Tư Hạ nở nụ cười mời gọi khiến hắn nuốt nước miếng ừng ực. Nhân cơ hội hắn mất cảnh giác, Hi Văn dùng mấy chiêu tự vệ Cảnh Nghi đã từng dạy, đạp mạnh vào chỗ hiểm của hắn. Hắn ta đau đớn, định kêu lên cho đồng bọn bên ngoài vào, đã bị Tư Hạ nhanh tay nhét khăn vào miệng, cô lại đá mạnh vào be sườn hắn một cái.
Hắn ta bị phục kích bất ngờ không kịp phòng bị, lại bị đánh vào mấy chỗ hiểm, liền lăn lộn đau đớn, nhưng vẫn gắng gượng hết sức túm tóc Hi Văn lôi lại, đập mạnh đầu Hi Văn vào tường. Tư Hạ thấy bạn mình gặp nguy hiểm, không kịp nghĩ ngợi nữa, liền lấy gạt tàn thuốc trên bàn đập hết sức vào đầu hắn một cái.
Cú đập rất mạnh làm đầu hắn chảy nhiều máu, lăn ra bất tỉnh.
Tư Hạ kéo Hi Văn ra khỏi hắn, nhìn hai bàn tay mình còn dính máu của hắn, không khỏi run rẩy. Cô rất sợ vừa rồi đã đập chết hắn, như vậy cô chính là giết người rồi.
Thấy Tư Hạ sợ hãi hoang mang, Hi Văn liền ôm lấy cô trấn an:
- Đây chỉ là tự vệ mà thôi… không sao cả… đừng sợ… chúng ta mau tìm cách ra khỏi đây trước khi bọn người bên ngoài phát hiện…
Tư Hạ nghe Hi Văn nói, dần tỉnh táo lại, đúng vậy, cô chỉ là tự vệ chính đáng mà thôi, không sao cả, việc quan trọng hơn vẫn là tìm đường trốn.
Cũng may nơi này cách âm, cho nên bên ngoài kia không nghe được âm thanh hỗn chiến trong phòng, nhưng mà hai cô cũng không thể đi ra theo cửa chính, vì bên ngoài căn phòng này cũng đã có mấy tên canh chừng, đừng nói đến việc đi xuống lầu, bên dưới còn có tên Ngụy Hải nữa.
Cả hai nhìn quanh phòng, không thấy đường thoát, lại chạy vào nhà tắm quan sát. Nhà tắm này có một cái cửa sổ nhỏ, nhưng mà có vẻ hơi cao.
Tư Hạ và Hi Văn liền nghĩ cách, cả hai ra bên ngoài bê ghế vào, đứng lên ghế mà leo lên cửa sổ.
Cả hai quan sát bên dưới, thấy bên ngoài kia không có người. Nhưng mà đây là lầu một, cũng có vẻ nguy hiểm.
Cả hai chần chừ một chút rồi cũng quyết định leo xuống, từ đây xuống dưới cùng lắm là bị thương, không chết được, còn ở lại đây chưa biết sống chết thế nào, lại còn liên lụy hai người đàn ông.
Hi Văn đỡ cho Tư Hạ ra trước, sau đó cũng cố sức leo ra. Cả hai bám vào ống thoát nước bên ngoài để trượt xuống, giảm thiểu nguy hiểm. Nhưng mà nói thì dễ, chứ còn làm thật sự rất khó. Bọn họ chỉ là hai cô gái chân yếu tay mềm, việc leo trèo này vô cùng khó khắn nguy hiểm. Ống thoát nước rất trơn trượt, bọn họ đã suýt ngã mấy lần, nhưng cố gắng bám chặt tay và chân vào, không tránh khỏi tay chân bị chà sát vào tường mà rướm máu.
Nhưng điều may mắn là ở đây không có người canh gác, cả hai cô sau khi chật vật xuống được mặt đất, liền nhanh chóng chạy đi.
Ở đây vô cùng tối tăm, xung quanh lại là rừng rậm. Cả hai cứ chạy mãi mà không biết phía trước là gì.
Cả hai đều chạy chân trần nên bị cây cối và cả đất đá cắt vào chân rất đau. Tuy nhiên, họ vẫn dũng cảm, nén đau mà đi tiếp.
Được một lúc, Tư Hạ đã quá mệt, cô chạy không nổi nữa, lại vấp vào một hòn đá mà té ngã. Hi Văn liền chạy đến đỡ cô, rồi lại cùng dìu nhau đi tiếp.
Nhưng lúc nãy, Hi Văn bị đánh vào đầu, lại chạy miệt mài, nên bắt đầu có chút choáng váng, liền ngã xuống.
Tư Hạ vô cùng lo lắng, không ngừng nghĩ cách mau chóng thoát khỏi đây. Nhưng cô nhìn quanh, cũng không biết đường ra ở đâu.
