Tư Hạ dùng tốc độ nhanh nhất có thể để đến sân bay. Đến nơi đã thấy khuôn mặt hầm hầm lửa giận của Hạ Hi Văn. Cô dùng nụ cười không thể giả trân hơn, xởi lởi vuốt ve cơn giận của bạn mình.
- Hì… Văn Văn xin đẹp! Mình… tối qua có chút chuyện… làm sáng nay mình ngủ dậy muộn rồi quên mất! Mình… dẫn cậu đi ăn ngon bù đắp nhé… Thôi mà, mình nhớ cậu chết mất! - Nói rồi cô chạy đến dang tay ôm chầm lấy bạn thân của mình, chu môi định hôn một cái thì bị Hi Văn ghét bỏ đẩy ra.
- Thôi đi… đừng có nịnh nọt mình… Mình thấy là cậu không còn quan tâm người bạn này nữa rồi. Cũng phải, tâm trí cậu dành hết cho người ta rồi… hừm… tối hôm qua… đừng nói với mình cũng có liên quan đến ông chú già đó đấy nhé?
Hi Văn dùng gương mặt trách hờn và nghi hoặc nhìn Tư Hạ làm cô bối rối không thôi, vội lảng tránh.
- Mình… mình… cậu vẫn là nhất với mình mà…
- Đừng có giả vờ chống chế với mình. Cậu nên nhớ, cậu không biết nói dối đâu Tiểu Hạ Hạ của mình!
Hi Văn nói đúng, từ nhỏ Tư Hạ không biết nói dối, chỉ cần cô nói dối vành tai cô sẽ ửng đỏ, ánh mắt cũng sẽ không tự nhiên mà né tránh sang nơi khác. Bị nói trúng tim đen, Tư Hạ xấu hổ không biết nói sao, đành đánh vào tâm lý “hóng chuyện” của Hi Văn để dụ dỗ.
- Hì… không có mà… thật sự là có chuyện làm mình quên mất… nhưng mình là vô tội. Mình bị Cảnh Nghi và chị Giai Kỳ gài bẫy mà! Thôi nhé… đừng giận mình… lên xe thôi, mình sẽ kể cậu nghe nhé, được không?
Tư Hạ thành công làm dịu cơn giận của cô bạn. Hi Văn mang theo một bụng thắc mắc lên xe ngồi.
- Này dì Tuyết rất nhớ cậu đấy. Cứ hỏi bọn tớ khi nào cậu về. Cậu cũng thật, sao lại không nói thật với dì! - Tư Hạ lên tiếng trước.
- Mình muốn cho mẹ bất ngờ mà! Nếu nói trước, mẹ sẽ cứ mong mỏi từng ngày… Mà này, đừng có đánh trống lảng, mau kể thật với mình chuyện đêm qua! - Hi Văn trừng mắt với Tư Hạ, ép buộc cô nói ra sự thật.
- Biết rồi, thưa tiểu thư Hạ!
Tư Hạ đem toàn bộ sự việc kể lại cho Hi Văn nghe. Từ chuyện cô và Giai Kỳ cùng Cảnh Nghi đi ăn, đến việc cô say xỉn quấy phá như thế nào. Vừa kể cô vừa đỏ mặt vì xấu hổ. Còn Hi Văn chỉ biết ngồi đó mà cười như đang nghe chuyện hài.
Cuối cùng, Hi Văn chốt hạ một câu:
- Mình phải công nhận cái ông chú ấy thật sự xứng mặt đàn ông! Gặp phải người khác thì cậu toi rồi đấy! Lần sau đừng có mà dính đến bia rượu nữa nghe chưa! - Hi Văn dùng giọng như răn dạy con gái nói với Tư Hạ.
Tư Hạ rụt cổ, lần sau, còn có lần sau nữa hả? Cô không ngờ được là lúc say mình lại làm nhiều trò điên khùng như vậy! Hic nghĩ lại vẫn còn ê mặt!
