Tư Hạ ngồi lại phòng Giai Kỳ một lúc lâu, mãi đến khi gần đến giờ tan làm, cô nhận được tin nhắn của Ảnh Quân, bảo cô chờ anh, anh sẽ trở về đón cô tan làm.
Cô nhắn trả lời anh, rồi nhanh chóng về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tan làm.
Đúng năm giờ, anh đợi cô trước cổng Thiên Phong.
Cô không muốn anh đợi, dùng tốc độ nhanh nhất đề xuống.
Ngồi vào xe, cô liền hỏi anh về chuyện của Cao Lãng. Suốt cả buổi chiều, cô chẳng thể làm được việc gì cả.
Biết cô vẫn canh cánh trong lòng chuyện của Cao Lãng, anh cũng không giấu giếm, chậm rãi kể hết với cô mọi chuyện.
Nghe xong, cô thở dài, chuyện này quả thật phức tạp hơn cô nghĩ nhiều rồi. Bây giờ không biết ai là bạn, ai là kẻ địch nữa.
- Anh Cao Lãng vẫn ổn chứ anh?
- Ừm, cậu ta sẽ không vì mấy chuyện này mà mất bình tĩnh đâu. Mọi chuyện sẽ nhanh chóng được điều tra rõ. Chỉ là có một số chuyện khó tránh khỏi thất vọng.
Tư Hạ gật đầu, cô đương nhiên hiểu điều này. Bị người bên cạnh mình đâm cho một nhát, có thể không thất vọng sao?
Cũng không biết liệu Hi Văn sẽ làm thế nào đây, sẽ mặc kệ sống chết của Cao Lãng hay sẽ liều mình ở lại bên cạnh anh ấy?
Đang chìm trong dòng suy nghĩ, thì đột nhiên cô cảm nhận được ấm áp nơi bàn tay mình. Là anh đang siết chặt tay cô.
Anh có vẻ đắn đo, nửa muốn nói ra, nửa lại không. Nhưng cuối cùng, anh vẫn quyết định nói thật với cô về tình hình hiện tại.
- Hạ Hạ, nghe anh nói! Tình hình có thể còn nguy hiểm và phức tạp hơn em nghĩ. Chuyện này dù là của Cao Lãng, nhưng em cũng biết bọn anh đều có liên quan đến nhau, nếu bọn xấu kia tính kế sẽ nhắm đến hết thảy bọn anh. Thời gian này, em tuyệt đối đừng đi đâu một mình, làm gì cũng phải nói cho anh biết. Dù anh đã sắp xếp người bên cạnh bảo vệ cho em rồi, nhưng bản thân em cũng phải tự biết cảnh giác và bảo vệ mình. Anh nói ra không phải để làm em lo sợ, mà vì muốn em nắm rõ được sự việc, để về sau không quá bất ngờ và kích động. Nhưng anh cam đoan, dù có chuyện gì đi nữa, anh vẫn sẽ bảo vệ cho em, không để em xảy ra chuyện gì! Cho nên, nghe lời anh, tin tưởng anh, cũng đừng lo lắng quá!
Tư Hạ nghe anh nói, trái tim đập mạnh liên hồi. Tình hình đến mức nghiêm trọng như vậy sao? Còn có cả chuyện anh để người bên cạnh bảo vệ cho cô từ trước nữa, vậy là chuyện này đã nhá nhem từ lâu rồi!
Bảo cô không lo lắng là giả dối, nhưng anh đã nói hãy tin tưởng anh, sẽ không có việc gì xảy ra. Cô cũng cố gắng hết sức bình tĩnh lại, tránh để anh thêm vướng bận về cô.
***
Tối đó, sau khi dùng bữa xong, Ảnh Quân phải đến chỗ của Vu Quân bàn chuyện.
Dạ Tình đã đóng cửa, chỗ của Cao Lãng cũng không còn ổn thỏa, mà chỗ Tuấn Triết và Ảnh Quân có đông người, cũng không thuận tiện. Tính đi tính lại, chỉ có chỗ của Vu Quân là tốt nhất, sống một mình, mà cũng có một nơi vô cùng bí mật, thích hợp bàn chính sự.
Trước khi đi, anh hôn lên trán cô, ân cần dặn dò:
- Anh sẽ cố gắng về sớm, nhưng nếu như trễ quá anh vẫn chưa về, thì em cứ đi ngủ trước, không cần đợi anh. Ở nhà cũng không được nghĩ ngợi lung tung, sẽ không có việc gì đáng ngại đâu, biết chưa?