- Cậu có sao không Hi Văn\, cố lên\, chúng ta sẽ ra khỏi đây thôi! – Tư Hạ vừa xem xét tình hình vừa lo cho Hi Văn.
Hi Văn lay lay đầu, thều thào nói:
- Không sao… không sao… chúng ta… chúng ta đi tiếp…
Tư Hạ lại đỡ Hi Văn dậy, khó khăn bước tiếp. Đột nhiên, cô phát hiện phía trước có rất nhiều người, lại còn đang rọi đèn về phía họ. Cô cứ ngỡ là bọn người kia tìm đến nơi, hoảng sợ vội kéo tay Hi Văn chạy về hướng khác.
Nhưng cả hai đã quá mệt, chạy cũng không nổi nữa, liền cùng ngã xuống.
Những người kia cũng đã chạy đuổi theo đến nơi, Tư Hạ và Hi Văn vẫn dùng chút sức cuối cùng để phản kháng. Hi Văn giơ khẩu súng cô cướp được từ chỗ tên đàn em lúc nãy lên để tự vệ.
- Tránh ra… không được đến gần đây\, nếu không tôi sẽ nổ súng!
- Hai người đừng kích động… chúng tôi là cảnh sát\, đến đây để cứu hai người!
Đoàn người này chính là cảnh sát phục kích xung quanh đây, phát hiện ra Tư Hạ và Hi Văn liền đến cứu, không phải người xấu.
Tư Hạ và Hi Văn vẫn còn hoài nghi, không dám tin tưởng.
- Thật… thật sao…
Mấy người cảnh sát đó liền rút ra thẻ công tác của mình cho Hi Văn và Tư Hạ xem. Lúc này hai cô mới buông bỏ phòng vệ cuối cùng mà khuỵu xuống…
***
- Còn nói là không quan trọng? Nhanh vậy đã tới rồi? – Ngụy Hải cười lớn.
Ảnh Quân và Cao Lãng một thân một mình tiến vào hang cọp, nhưng lại chẳng có chút sợ sệt nào, ngược lại còn ung dung nhàn nhã ngồi xuống ghế sofa.
- Cũng không phải là vấn đề gì lớn\, chỉ là thấy dù sao cũng là mấy người vô tội\, nếu để họ vì bọn tao mà gặp nguy hiểm\, thì sao còn đáng mặt đàn ông nữa! – Cao Lãng nhún vai nói.
- Đến đã đến rồi\, mày thả người đi\, còn lại bọn tao với mày bàn tính chuyện sau! - Ảnh Quân ngả người tựa vào ghế\, biểu tình bình thản nói.
Ngụy Hải cưởi khẩy, Ảnh Quân và Cao Lãng đến cùng vẫn là không thừa nhận có để tâm đến hai người phụ nữ kia. Nhưng không sao, dù gì người cũng đã ở đây, có quan trọng hay không cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Có điều thả người ư? Đâu có dễ vậy, ít ra cũng đợi đến khi hắn ta nhìn thấy thiện chí hợp tác của hai người bọn họ chứ!
- Vội cái gì\, chúng ta từ từ nói chuyện. Hợp tác vui vẻ rồi thì đích thân tao đưa bốn đứa bọn bây ra khỏi đây!
- Nhưng lấy gì để bọn tao tin người trong tay mày là hàng thật và vẫn còn nguyên vẹn? – Cao Lãng nhàn nhạt nói.
- Cũng đúng\, vậy để tao đưa người đến cho tụi mày nhìn chút! – Ngụy Hải nói rồi ra hiệu cho đàn em đưa Tư Hạ và Hi Văn đến.
Lát sau, tên đàn em vẻ mặt có chút hốt hoảng chạy đến ghé vào tai Ngụy Hải to nhỏ. Nghe được chuyện, gương mặt hắn thoáng biến sắc, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh như không có gì.
Hắn chửi thầm trong bụng, mẹ kiếp, vậy mà lại để người trốn thoát. Bây giờ biết ăn nói thế nào đây?
Hắn ta cố gắng tìm cách kéo dài thời gian và hòa hoãn, hi vọng đàn em mau chóng tìm ra người.
- Không vội\, tao đã cho người giúp hai cô vợ của bọn mày tắm rửa sạch sẽ thơm tho để đến gặp tụi mày rồi. Trong khi chờ đợi\, chúng ta nên nói chuyện hợp tác nhỉ?
Cao Lãng và Ảnh Quân nhếch mép cười, còn định nói dối à? Người làm gì còn ở đây mà chờ với đợi.
Lúc nãy khi vào đây, Ảnh Quân và Cao Lãng đã liếc nhìn đồng hồ, biết được hiện tại Tư Hạ và Hi Văn đã không còn ở đây nữa, định vị của hai người họ hiện tại là ở bệnh viện, có lẽ là đã được cứu rồi.
