Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Tư Hạ trầm ngâm thở dài, làm sao cũng không gạt được suy nghĩ về Từ Nguyệt ra khỏi đầu.

- Anh à… như vậy… có quá độc ác với Từ Nguyệt không? – Cô rụt rè lên tiếng.

Anh hôn lên đỉnh đầu cô, cô vợ này của anh sao có thể lương thiện như vậy chứ. Người mưu hại mình mà vẫn có thể thương cảm được sao?

Nhưng đúng là anh có thể làm cho mọi việc tốt hơn, Từ Nguyệt cũng không cần phải bị chuốc thuốc, nhưng mà không phải tất cả là do cô ta tính toán lên Tư Hạ hay sao? Khi cô ta bày mưu tính kế, có nghĩ đến thương xót cho Tư Hạ không, hay cô ta chỉ biết thỏa mãn ác tâm của mình?

Cho nên, anh quyết định để mọi chuyện theo kế hoạch cô ta sắp xếp, để cô ta nếm trải cảm giác bị làm nhục như thế nào. Động đến vợ anh, cô ta nhất định phải trả giá!

- Cô ta đáng bị như vậy\, không cần phải cảm thấy có lỗi gì cả!

Tư Hạ đáp dạ, quyết tâm không nghĩ đến cô ta nữa. Nếu hôm nay chồng cô không nhanh tay trước cô ta một bước, không phải người bây giờ mất hết tất cả là cô sao?

Mà một khi cô lâm vào cảnh khốn cùng đó, cô biết Từ Nguyệt hận không thể mở tiệc ăn mừng kìa, đừng nghĩ đến chuyện thương tâm cô? Vậy tại sao cô phải bận lòng đến cô ta?

Sau khi nghĩ thấu đáo mọi việc, Tư Hạ cũng thôi khóc, nhưng vẫn không chịu buông Ảnh Quân ra, vẫn ở trong lòng anh mà nũng nịu. Chỉ có ôm anh như thế này, cô mới có cảm giác yên lòng.

Cô lại hỏi anh về mọi chuyện, làm sao anh có thể nắm rõ được hành tung của Từ Nguyệt như vậy.

Anh kiên nhẫn đáp lời cô. Anh đã cho người theo dõi nhất cử nhất động của Từ Nguyệt, lại thêm việc có Từ Tuấn cảnh báo, anh mới có thể không chỉ chặt đứt việc xấu của cô ta, mà còn có thể khiến cô ta thành nạn nhân trong mưu kế của chính mình.

Anh tựa cằm lên đỉnh đầu cô, vỗ vỗ lưng cô như dỗ dành bảo bối.

Trong lòng anh vẫn còn chuyện muốn hỏi rõ cô, chính là cô có giận anh không, có trách anh không, khi không nói rõ mọi chuyện với cô ngay từ đầu, mà lại xem cô như một nhân vật trong vở kịch mình dựng nên.

Do dự một lúc, anh cũng lên tiếng hỏi.

Khi biết lăn tăn trong lòng anh, cô ngước đôi mắt to tròn vẫn còn đọng nước lên nhìn anh, nói:

- Sao em có thể trách anh được. Lúc đó nếu anh nói rõ từ đầu với em\, chắc hẵn sẽ dễ lộ chuyện\, mà em cũng không thể có phản ứng chân thật như vậy. Quan trọng là\, em biết anh lo em sẽ do dự\, không nỡ xuống tay với Từ Nguyệt đúng không?

Anh gật đầu, đúng là anh có suy nghĩ như vậy. Với tính tình của cô, e là cô sẽ bảo anh làm cho mọi việc vẹn toàn, Từ Nguyệt cũng không cần nếm mùi đau khổ như vậy.

Biết cô không trách cứ gì việc mình tự ý hành động, còn lợi dụng cả cô, anh thở phào, sau đó lại bảo cô đi tắm rửa để nghỉ ngơi, hôm nay cô đã mệt mỏi và hoảng sợ rồi.

Cô nghe lời, thay bộ lễ phục trên người ra, đi vào trong phòng tắm.

Cô chưa kịp đóng cửa, đã thấy anh đi theo mình vào, quần áo trên người anh cũng đã cởi sạch.

Không phải chứ, chẳng lẽ lúc này mà anh cũng có tâm tình kia sao?

