Chuyện của Cao Lãng đã cơ bản được giải quyết, đúng là có liên quan đến băng nhóm ma túy lớn mà cảnh sát đang lăm le dòm ngó.
Đã điều tra rõ Cao Lãng bị hại, ma túy và mại dâm đều do kẻ địch gài người đến, còn bản thân anh vẫn trước sau trong sạch. Nhưng Cao Lãng phối hợp với bên cảnh sát giữ bí mật chuyện này, tạm thời vẫn dừng hoạt động mấy quán bar.
Thậm chí anh còn không nói rõ tình hình với thân cận bên dưới, mà còn tung tin đám cộm cán gây chuyện đã tự vẫn để giữ bí mật kẻ đầu xỏ, không thể tìm ra manh mối, cho nên anh vẫn còn đang bị phía cảnh sát nghi ngờ, điều tra.
Còn về tên phản bội, anh vẫn vờ như không biết, để cho tên đó tiếp tục liên hệ với bên ngoài. Tất cả, cũng chỉ là tránh bứt dây động rừng và làm mồi nhử để bắt trọn một mẻ lưới.
Nhưng đã gây ra một vụ náo loạn không nhỏ, ít nhiều bọn người kia cũng có chút dè chừng, tạm thời sẽ không gây thêm chuyện.
Về Từ gia, Từ Tuấn bây giờ là cổ đông lớn nhất, là người có tiếng nói lớn nhất trong hội đồng quản trị, anh đã trực tiếp loại bỏ Từ Kiêu lên nắm quyền hành, đương nhiên cũng bãi bỏ chức vụ của Từ Nguyệt. Nhưng anh vẫn giữ cô ta lại Từ thị, chỉ có điều cô ta chỉ có thể đảm nhận chức vụ bình thường, không có quyền hạn.
Từ Kiêu bị con trai qua mặt, tức đến muốn lên cơn đau tim. Về phần Từ Nguyệt, cô ta nhất thời không ngờ tới Từ Tuấn bình thường không quan tâm đến chuyện Từ thị, đột nhiên gom hết cổ phần về tay mình, còn đạp đổ cô ta, khiến cô ta căm tức vô cùng, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể ôm oán hận trong lòng.
Mặc dù rất mất mặt nhưng cô ta vẫn bám víu Từ thị, dù cho có phải làm công việc cấp thấp đi nữa. Cô ta kiên trì như vậy, chính là chờ một ngày lấy lại mọi thứ từ tay Từ Tuấn.
Cô ta cố gắng lấy lòng Từ Kiêu, nhưng mà Từ Tuấn lại tung ra thêm một số bằng chứng về việc cô ta ở Từ gia nhưng tâm luôn đặt ở Cố gia, còn có cả việc cô ta âm mưu hãm hại ông bà nội của mình. Dù cô ta ra sức giải thích thanh minh, nhưng bằng chứng hẳn hoi, rõ ràng, Từ Kiêu đương nhiên không còn dành cho cô ta tình yêu thương trọn vẹn như lúc đầu. Mặc dù vậy, cô ta vẫn luôn có một địa vị tại Từ gia, chính là vì năm xưa Từ gia đã có lỗi với mẹ con cô ta, Từ Kiêu dù đau lòng cô ta dối gạt mình nhiều chuyện, vẫn ra sức bù đắp.
Có điều, nhiều chuyện bất lợi xảy ra cho mình, Từ Nguyệt không ngu ngốc mà tiếp tục hành động. Tạm thời, cô ta vô cùng ngoan ngoãn, còn cố lấy lại chút niềm tin nơi Từ Kiêu bằng cách nói cho Từ Kiêu nghe một số chuyện trong nội bộ Vương thị. Cô ta đã gắn bó ở đó nhiều năm, đương nhiên biết được nhiều chuyện.
Trước mắt, cô ta nghĩ vẫn nên phối hợp với Từ Kiêu chống lại Vương thị, gây bất lợi cho Vương Ảnh Quân. Người đàn ông này, cô ta bây giờ hận thấu xương, chỉ muốn nhìn thấy anh sống khổ sở. Mà muốn anh đau khổ, đương nhiên không thể bỏ qua cho Diệp Tư Hạ. Cô ta vẫn ngày ngày suy tính xem làm thế nào để hủy hoại cả hai người họ.
Chỉ có điều, Ảnh Quân bảo vệ cho Tư Hạ quá tốt, cô ta không thể đả động đến Tư Hạ được, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, mắng chửi trong lòng.