Nhưng mà nhìn định vị ở bệnh viện, Ảnh Quân và Cao Lãng thật sự có chút lo lắng và khiếp sợ, không biết hai người họ có gặp chuyện gì không.
Khi vào đây, hai người bọn anh lại không thể liên hệ với cảnh sát, cho nên càng thêm nhốn nháo trong lòng.
Tuy nhiên, họ vẫn phải kiên nhẫn một chút, chờ đến khi bên ngoài bố trí xong xuôi hết rồi, mới hành sự.
- Hợp tác thế nào? – Cao Lãng đi thẳng vào vấn đề.
Ngụy Hải tỏ ra thích thú với thái độ nhanh gọn của Cao Lãng, xem điệu bộ hẳn là thật sự tính tới chuyện hợp tác rồi. Cũng phải thôi, nếu hôm nay không nói chuyện hợp tác, e là hai người bọn họ sẽ không thể ra khỏi đây được rồi.
Nghĩ đến chuyện có thể kéo Ảnh Quân và Tư Hạ về cùng một chiến tuyến, Ngụy Hải vô cùng phấn khích. Hắn ta liền nói thẳng vào việc hợp tác của hai bên.
Hắn ta cần Ảnh Quân tham mưu cho những kế hoạch sắp tới và cần Cao Lãng với thế lực của mình mở đường cho hắn làm ăn, mở rộng quan hệ.
Chỉ cần như vậy thôi, hắn sẽ không làm tổn hại đến hai người họ. Bởi vì mất đi hai người họ, chính là phí phạm nhân lực và tài lực.
Trong lúc nghe hắn huyên thuyên, Ảnh Quân khẽ liếc ra ngoài, bắt gặp lính canh bên ngoài đang sờ mũi nhẹ. Đây chính là dấu hiệu cho thấy mọi việc đã ổn thỏa, cảnh sát đã khống chế hết đám người bên ngoài và trà trộn vào rồi.
Ảnh Quân vỗ tay một cái, ra vẻ tán thưởng cho những ý kiến của Ngụy Hải, thực chất là ra hiệu cho Cao Lãng chuẩn bị hành động.
Lập tức, hai người họ thu lại vẻ nhởn nhơ bất cần, ánh mắt trở nên sắc lạnh, gương mặt thâm trầm đầy sát khí.
- Kế hoạch hợp tác thật tuyệt vời\, chỉ tiếc là… bọn tao phải nói lời… từ chối!
Cao Lãng vừa dứt lời đã dùng ly rượu trên tay đập mạnh vào đầu Ngụy Hải. Hắn ta liền rút súng ra định bắn nhưng Ảnh Quân đã nhanh tay hơn, anh đá văng khẩu súng trên tay Ngụy Hải rồi với tay chụp lấy, chĩa súng thẳng vào đầu hắn ta.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, bốn tên đàn em trong phòng nhất thời không phản ứng kịp, đến khi định thần rút súng ra thì cảnh sát bên ngoài đã ào vào mà khống chế cả bọn.
Cục diện thay đổi, Ảnh Quân và Cao Lãng lấy lại thế chủ động. Cả hai người họ đương nhiên không bắn chết Ngụy Hải, mọi chuyện đã có cảnh sát lo.
Tuy nhiên, hai người vẫn nhớ hắn đã dùng bàn tay dơ bẩn để đánh vợ mình, cho nên dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Ảnh Quân trực tiếp nã súng bắn vào bàn tay phải của Ngụy Hải, lại thảy súng cho Cao Lãng bắn phát còn lại vào tay trái của hắn.
Hai viên đạn xuyên qua hai bàn tay của Ngụy Hải làm máu văng tung tóe, hắn kêu la đau đớn, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch.
Cảnh sát cho dù thấy Ảnh Quân và Cao Lãng động thủ nhưng cũng không nói tiếng nào, để cho hai người họ phát tiết. Dù sao đi nữa, tên khốn Ngụy Hải cũng đâu phải là thứ tốt đẹp gì, bàn tay của hắn cũng đã nhuộm đầy máu tanh, quá dơ bẩn.
Cao Lãng và Ảnh Quân trước nay đã nói không để tay dính bùn, đó là sự thật, cho dù tự vệ đi nữa, cả hai cũng sẽ không trực tiếp giết người, mà chỉ nhắm vào những chỗ hiểm, khiến đối phương mất đi sức chiến đấu, giảm thiểu khả năng gây nguy hiểm. Có điều, động đến người bên cạnh họ, thì họ nhất định sẽ trả lại, chỉ là không lấy mạng, nhưng nói đến buông tha, thì tuyệt không thể. Mà những người họ động thủ, suy cho cùng cũng là những kẻ không đáng để thương tiếc hay mềm lòng.