Cô hoảng hốt, vội bảo anh ra ngoài, nhưng anh vẫn dày mặt, bảo tắm cùng cô.

- Đã trễ rồi\, chúng ta cùng tắm để tiết kiệm thời gian. Anh cam đoan sẽ chỉ tắm!

Cô bất lực, mặc kệ anh luôn, dù sao cũng đã trễ quá rồi, cô muốn tắm nhanh để lên giường ngủ một giấc.

Trong lòng cô cũng đã định sẵn là sẽ lại bị anh ức hiếp trong phòng tắm một lượt, nhưng đúng là lần này anh nói lời biết giữ lấy lời, vô cùng thành thật mà giúp cô tắm rửa. Ngoài hôn hít vài cái ra, quả thật không hề làm chuyện gì khác.

Tắm xong, anh lau người giúp cô, lấy cho cô một bộ đồ ngủ thoải mái, rồi bế cô lên giường.

Anh với tay tắt đèn, rồi cũng nằm xuống, ôm lấy cô vào lòng mình.

Cô đột nhiên lên tiếng:

- Đêm nay anh dễ nói chuyện như vậy sao? Thành thật mà ngủ?

Trán anh nổi đầy vạch, đương nhiên biết cô đang nói về chuyện gì. Anh không đáng tin đến như vậy à?

Anh cũng biết tối nay cô đã mệt mỏi và kinh sợ lắm, cho nên không cầm thú hay thèm khát đến nỗi mà đè cô dưới thân mình.

Vậy mà cô còn cố ý trêu đến anh à?

- Em mau ngủ đi\, đừng nháo nữa! – Anh trầm giọng lên tiếng.

Cô cười khúc khích, biết rõ anh đã cố kiềm nén lắm nhưng vẫn trêu anh một chút.

Cô vẫn không ngủ, ở trong lòng anh cựa quậy tới lui. Bàn tay cô hư hỏng sờ sờ lên yết hầu của anh, giọng điệu có chút sùng bái nói:

- Chồng à\, anh đúng là giỏi nhất\, em ở cạnh anh luôn được anh che chở tốt!

Anh không hề thấy thỏa lòng gì với lời khen ngợi của cô, mà chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Cô vợ ngốc của anh chính là đang muốn bức anh đến chết à? Từ nãy đến giờ, từ lúc ở trong phòng tắm, đến khi lên giường ôm cô như vậy, anh đã phải đè nén dục vọng của mình, bây giờ cô còn sờ tới yết hầu của anh? Cô không biết đụng tới chỗ đó nguy hiểm vô cùng sao?

Anh bắt lại bàn tay đang nghịch phá của cô, đang định lên tiếng cảnh cáo cô mau ngủ, thì lại nghe cô nói:

- Với lại\, hôm nay Quân Quân nhà ta vô cùng đáng tin nha hì!

- …

Mặt anh xám xịt, cô lại cả gan trêu ngươi anh tiếp? Cô chính là nói đến việc anh thành thật ngoan ngoãn chỉ ôm cô ngủ mà không ức hiếp cô. Còn dám gọi anh là Quân Quân? Cô hình như muốn khiêu khích anh?

Anh bất ngờ lật người, nằm đè lên cô, nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm.

Cô biết mình vừa chọc tức anh rồi, hốt hoảng lên tiếng hòa hoãn tình hình.

- Anh… không phải anh nói… đi ngủ sao? Trễ… trễ lắm rồi…

- Không phải em không muốn ngủ sao? Năm lần bảy lượt chọc tới anh? – Anh nhếch mép cười\, dáng vẻ như không muốn buông tha cô.

- Em… em biết lỗi rồi… em… chúng ta ngủ thôi!

- Biết sợ rồi sao? Lần này tha cho em\, còn dám quậy phá nữa thì đừng mong ngày mai bước xuống giường nổi!

Anh búng lên trán cô cảnh cáo, sau đó nằm trở lại vị trí của mình, lại dang tay gối đầu cho cô, rồi ôm cô vào lòng.

Cô mỉm cười ngọt ngào, ngoan ngoãn rúc vào lòng anh mà ngủ. Cô còn dám nháo, anh chắc chắn không tha cho cô đâu.

Một lúc sau, cô cũng chìm vào giấc ngủ. Nghe tiếng thở đều đều của cô, anh mới nhẹ nhàng bật dậy, đi vào phòng tắm dội nước lạnh để hạ nhiệt do cô tạo nên.