Tư Hạ nhỏ giọng đáp dạ, cũng dặn dò anh lái xe cẩn thận.
Cô ở nhà, lôi mấy việc còn dang dở ra làm tiếp. Làm xong, vẫn còn sớm, cô lại lên mạng tìm mấy bộ truyện hay để đọc. Cô chính là fan chân chính của mấy bộ truyện ngôn tình, mỗi lần đọc truyện đều như đắm chìm trong thế giới đó, thích thú vô cùng.
Cô cố gắng tập trung đọc truyện để quên đi mấy việc khiến mình đau đầu mấy hôm nay. Được một lúc, điện thoại cô lại reo lên, là Hi Văn gọi đến.
Cô vừa mới nhấn nút nghe máy, đầu dây bên kia đã vội nói một hơi:
- Chồng cậu có đang ở cùng Cao Lãng không? Anh ấy đang ở đâu vậy?
Tư Hạ nghe ra tâm trạng hơi cuống cuồng kích động của Hi Văn, đoán chừng cô ấy không thể liên lạc được với Cao Lãng.
Cô thành thật nói cho cô ấy biết hiện tại mấy người bọn họ đang tập trung ở chỗ Vu Quân. Hi Văn liền hỏi địa chỉ nhà Vu Quân.
Tư Hạ nghĩ một lúc, sực nhớ ra chồng cô có cài định vị của anh vào điện thoại cho cô, liền mở lên tìm kiếm, rồi chia sẻ định vị qua cho Hi Văn.
Tắt máy, Tư Hạ thở dài, hi vọng lần này Hi Văn và Cao Lãng có thể cùng nhau đối mặt mọi chuyện.
Được chừng hai mươi phút sau, Hi Văn lại gọi đến. Lần này là bảo Tư Hạ gọi cho Ảnh Quân, để anh báo với Cao Lãng rằng cô ấy đang ở trước cổng nhà Vu Quân, hôm nay không gặp được Cao Lãng sẽ không về.
Hôm nay trời lạnh như vậy, Hi Văn không tin Cao Lãng nhẫn tâm bỏ mặc mình ở bên ngoài.
Tư Hạ hết cách, đành phải làm theo lời Hi Văn nói, cô biết tính tình Hi Văn đôi khi rất cố chấp, xem ra lần này cô ấy đã nghĩ kỹ rồi, không giải quyết mọi việc ổn thỏa với Cao Lãng, cô ấy nhất định không bỏ cuộc.
Tư Hạ sau cuộc gọi cho Ảnh Quân, càng thêm lo lắng cho Hi Văn, lỡ như Cao Lãng nhất quyết không ra gặp thì sao? Một mình cô ấy đứng ở ngoài đường giữa trời vừa tối vừa lạnh như vậy nữa? Lỡ gặp phải chuyện gì thì sao?
Cô thấp thỏm không yên, định gọi cho Ảnh Quân hỏi xem tình hình bên đó thế nào, thì anh đã nhanh tay hơn gửi tin nhắn cho cô. Anh chắc hẳn cũng biết tâm tư lúc này của cô, không muốn để cô lo lắng, cho nên mới cho cô một câu trả lời như mong muốn.
Quân Quân: Cao Lãng không thể cứng rắn với Hi Văn nổi, đã dứt khoát ném cô ấy lên xe mang đi rồi. Việc tối nay tạm thời không thể bàn tiếp, anh đang trên đường về.
Quân Quân là biệt danh Tư Hạ cài riêng cho Ảnh Quân. Lúc trước còn gọi là “Chú già đáng ghét”, sau đó bị anh phát hiện. Cô liền đổi lại thành Quân Quân để dỗ dành anh.
Tư Hạ thở phào, liền nhắn tin lại.
Hạ Hạ: Em biết rồi, anh lái xe chậm thôi.
Ảnh Quân về đến nhà là vừa đúng chín giờ.
Tư Hạ nghe tiếng xe đã chạy xuống đón anh.
Trời lạnh, thêm nữa quần áo bên trong vô cùng không tiện để cho người khác xem, cô khoác thêm một chiếc áo choàng ngủ bên ngoài.
Thấy cô lạnh đến nỗi hai má ửng đỏ, anh nhanh chóng đi đến ôm chầm lấy cô vào lòng, không quên mắng:
- Trời lạnh như vậy, em xuống đây làm gì, em xem tay em sắp đóng băng rồi này!
Tư Hạ bĩu môi, cô là muốn đón anh về mà.
