Tư Hạ nghe xong chuyện, sắc mặt trắng bệch, cô không dám nghĩ đến nếu như mình thật sự bị đánh thuốc mê rồi đưa đến căn phòng kia sẽ như thế nào nữa.
Vừa rồi cô thật sự không biết mọi chuyện bên ngoài, cô chỉ nhận được tin nhắn của anh, bảo rằng cô cứ tạm thời ở yên trong phòng thay đồ, đợi đến khi bên ngoài ồn ào thì hãy bước ra. Cho nên, cô ngoan ngoãn nghe theo. Thật không ngờ, cô suýt bị người ta hãm hại.
- Ai xúi giục? - Ảnh Quân có vẻ mất kiên nhẫn\, hỏi.
- Tôi… tôi không biết tên của vị tiểu thư đó…
Vu Quân cười khẩy, vung chân đạp mạnh cửa phòng một cái. Cảnh tượng bên trong khiến ai nấy cũng há hốc mồm. Không phải một mà có tới hai người đàn ông đang thác loạn cùng một cô gái, khắp phòng đều ngập tràn mùi tình thú. Mà ba người bọn họ vẫn còn đang hăng say đưa đẩy, không hề phát giác mọi người bên ngoài đang vây xem. Dĩ nhiên, là do tác dụng mạnh của thuốc kích dục.
Mấy người đàn ông lập tức che mắt người phụ nữ của mình, cảnh tượng này quả thật khó coi.
Tư Hạ càng thêm thất kinh, nếu không có anh ôm chặt, có lẽ cô đứng cũng không vững nữa. Cũng may anh ứng phó kịp thời, nếu không cô e là không còn tư cách ở lại bên cạnh anh được nữa.
Lúc này, tên phục vụ đó lại la lên:
- Đúng… đúng rồi… là vị đó… đã cho tôi một số tiền bảo tôi làm vậy…
Mọi người sớm đã nhìn ra người bên trong là Từ tiểu thư Từ Nguyệt, lại thêm màn tố cáo vừa rồi của tên phục vụ, càng thêm khinh thường.
Hai tên đàn ông kia, mọi người cũng nhìn ra, lúc nãy là do Từ Nguyệt đưa vào, bảo là vệ sĩ đi theo bảo vệ cô ta.
Mà cho dù Ảnh Quân không nói ra, thì bọn họ cũng không ngốc đến độ cho rằng Từ Kiêu đứng ngoài chuyện này. Lúc nãy không phải ông ta là người sốt sắng muốn đi xem trò vui hay sao?
Thì ra là bày kế hại người, cuối cùng chính là: “Gậy ông đập lưng ông!”
Từ Kiêu lúc này sắc mặt càng ngày càng đen lại. Ông ta không thể ngờ mình lại bị chơi một vố như vậy, nhưng vẫn cố chống chế:
- Đừng vu oan giá họa cho con gái tôi. Chính là các người\, các người bày mưu hại con gái tôi!
Ảnh Quân cười nhạt, anh mở ra một đoạn video ghi lại toàn bộ việc Từ Nguyệt giao dịch với tên phục vụ này.
- Như này đã đủ chứng minh chưa Từ tổng. Ông tốt nhất vẫn nên lo cho con gái mình trước đi\, mang cô ta về dạy dỗ lại một trận\, tốt nhất đừng để cô ta ra đường làm xấu mặt Từ gia.
Từ Kiêu đỏ mặt tía tai không còn lời nào để phản bác nữa, ông ta đột nhiên cười to lên.
- Từ đầu cậu đã biết mọi việc? Còn cố tình dụ Từ Nguyệt vào bẫy\, sao có thể độc ác như vậy?
- Từ tổng mắng sai người rồi\, độc ác không phải là con gái ông sao? Chính cô ta bày mưu hãm hại người phụ nữ của tôi. Tôi chính là phản ứng nhanh nhạy\, rồi theo đó thuận nước đẩy thuyền\, nếu không thì người nằm trong đó hôm nay không phải là Tư Hạ hay sao?
