trạng Tư Hạ bây giờ, Ảnh Quân quyết định không cho cô đi đâu hết, phải về nhà nghỉ ngơi. Cho nên trực tiếp về Full House.

Cả đoạn đường về nhà, Tư Hạ cứ như lâng lâng trên mây, không thể tin được cô không chỉ có một mà tới hai bảo bối. Ảnh Quân đương nhiên cũng vui sướng không kém, nhưng vẫn điềm tĩnh, âm thầm ăn mừng ở trong lòng. Anh đã nghĩ, phen này phải lên mặt với Cao Lãng một chút, anh không chỉ hành động nhanh gọn, mà còn vô cùng hiệu suất, tưởng một mà được tới hai.

Về đến Full House, vì chân cô đang đau, cho nên anh bế cô một đường đi thẳng lên phòng ngủ.

Anh còn không kiềm được kích động, nhắn tin vào nhóm chat gia đình.

Vương Ảnh Quân: Một thai, hai bảo bảo.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!