Mấy cô gái vừa đi vừa ái ngại nhìn nhau, không ai dám lên tiếng trước.
Sau một hồi, Giai Kỳ cũng đảm nhận trọng trách này, lên tiếng hỏi:
- Cô Tưởng đây và Vu Quân mới quen nhau gần đây đúng không?
Tưởng Tình đột nhiên bị hỏi về chuyện tình cảm của mình với Vu Quân, sắc mặt có chút đỏ, khẽ gật đầu.
Thấy vậy, Tư Hạ lại tiếp lời:
- Ôi chao\, vậy hẳn là chúng ta trách lầm Vu Quân rồi\, còn tưởng anh ấy vừa quen bạn gái\, vừa dây dưa với cô Tưởng chứ! Chắc là anh ấy đã chấm dứt với mấy mối quan hệ kia rồi mới tiếp nhận cô Tưởng.
- Cũng khó trách\, Vu Quân nổi tiếng là sát gái\, thay bồ như thay áo mà. Mấy ngày trước mình còn thấy anh ấy đi cùng với cô một diễn viên nào đấy\, vô cùng xinh xắn nha! Vậy mà hôm nay lại dẫn cô Tưởng đến\, làm mình suýt chút còn định hỏi cô diễn viên hôm trước đâu rồi nữa đấy… - Hi Văn cũng góp lời.
Sắc mặt Tưởng Tình đột nhiên trầm xuống. Cô ta và Vu Quân bên cạnh nhau cũng được hơn hai tuần rồi, vậy mà mấy hôm trước anh ấy còn cặp kè với cô diễn viên nào đó sao?
Tưởng Tình lắp bắp hỏi lại:
- Vu Quân… anh ấy… anh ấy… thật sự là người vậy sao?
Lúc này, Giai Kỳ lại đóng vai người tốt an ủi Tưởng Tình một chút.
- Tưởng Tình à\, cô cũng đừng trách hai người bọn họ nói ra mấy chuyện của Vu Quân. Kỳ thực\, anh ấy cũng có chút lăng nhăng\, nhưng mà biết đâu bây giờ quen cô rồi\, anh ấy không còn như vậy nữa.
Tư Hạ chẳng những không giúp cho Tưởng Tình an lòng, mà còn nói thêm vào:
- Thật ra đàn ông có tiền có thế như Vu Quân\, cô gái nào mà không thích nhào đến\, vừa vặn Vu Quân cũng là kiểu đàn ông phóng khoáng\, không ngại một tay ôm một cô. Tưởng Tình\, tôi không biết liệu cô và anh ấy vì sao quen biết nhau\, nhưng là phụ nữ với nhau\, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô\, cân nhắc lại một chút\, tránh để lúc phát hiện ra con người Vu Quân không tốt như cô nghĩ lại thêm đau lòng…
Tưởng Tình sắc mặt càng lúc càng khó coi. Cô và Vu Quân chỉ là do hai gia đình tác hợp, vốn không có tình cảm trước. Chỉ là khi nhìn thấy khí chất của Vu Quân, cô cũng không cưỡng lại được, lấy cớ thuận theo gia đình, mà tìm hiểu anh ấy, cũng muốn kết hôn nữa.
Tưởng Tình rũ mắt, buồn bã nói:
- Chúng tôi thật ra do hai bên gia đình ép liên hôn… tôi… có lẽ… Vu Quân không hề thích tôi…
Hi Văn thở dài, lại chen vào mấy câu nghe như an ủi, nhưng thực chất là để Tưởng Tình chết tâm đi.
- Thích hay không cũng không biết được… dù sao đi nữa\, tôi từ chỗ Cao Lãng nhà tôi biết được\, Vu Quân trước nay chưa thật lòng thích ai\, đối với cô gái nào anh ấy cũng tỏ ra lễ độ\, ga lăng\, cũng không ngại tiếp nhận tình ý của người ta. Chỉ có điều\, người quen lâu nhất chắc cũng được tầm một tuần lễ… Tưởng Tình\, tôi dù là chỗ quen biết với Vu Quân\, nhưng nói thật không đành tâm nhìn cô dính vào anh ấy rồi tổn thương… Trước khi chưa sâu đậm với anh ấy\, tôi khuyên cô nên nghĩ thật kỹ\, xem cô có thể khoan dung cho tính trăng hoa kia không…
Tưởng Tình lúc này thật sự đau lòng… Cô hai mươi mấy tuổi đầu, lần đầu biết thích một người, mà người đó lại là một anh chàng đào hoa phong nhã… Vậy ra sự tử tế dịu dàng mấy ngày qua là do Vu Quân vốn đã quen như vậy bất kể là cô gái nào, chứ không phải cũng là vì thích cô hay sao?