- Nói vậy chứ chắc ai kia cảm ơn chị Giai Kỳ và Cảnh Nghi không hết ấy chứ? Ha ha…
- Cậu… cậu còn chọc mình nữa, mình giận cậu luôn cho xem!
- Được rồi, được rồi, không trêu cậu, mà quà cậu mang về mọi người có thích không?
- À tất nhiên là thích rồi, để mình kể cậu nghe phản ứng của mọi người…
Hai người trò chuyện vui vẻ rôm rả suốt cả đường về. Cuối cùng dừng lại trước cổng căn nhà thân thuộc, Hi Văn rơm rớm nước mắt, cuối cùng cô cũng về nhà với mẹ rồi! Cô vội chạy ù vào nhà như đứa trẻ tìm mẹ.
- Mẹ ơi, con về rồi! Mẹ ơi!
Hi Văn lớn tiếng gọi mẹ. Đến khi cô thấy hình ảnh một người phụ nữ mảnh khảnh cũng đang từ bếp chạy ra theo tiếng gọi, cô không kiềm được nữa mà òa khóc.
- Tiểu Văn, Tiểu Văn con về rồi! Con về rồi!
Dì Tuyết cũng không thể giấu nỗi niễm vui sướng. Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau nức nở.
Nhìn một màn cảm động trước mắt, Tư Hạ cũng thấy có một dòng nước ươn ướt trên mặt. Hồi lâu, sau khi phụ Hi Văn sắp xếp đồ đạc, Tư Hạ rời đi, cô còn vài việc phải chuẩn bị.
Vì Cảnh Nghi có việc bận nên cả đám chưa thể tụ tập lần nữa để chính thức ăn mừng đoàn tụ. Vậy nên đành dời hẹn sang hôm khác. Tư Hạ cũng còn phải bận rộn chuẩn bị cho lịch trình ngày mai.
Ướm bộ quần áo công sở đơn giản với chiếc áo sơ mi trắng và chiếc váy chữ A dài qua gối, Tư Hạ cảm thấy hài lòng. Trông cô vô cùng thanh lịch và mang nét đẹp trưởng thành.
Chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô hài lòng lên giường ngủ sớm. Nhưng cứ nghĩ đến những chuyện vửa xảy ra, cộng thêm hội hộp chờ đến mai, cô không thể ngủ được. Nhớ đến ánh mắt, cử chỉ có phần mềm mỏng và dịu dàng của Vương Ảnh Quân, cô lại nhen nhóm hi vọng trong lòng.
Cô thầm nghĩ có phải anh cũng có tình cảm với cô không? Tại sao lại dịu dàng với cô thế kia, còn chăm sóc cô cả đêm? Nhưng có phải cô không đủ hấp dẫn, nên anh mới không động đến cô?
Nghĩ đến đây, cô lắc lắc đầu bảo mình tỉnh táo, sao lại nghĩ như thế, chắc chắn là vì anh muốn giữ cho cô, anh tôn trọng cô, không muốn làm hại đến cô thôi! Hừ mặc kệ, dù thế nào cô cũng quyết chinh phục anh bằng được!
Sáng hôm sau, Tư Hạ dậy rất sớm, à chính xác là cô không ngủ được chút nào, trằn trọc mãi đến sáng, cũng may hai con mắt chưa đen như gấu trúc. Cô bắt đầu chuẩn bị quần áo, trang điểm, sau khi ổn thỏa thì xuống nhà ăn sáng.
Diệp Tử Sâm nhìn thấy em gái mình một thân công sở thì có vẻ nghi hoặc. Con bé này là định đi làm sao? Anh chưa hề nghe cô nhắc qua về việc này.
- Em ăn mặc như thế đi đâu vậy?
- Em mặc thế này đương nhiên để đi làm rồi! – Tư Hạ điềm tĩnh trả lời.
- Đi làm? Sao anh không nghe em nói gì hết? - Nghe tin này, Tử Sâm ngạc nhiên nhìn em gái.
Nghe hai anh em nói chuyện qua lại, Diệp phu nhân vội lên tiếng gọi.