Rốt cuộc, cô ta cũng chờ được một thời cơ.
***
Hôm nay là tiệc đính hôn của thiếu gia nhà họ Mạc và thiên kim nhà họ Bối.
Rất nhiều các gia tộc lớn đều được mời đến, dĩ nhiên không thể thiếu Vương gia và Diệp gia.
Mà thiếu gia nhà họ Mạc lại là bạn bè thân thiết với anh trai Diệp Tử Sâm của Tư Hạ. Cho nên, ngoài ba mẹ Diệp đến, anh trai và chị dâu của cô cũng đến, còn nhóc Tử Văn thì ở nhà với ông cố. Ba mẹ Vương thì vốn đã không tham gia mấy loại tiệc tùng như thế này từ lâu rồi, tất cả đều giao lại cho hai anh em Ảnh Quân và Giai Kỳ.
Khi Ảnh Quân và Tư Hạ đến nơi, thì cả nhà Vương Giai Kỳ Phương Tuấn Triết, ba mẹ Diệp và anh chị dâu của Tư Hạ đã đến cả rồi.
Một lát sau, Cao Lãng và Hi Văn cũng đến chung vui.
Nhà họ Vu cũng là gia tộc lớn, Vu Quân đại diện đến, còn đặc biệt tìm đâu ra một cô gái xinh đẹp đi cùng.
Ở chỗ này đông người, cũng không ai chú ý đến mối quan hệ giữa mấy người bọn họ, cho nên vẫn có thể vui vẻ cười nói cùng nhau.
Cô bé Hân Nghiên dùng đôi mắt to tròn nhìn ngó khắp nơi. Nhìn thứ gì, cô bé cũng thấy hứng thú.
- Ba\, mẹ\, đèn đằng kia sáng quá… cô dâu đẹp quá…
Cả một bàn ai cũng phải bật cười trước sự hào hứng thích thú của cô bé.
Vương Giai Kỳ và Phương Tuấn Triết ở một bên dỗ cô bé, bảo ngoan ngoãn ngồi yên, không được phiền đến mọi người.
Diệp Tử Sâm và Triệu Lộ Khiết nhìn thấy Hân Nghiên lại nhớ đến tiểu bảo bối của mình ở nhà, trong lòng đều nghĩ đợi bảo bối lớn hơn một chút, sẽ cùng ba mẹ ra ngoài chơi.
Bảo bối Hân Nghiên đang chỉ chỉ trỏ trỏ ở trong lòng ba mình, đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, liền nhìn về phía Tử Sâm và Lộ Khiết hỏi:
- Dì Lộ Khiết\, chú Tử Sâm\, Bánh bao nhỏ đâu ạ? Sao Bánh bao nhỏ không theo hai người đến đây ạ?
Bánh bao nhỏ là biệt danh Hân Nghiên đặt cho Tiểu Văn Văn. Cô bé nói thằng nhóc có hai cái má tròn như bánh bao. Mọi người thấy hay hay, cũng dùng biệt danh này để gọi thằng nhóc luôn.
Lộ Khiết nhìn cô bé, dịu dàng đáp:
- Bánh bao nhỏ còn nhỏ\, mà trời lạnh thế này\, không thể ra ngoài được\, em ấy ở nhà với Diệp gia gia rồi.
Hân Nghiên nghe thấy thế, gật gật cái đầu nhỏ, tỏ ý đã hiểu, còn nói thêm:
- Đúng vậy ạ\, còn nhỏ không thể đi chơi\, Nghiên Nghiên lớn rồi nên được đi cùng ba mẹ. Đợi Bánh bao nhỏ lớn lên rồi\, con sẽ dắt em ấy cùng đi chơi!
Tử Sâm cũng cười trước sự ngây ngô của Hân Nghiên, trong lòng nổi lên ý định muốn có thêm một đứa con gái mềm mại đáng yêu như cô bé.
Ba mẹ Diệp đã có cháu nội, giờ rất mong ngóng cháu ngoại, liền lên tiếng hỏi:
- Còn hai đứa\, định khi nào mới sinh con đây?
Bàn tay Tư Hạ đang gắp thức ăn cho Hân Nghiên đột nhiên cứng đờ, cô khẽ ho một cái, đáp:
- Chuyện này… bọn con… vẫn chưa có dự định…
Đã nói con cái tự có phúc của con cái, ba mẹ Diệp cũng không hỏi thêm nữa.