Nhóm Tư Hạ nhìn dáng vẻ đáng thương của Tưởng Tình mà thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Ai cũng nhìn ra Tưởng Tình thích Vu Quân, cho nên mấy lời nói vừa rồi chẳng khác nào xát muối vào tim cô ấy. Làm như vậy, liệu có thật sự tốt cho cô ấy không, liệu cô ấy có buông bỏ được không?
Ba người nhìn nhau trầm mặc, không lên tiếng nữa.
Đột nhiên, có một người phục vụ đi ngang qua, sơ ý làm đổ rượu lên người Tư Hạ, liền sợ hãi, rối rít xin lỗi.
Tư Hạ khoác tay bảo không sao, bảo với ba người bạn đợi cô vào nhà vệ sinh rửa sơ qua.
Hi Văn muốn đi cùng, nhưng Tư Hạ bảo không sao, hiện giờ Tưởng Tình tâm trạng không tốt, vẫn nên ở cùng cô ấy.
Một mình Tư Hạ rảo bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Bên ngoài này, mọi người đang sôi nổi với màn tung hoa của cô dâu. Ai cũng hào hứng mong mình là người bắt được hoa.
Cuối cùng, hoa rơi vào tay Hi Văn. Cô ngơ ngác, cô chỉ đứng im một chỗ, mà hoa cưới cũng có thể rơi vào tay được. Đây là vận may gì thế?
Cao Lãng nhìn về phía cô mỉm cười, xem ra anh phải nhanh tay chuẩn bị rồi.
Nhưng cũng phải nói, Tư Hạ đi vào nhà vệ sinh lâu như vậy vẫn chưa trở ra.
Giai Kỳ và Hi Văn ý thức được có chỗ không đúng, chạy vội vào nhà vệ sinh xem thì không thấy người đâu. Cả hai sợ hãi vội báo tin cho Ảnh Quân.
- Anh hai… anh hai… Tư Hạ… không thấy… không thấy đâu nữa… - Giai Kỳ lo lắng đến nỗi nói năng không rõ ràng.
- Bình tĩnh đi\, anh biết mọi chuyện rồi... cô ấy vẫn an toàn…
Ảnh Quân cười nhạt, chút thủ đoạn này mà cũng muốn chơi với anh sao?
Trong khi Ảnh Quân, Cao Lãng, Tuấn Triết, Vu Quân, Tử Sâm và ba mẹ Diệp vẫn bình chân như vại thì mấy cô gái lại nghệch mặt ra, không hiểu chuyện gì.
Ảnh Quân không nói gì nhiều, chỉ bảo đợi xem kịch hay.
Anh đột nhiên đứng lên, ra vẻ lăng xăng lo lắng đi hỏi khắp nơi xem Tư Hạ ở đâu.
Có một người phục vụ bảo nhận ra Tư Hạ, liền nói cho Ảnh Quân biết cô đang ở đâu. Cậu ta còn cố tình lớn giọng như muốn cho tất cả quan khách đều nghe, rằng nhìn thấy Tư Hạ cùng một người đàn ông đi vào phòng trên lầu một.
Ảnh Quân ra vẻ giận dữ, bảo phục vụ không được nói lung tung.
Từ Kiêu từ đâu đi tới lại cố tình châm dầu vào lửa, bảo rằng muốn biết thực hư chỉ cần đi theo người phục vụ đến chỗ căn phòng trên lầu kia sẽ rõ ngay.
Mọi người cũng bắt đầu nhao nhao cả lên, một số người còn ra ý cười nhạo, thầm mong chờ nhìn thấy cảnh Tư Hạ đang lăn lộn với người đàn ông khác ngay trước mặt Ảnh Quân. Một số còn thầm khinh khi, bảo rằng Tư Hạ cũng hám trai quá rồi, ngay lúc tiệc tùng thế này cũng không nhịn lại được ham muốn, còn tìm đàn ông đi tằng tịu.