Anh vừa nói vừa tiến lên trước một bước, nhìn chằm chằm vào Từ Kiêu mà nói. Kết cục như này, chính là do cha con ông ta tự gánh lấy, không thể trách ai được.
Mọi người cũng xì xào bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ Từ Kiêu, mắng ông ta không biết dạy con, mắng con gái ông ta đáng đời, hại người không xong thành ra hại mình.
Mạc lão gia và Bối lão gia mặc dù biết thế lực Từ gia cũng không vừa, nhưng hôn lễ của con mình bị bát nháo thành như vậy, làm sao có thể nhịn được, liền lên tiếng mắng:
- Từ tổng\, ông xem… con gái ông phá nát hôn lễ của con tôi rồi!
Tử Sâm nhìn kẻ hãm hại em gái mình, không chút lưu tình lên tiếng châm chọc:
- Tôi vẫn nghĩ Vương tổng đây còn nhẹ tay lắm. Nếu là tôi\, có người tính kế lên vợ tôi\, e là kết cục người đó còn thảm hơn nữa!
Ba mẹ Diệp thì thở phào một phen, cũng may con rể của họ phát hiện ra mọi chuyên, rồi âm thầm lên kế hoạch đánh lại cha con Từ Kiêu, nếu không cũng không biết con gái họ sẽ như thế nào nữa. Chỉ e nếu như bị xâm hại như vậy, cô sẽ nghĩ đến chuyện tự vẫn. Mà một khi con gái họ có chuyện gì, họ thề phá nát Từ gia.
Mặc dù mẹ Diệp cảm thấy cũng có hơi thương cảm cho Từ Nguyệt, nhưng nghĩ lại là do cô ta tính kế lên con gái mình, cho nên lại nghĩ đây là kết cục xứng đáng.
Giai Kỳ, Hi Văn và Tưởng Tình lúc này biết Tư Hạ thật sự không sao cũng thở hắt ra một hơi. Nhưng lại oán hận nhìn người đàn ông của mình, thầm trách tại sao không nói rõ với họ ngay từ đầu.
Bên trong phòng ba người đó vẫn còn hì hục, bên ngoài này lại bàn tán cười cợt không ngớt.
Từ Kiêu bị mọi người vây lấy chỉ trích, hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Lại nhìn con gái mình vẫn đang ngây dại điên cuồng bên trong, ông ta đau đớn bảo người đến mang con gái mình về nhà.
Ông ta nhanh chóng mang con gái rời đi, nhưng trong lòng là đầy căm hận. Mối thù này, ông ta nhất định sẽ trả!
Sau khi hai cha con Từ Kiêu rời đi, mọi người cũng thôi náo nhiệt.
Cả hai nhà Vương Diệp lại thấy áy náy vô cùng trước sự việc này. Dù gì đi nữa, hôm nay cũng là ngày vui của người ta, mà lại bị phá thành thế này.
- Mạc tổng\, Bối tổng\, Mạc thiếu\, Mạc thiếu phu nhân\, thật ngại quá. Nói thế nào đi nữa\, tôi cũng không tránh khỏi liên can trong việc này\, làm cho hôn lễ thành ra náo loạn\, tôi vô cùng xin lỗi! - Ảnh Quân thành khẩn nói.
Mạc lão gia và Bối lão gia xua xua tay, việc này làm sao có thể trách anh được chứ. Là do hai cha con Từ Kiêu kia mang đến phiền phức mà thôi. Tâm địa thật độc ác, cũng không biết nghĩ đến người khác, lại ngang nhiên lấy hôn lễ ra làm nơi để gây chuyện.
- Có trách cũng là trách cha con Từ Kiêu đó... – Mạc lão gia thở dài nói.
Ồn ào cả một buổi tối, cuối cùng mấy người bọn họ ôm thân mệt mỏi đi về.
Tư Hạ hôm nay bị đả kích nhiều rồi, cô muốn trở về Diệp gia, dù sao đi nữa ngày mai cũng là cuối tuần, được nghỉ làm.