- Hai đứa mới sáng ồn ào cái gì đấy, mau tới đây ăn sáng!
Hai anh em đáp dạ rồi nhanh chân vào phòng ăn.
- Tiểu Hạ, con… định đi đâu đó? - Diệp phu nhân và Diệp lão gia nhìn con gái mình không nhịn được hỏi.
- Hôm nay con đến nhận việc! – Tư Hạ bình thản ăn một miếng trứng rồi trả lời.
- Nhận việc gì chứ? Con đến tập đoàn làm sao không báo với ba và anh con để sắp xếp trước. Còn nữa mới về sao con không nghỉ ngơi thêm! - Diệp lão gia lại nói.
Tư Hạ nhún vai. Cô đâu có định về làm việc cho Diệp Trình đâu mà báo chứ. Không phải là cô mê trai mới đến Thiên Phong, cô chỉ là vì không muốn được đối xử thiên vị ở Diệp Trình mà thôi nha!
- Con đến Thiên Phong, vị trí thư ký chủ tịch. Chị Giai Kỳ đã sắp xếp cho con cả rồi! – Tư Hạ bình thản đáp.
Tư Hạ thật lòng không muốn nhờ vả ai hay nhờ mối quan hệ. Tuy nhiên vẫn phải phá lệ nhờ Giai Kỳ, không phải vì không tự tin vào năng lực của mình, mà là vì cô sợ nếu trực tiếp để Vương Ảnh Quân biết, anh sẽ không lưu tình mà loại cô ngay. Nhưng so với những đối thủ khác, cô đúng là mạnh hơn nhiều, cho nên cũng không tính là đi cửa sau, đúng không?
Diệp Tử Sâm nãy giờ im lặng, nghe đến Thiên Phong vội lên tiếng.
- Thiên Phong? Ý em là em làm thư ký cho Vương Ảnh Quân?
Tư Hạ nhìn anh mình gật đầu xác nhận, ánh mắt tràn đầy sự tự tin và mong chờ.
- Là do con bé Giai Kỳ sắp xếp cho con chứ không phải Ảnh Quân nó tự mình tuyển chọn à?
- Chú ấy không biết gì cả! – Tư Hạ vẫn vừa thong thả ăn sáng vừa đáp.
- Em làm vậy cũng được sao? Này đừng để sau khi anh ấy nhìn thấy em thì trực tiếp đuổi cổ em ra đấy nhé ha ha! – Diệp Tử Sâm không nhịn được trêu chọc.
- Anh này, Tiểu Hạ nhà chúng ta không có năng lực đến vậy sao? Để con bé làm thư ký cho người ta còn là thiệt thòi cho nó nữa kìa! – Lộ Khiết lên tiếng bênh vực.
Tư Hạ dành cho chị dâu mình ánh mắt tán thưởng và biết ơn sâu sắc.
Diệp lão gia trầm ngâm hồi lâu rồi cũng lên tiếng trấn an mọi người. Con gái ông giỏi giang như vậy, Vương Ảnh Quân sao có thể không tiếp nhận được. Hơn nữa, hai nhà Vương Diệp còn có mối quan hệ thân thiết, coi như đây là cơ hội để cho con gái ông đi theo người có kinh nghiệm như Ảnh Quân để học hỏi cũng tốt. Tất nhiên, đằng sau cô luôn có ông hậu thuẫn, sẽ không để cô chịu bất cứ thiệt thòi nào.
- Thôi được rồi, con bé đã trưởng thành rồi, có suy nghĩ riêng, chúng ta cứ nghe theo! Đây cũng là cơ hội tốt cho con bé để học hỏi!
Tư Hạ nghe thấy thế, vui mừng hôn chụt lên má ba mình, giọng nũng nịu:
- Ba là nhất! Con yêu ba! Hì hì… Á… con sắp trễ rồi, con đi đây…tạm biệt cả nhà! - Tư Hạ nhìn đồng hồ rồi vội vàng chạy đi.