***

Tối hôm qua ngủ một giấc thật ngon, tinh thần của Tư Hạ cũng thoải mái hơn nhiều.

Cô nhìn sang, thấy anh vẫn còn ngủ, nên cử động rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức anh.

Cô với lấy điện thoại, mở lên xem mấy giờ rồi, lại phát hiện có nhiều tin nhắn trong nhóm chị em của mình. Chắc là mọi người lo lắng cho cô. Cô vội nhấn vào xem.

Văn Văn: Không cần nghĩ ngợi nhiều, ngủ một giấc thật ngon.

Kỳ Kỳ: Không cần nhân từ với kẻ thù, đó là nghiệp do Từ Nguyệt tạo ra.

Giai Kỳ nói vậy là bởi vì biết tính tình Tư Hạ lương thiện, sẽ vì chuyện Từ Nguyệt mà áy náy trong lòng.

Nghi Nghi: Con mụ đó đáng chết, sau này gặp ở ngoài một lần, mình sẽ đánh cô ta một lần.

Tư Hạ xem tin nhắn của Cảnh Nghi cũng phải bật cười. Cô nhắn tin phản hổi lại để mọi người yên tâm.

Hạ Hạ: Mình vẫn ổn, tối qua ngủ rất ngon, Từ Nguyệt là ai vậy, mình không quen?

Cô bông đùa một chút, để chị em của cô biết tâm tình cô đã tốt hơn nhiều, không có vấn đề gì.

Cô lại lướt xem tin tức một chút, toàn bộ đều là tin về Từ Nguyệt tối qua.

Ai đó đã quay lại đoạn clip cô ta thác loạn cùng hai người đàn ông trong phòng, thêm cả bằng chứng cô ta hãm hại người khác nhưng cuối cùng lại bị gậy ông đập lưng ông.

Mọi người chẳng những không thương xót cô ta mà còn hùa nhau chửi rủa, mắng cô ta đáng đời, ăn ở độc ác tính kế người khác nên chịu hình phạt như vậy. Một số còn tỏ ra kinh tởm vì hình ảnh cô ta uốn éo, trườn bò, gương mặt hiện rõ vẻ dâm đãng.

Cổ phiếu của Từ thị vì vậy mà tuột dốc không phanh, rất nhiều đối tác quay lưng. Từ Kiêu dường như không còn chút mặt mũi nào, cố gắng hết sức cứu vãn tình hình.

Tư Hạ chậc lưỡi, đây đúng là quả báo. Không thể trách ai, chỉ trách cha con Từ Nguyệt mưu tính hại người. Gieo gió thì gặt bão.

Lát sau, Ảnh Quân cũng tỉnh lại, Tư Hạ liền nói về tình hình cha con Từ Nguyệt cho anh nghe.

Anh không nói gì, chỉ nhếch mép cười. Tất cả đương nhiên nằm trong dự liệu của anh, chỉ là anh chỉ mới đánh phủ đầu vậy thôi, còn rất nhiều điều hay ho ở phía sau anh vẫn chưa tung ra hết. Hiện tại, chuyện Từ Nguyệt hại Tư Hạ lần đó nhưng lại chạy tội, anh đã có bằng chứng, chỉ là anh chưa vội công bố, anh muốn chờ thêm thời gian nữa, đến khi Từ Nguyệt không còn đường quay đầu.

Bên này, Ảnh Quân và Tư Hạ tắm rửa xong lại xuống nhà ăn sáng, tận hưởng ngày cuối tuần vui vẻ, còn Từ Nguyệt sau khi tỉnh lại, nhìn thấy nơi nơi đều là tin tức hot của mình, gần như sụp đổ. Chính cô ta cũng cảm thấy đáng khinh bản thân mình. Cô ta bây giờ không dám ra ngoài vì nhục nhã. Càng bị mắng chửi, càng chịu khinh miệt, cô ta càng hận Ảnh Quân và Tư Hạ. Vốn dĩ người bị mắng chửi khắp nơi phải là Tư Hạ, vì sao lại là cô ta?

Cô ta không tin cái gì mà nhân quả báo ứng, cô ta chỉ biết tất cả là do đã tính sai nước cờ mà thôi!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!