Ảnh Quân đương nhiên chiều theo ý của Tư Hạ, đưa cô về Diệp gia.
Cả quãng đường này, cô vẫn trầm mặc không nói lời nào. Anh ở một bên vẫn luôn nắm chặt bàn tay cô.
Về đến Diệp gia.
Tiểu Văn Văn đã ngủ, ông nội Diệp vẫn còn ngồi ở phòng khách xem ti vi. Sau khi nghe được mọi chuyện vừa xảy ra thì trong lòng tràn đầy tức giận, ông liền không nói một lời ôm lấy cháu gái mình vào lòng dỗ dành. Nghĩ đến việc chỉ cần một chút sơ sẩy, người bị đưa vào căn phòng bị bỏ thuốc kích dục kia là cháu gái ông, ông liền nổi gai óc đầy người.
- Ngoan\, tiểu Hạ Hạ ngoan\, mọi chuyện không sao cả!
Tư Hạ ở trong lòng ông nội từ từ trấn tĩnh lại. Cô đúng là cảm thấy vô cùng sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng trong căn phòng kia.
Ba mẹ Diệp cũng lên tiếng an ủi con gái của mình.
- Không sao cả\, con cũng không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Ảnh Quân nó đã bảo vệ cho con an toàn rồi.
- Đúng vậy\, em có thể yên tâm\, là chồng em cực kỳ lợi hại đó. – Tử Sâm cũng vuốt đầu em gái mình dỗ dành.
Lộ Khiết thì vào bếp nấu cho Tư Hạ một bát canh định thần.
Tư Hạ uống xong dần tĩnh tâm lại. Cô cảm thấy thật hạnh phúc khi được cả gia đình chở che, yêu thương.
Được một lúc, cô lại bảo mình không sao hết, bảo mọi người yên tâm về phòng ngủ.
Mọi người gật đầu, sau đó ai về phòng nấy.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Tư Hạ liền ôm chặt lấy Ảnh Quân thút thít. Nãy giờ cô cố kiềm nén cảm xúc vì sợ cả nhà sẽ lo, nhưng mà bây giờ ở trong lòng anh, bao nhiêu ủy khuất của cô bỗng nhiên tuôn trào.
- Anh… em… lúc nãy nghe người phục vụ đó nói… rồi nhìn thấy những gì diễn ra trong căn phòng đó… em thật sự rất sợ… nếu lỡ anh không phát giác mọi chuyện sớm… người ở căn phòng đó là em… là em… thì… thì…
- Anh sẽ không bao giờ để người khác động đến em\, anh đã nói bảo vệ em… Cho dù người trong phòng đó có là em\, thì anh vẫn yêu em\, không bao giờ bỏ rơi em! Đừng nghĩ nhiều nữa\, được không? – Anh vừa nói vừa siết chặt cô trong vòng tay của mình.
Anh đương nhiên biết cô muốn nói gì, liền lên tiếng chặn lại. Anh làm sao có thể để cô gặp nguy hiểm, mà cho dù thật sự anh không cứu được cô hôm nay, thân thể cô không còn trong sạch đi nữa, thì vĩnh viễn cũng sẽ không có chuyện anh rời bỏ cô, coi thường cô, mà ngược lại, anh còn yêu thương trân trọng cô hơn.
Cô ở trong lòng anh không ngừng khóc. Cô biết có ra sao, anh vẫn sẽ yêu cô, chỉ là nếu như thật sự chuyện tồi tệ này phát sinh trên người cô, cô không nghĩ mình đủ tư cách và can đảm để ở lại bên cạnh anh.
Nhưng thật may, người đàn ông của cô luôn che chở bảo vệ tốt cho cô. Anh luôn lường trước được mọi việc, một chút thương tổn cũng không để cô phải chịu.
Cô lại nghĩ về Từ Nguyệt, mặc dù cô ta tính kế lên cô, nhưng đều là phụ nữ, cô cũng có chút thương xót cho cô ta. Về sau, cô ta sẽ sống thế nào đây?