Nhìn cái dáng vẻ mèo con làm nũng này của cô, anh muốn giận cũng không giận nổi, mau chóng đưa cô lên phòng.
Tư Hạ thấy vẫn còn sớm, liền rủ anh đi đến phòng xông hơi. Cô biết thời gian này anh vô cùng mệt mỏi, cho nên muốn nhờ việc xông hơi giúp anh thư giãn một chút.
Hai người lên lầu ba, vào phòng xông hơi ướt. Trên người cả hai cũng chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, quần áo đã thay ra để ở bên ngoài.
Nhiệt độ trong phòng xông hơi cao, cái lạnh những ngày cuối thu chớm đông dường như không còn nữa. Nhưng hai người bên trong vẫn dán chặt vào nhau, anh dang tay ôm lấy cô, còn cô lại e ấp tựa đầu vào lồng ngực anh.
- Anh à, liệu Hi Văn và anh Cao Lãng có bỏ qua được hết vướng mắc để ở bên nhau không? Còn có… tình huống của anh Cao Lãng quả thật rất đặc biệt… – Cô ở trong lòng anh đột nhiên hỏi.
Hi Văn là bạn thân của cô, thật tâm cô không muốn cô ấy đau khổ. Cô cũng biết thế giới của Cao Lãng rất phức tạp, mà thế giới của Hi Văn lại đơn giản và hiện thực hơn, nhìn bề ngoài hai người họ quả thật rất khác biệt. Nhưng tình yêu không phải chỉ đơn giản cả hai người yêu nhau là được sao? Vốn dĩ đâu cần phải nghĩ nhiều chuyện xa xôi đến thế?
Giống như cô và Ảnh Quân vậy, lúc đầu anh cũng sợ mang đến nguy hiểm cho cô nên mới không dám đối mặt với tình cảm của mình, nhưng bây giờ không phải cả hai đã là vợ chồng rồi sao? Đối với cô, ngày mai ra sao không cần biết, nếu yêu nhau, chỉ cần tận hưởng cùng nhau, trân quý những gì đang có cùng nhau ở hiện tại. Khó khăn gì đó, nếu đủ yêu, tự khắc sẽ vượt qua tất cả. Còn nếu cứ mãi lo lắng chuyện tương lai mà mình còn không biết nó có hình thù ra sao, không phải sẽ rất mệt mỏi hay sao?
Anh cũng có chung suy nghĩ với cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô, chậm rãi nói:
- Việc hôm nay Cao Lãng bỏ hết tất cả chạy ra bên ngoài vì sợ Hạ Hi Văn sẽ lạnh, sẽ nguy hiểm, chứng tỏ cậu ta không bỏ xuống được tình cảm của mình. Còn Hạ Hi Văn, hôm nay đã quyết tâm đi tìm Cao Lãng, không phải là đã có câu trả lời rồi sao? Nếu cô ấy nghi ngại cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy của Cao Lãng thì đã dứt khoát bỏ mặc cậu ta rồi.
Ảnh Quân lại nghĩ, Cao Lãng và Hi Văn chẳng phải cũng giống anh và Tư Hạ lúc đó sao? Anh cũng sợ cô ở bên anh sẽ không được an toàn, nhưng rốt cuộc, anh cũng không thể buông bỏ cô được, chỉ nghĩ đến việc phải nhìn cô ở bên cạnh một người đàn ông khác, yêu đương, kết hôn, trong lòng anh như có trăm ngàn mũi dao đâm vào.
Anh cọ cọ lên chóp mũi của cô, lại nói:
- Khi yêu, con người ta thường hay cố chấp.
Nói xong, lại đứng lên bế cô đi về phòng ngủ, xông hơi như vậy đã đủ rồi, cũng cần làm chút chuyện chính sự.
Cô ở trong vòng tay anh nghĩ ngợi, cảm thấy lời anh nói thật đúng.
Cố chấp, giống như cô, dùng bao nhiêu năm để chạy theo anh, nhất quyết muốn ở bên anh.
Khi còn nhỏ chưa hiểu tình yêu là gì đã cố chấp đòi lấy anh, khi lớn lên hiểu được thế nào là rung động, cố chấp tỏ tình anh, lại bị từ chối. Sau đó, cố chấp học tập để kéo gần khoảng cách với anh, lại một lần nữa, cố chấp trở về bên anh.
Mãi sau này, cô cũng sẽ cố chấp như vậy, cố chấp không buông tay, cố chấp dây dưa cùng anh cả đời này.