Mấy người họ lại tiếp tục nói sang những chủ đề khác, chốc chốc lại nghe tiếng cười khanh khách của Hân Nghiên.
Đột nhiên, điện thoại của cả nhóm Tư Hạ đều rung lên. Thì ra là Vu Quân gửi tin cầu cứu.
Vu Quân: Cứu với… mấy người làm ơn giúp tôi tách ra khỏi cô nàng Tưởng Tình này với… ‘help help’
Cả nhóm che miệng cười, có ngày Vu Quân lại sợ hãi việc phụ nữ đeo theo mình à?
Cao Lãng: Còn tưởng là bạn gái mới của cậu, rốt cuộc là sao?
Vương Ảnh Quân: Không phải bình thường cậu luôn miệng tự hào vì độ sát gái của mình à?
Vu Quân thở dài, kể sơ qua sự tình của mình. Tưởng Tình là đối tượng mà gia đình muốn anh kết hôn. Bình thường đúng là anh thích có phụ nữ bên cạnh, nhưng mà đó chỉ là yêu đương tình một đêm, hoàn toàn không có ý định dây dưa lâu dài, huống chi là tình huống hôn nhân như vậy.
Khổ hơn nữa, là cô nàng Tưởng Tình này hình như vô cùng vừa mắt anh, không hề có ý định phản đối chuyện kết hôn do hai nhà đã định. Mà anh lại sợ làm tổn thương con gái người ta, rốt cuộc cũng không biết mở miệng nói thế nào. Chỉ sợ, cô ấy lại cho rằng anh chê bai cô ấy điều gì thì khổ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đẹp trai con nhà giàu có điều kiện chưa hẳn đã tốt! Cái vỏ ngoài đẹp như vậy, làm sao trách con gái thích anh?
Cả nhóm nghe Vu Quân kể xong, chẳng những không thấy đồng cảm mà còn cười nhạo. Cứ cho cái tên Vu Quân này kết hôn đi, biết đâu được khi có vợ rồi lại bớt ăn chơi bên ngoài.
Phương Tuấn Triết: Đáng đời!
Kỳ Kỳ: Cô ấy cũng xinh xắn dịu dàng, tới luôn đi ha ha…
Vu Quân:…
Mấy người có còn là bạn nữa không đây? Vu Quân thầm mắng trong lòng.
Trêu ghẹo một hồi, Tư Hạ cũng thấy có chút tội nghiệp, nhưng là tội nghiệp cô gái Tưởng Tình kia. Lỡ đâu cô ấy thật lòng thích Vu Quân thì sao, như vậy sẽ khổ sở lắm. Hôn nhân không có tình yêu rất mệt mỏi, đằng này đối tượng còn là một người thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.
Cô không muốn cô gái tốt Tưởng Tình bị tổn thương, liền muốn nghĩ cách giúp cô ấy dứt ra khỏi Vu Quân.
Hạ Hạ: Phải làm thế nào để giúp anh?
Vu Quân nhìn sang phía Tư Hạ, ánh mắt cảm kích không thôi.
Tư Hạ lại nhắn tiếp.
Hạ Hạ: Em chỉ sợ Tưởng Tình tổn thương, không phải giúp cho anh đâu!
Vu Quân: Được, được, em nói sao thì là vậy… Bây giờ, bọn em tìm cách nói xấu anh trước mặt cô ấy đi. Nói thật nhiều vào, thậm tệ vào, để cho cô ấy cảm thấy anh là một tên cặn bã, chắc là cô ấy sẽ quay đầu thôi…
Tư Hạ, Giai Kỳ và Hi Văn nghĩ ngợi một hồi rồi đáp được.
Dù sao đi nữa, Vu Quân đúng là có quá nhiều thói xấu, cái này cũng là nói thật, không phải dối gạt gì ai, cho nên không hổ thẹn lương tâm. Thêm nữa, đây chính là muốn cứu giúp một cô gái đáng thương.
Ba cô gái nháy mắt với nhau một cái, rồi lại đồng loạt đứng lên bảo cùng nhau đi dạo một chút, sẵn tiện còn kéo luôn cả Tưởng Tình đi. Tưởng Tình mới đầu còn rụt rè, tỏ ý không muốn đi, nhưng dưới sự nhiệt tình của ba cô gái kia, đành phải xuôi theo.