Ảnh Quân với sự châm chọc của Từ Kiêu, mặt không đổi sắc, gật đầu bảo phục vụ dẫn đi tìm Tư Hạ.
Từ Kiêu ở một bên cưởi khẩy, ha thật mong chờ vẻ mặt của Ảnh Quân khi nhìn thấy cô nhân tình bé nhỏ của mình đang nằm dưới thân người đàn ông khác.
Giai Kỳ, Hi Văn, cả Tưởng Tình cũng cảm thấy sự tình không ổn. Họ đương nhiên tin tưởng Tư Hạ, chỉ là sợ cô bị kẻ xấu hãm hại làm mất hết thanh danh, vội muốn lên tiếng can ngăn. Nhưng mấy người đàn ông bên cạnh lại lắc đầu, ý bảo không cần nói gì cả, mọi việc sẽ không có gì tệ hại cho Tư Hạ.
Mọi người bây giờ không còn quan tâm đến cô dâu chú rể gì nữa, vô cùng phấn khích đi “bắt gian” cùng với Ảnh Quân. Họ bắt đầu bàn tán với nhau xem cô gái Diệp Tư Hạ đó sẽ bị Vương tổng xử lý như thế nào.
Tất cả tụ họp trước căn phòng trên lầu một, liền nghe tiếng rên rỉ của phụ nữ, khỏi nói cũng biết bên trong thác loạn đến cỡ nào.
Sắc mặt Ảnh Quân càng ngày càng trầm xuống, mọi người bên cạnh lại càng thêm hứng thú.
Đột nhiên, Tư Hạ từ căn phòng bên cạnh bước ra tỏ vẻ ngạc nhiên, nhìn xung quanh một cái rồi lên tiếng hỏi:
- Sao mọi người lại tập trung ở đây hết vậy?
Tiếng nói của Tư Hạ làm mọi người giật mình nhìn lại. Họ tự hỏi nhau, rốt cuộc là chuyện gì đây, Tư Hạ đang đứng trước mặt họ, vậy người trong phòng kia là ai?
Ảnh Quân nhìn thấy Tư Hạ, trong lòng thở phào, liền bước nhanh về phía cô, hỏi:
- Không có việc gì\, nhưng em đi đâu nãy giờ thế? Làm anh lo lắng quá!
- Váy của em bị bẩn\, vừa nãy có một nữ phục vụ mang đến cho em một bộ lễ phục mới\, bảo em vào trong phòng này thay ra.
Cô hồn nhiên nói, trong lòng càng hoang mang tình huống trước mắt là gì, cũng định nói gì đó, nhưng nhớ ra lúc nãy anh có bảo cô cứ phối hợp với anh là được nên không nói thêm gì.
Từ Kiêu nhìn thấy Tư Hạ xuất hiện vẹn toàn trước mặt mình, lại không thấy con gái ông ta đâu, đột nhiên trong lòng nổi lên một trận ớn lạnh. Ông ta biết là mình bị gài bẫy rồi, liền lên tiếng dời đi sự chú ý của mọi người, bảo đã tìm được người rồi thì thôi, không cần phải ở lại đây nữa.
Nhưng đã đến đây, Ảnh Quân đâu dễ dàng bỏ qua. Anh chính là đang chờ màn kịch đặc sắc phía sau.
- Người phụ nữ của tôi vừa nãy bị vu oan giá họa\, tôi phải làm cho rõ ràng chuyện này.
Anh vừa nói vừa ra hiệu cho tên phục vụ kia nói ra mọi chuyện.
Tên đó nãy giờ vẫn đang cố hết sức tỏ ra bình tĩnh, thời khắc này chân gần như không đứng vững nữa, liền quỳ xuống xin tha.
Tên này đã đi theo Tư Hạ đến nhà vệ sinh, định chụp thuốc mê Tư Hạ, nhưng chưa kịp ra tay đã bị người của Ảnh Quân khống chế.
Tên đó mếu máo van xin tha mạng, không dám nói dối nửa lời.
- Xin… xin tha cho tôi… tôi là vì… vì tiền mới làm thôi… tất cả là do có người xúi giục…
Sau đó hắn thành thật kể lại chuyện có người thuê hắn đánh thuốc Tư Hạ rồi đưa đến căn phòng đằng kia.