Khi cả bọn còn đang nghĩ ngợi về chuyện của Cao Thư, thì cô ta đột nhiên xuất hiện.
Chưa kịp thấy người, đã nghe giọng cô ta lanh lảnh cất lên, rồi lại không thèm để ý đến nhóm Tư Hạ ở bên này, một đường liền đến ngồi cạnh Cao Lãng.
Cô ta vừa khoác tay Cao Lãng vừa nũng nịu:
- Các anh đến đây chơi mà cũng không thèm dẫn em đến! Em ở nhà chán chết được!
Hi Văn nhìn một màn này mà càng thêm sôi ruột sôi gan, cô định mặc kệ Cao Lãng ngồi đây, gọi phục vụ đem rượu lên, nhưng bị Tư Hạ cản lại.
Tư Hạ khuyên Hi Văn bình tĩnh lại, mọi chuyện vẫn chưa biết rõ, không nên kích động, bứt dây động rừng. Hơn nữa, nếu như Cao Thư thật sự muốn làm Hi Văn khó chịu, vậy thì Hi Văn phải càng tỏ ta vui vẻ, không bận tâm đến cô ta.
Hi Văn đành nghe lời, dù không vui nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, cắn lấy một miếng táo, cũng không thèm nhìn sang đấy thêm lần nào.
Cao Lãng phát hiện ra hình như Hi Văn hơi khó chịu vì anh thân thiết quá với Cao Thư. Lại thêm mấy lời nhắc nhở trước đó của Ảnh Quân về cô em gái này, Cao Lãng đột nhiên có ý thức gỡ tay Cao Thư ra, giọng điệu cũng lạnh đi mấy phần.
- Bọn anh đến đây đều có đôi có cặp, lại là bàn công việc, dẫn theo em đến đây làm gì. Còn nữa, em lớn rồi, có ý thức một chút đi, em không thấy bên này toàn đàn ông bọn anh sao, em qua bên bàn kia ngồi cùng mấy cô ấy đi!
Cao Thư đột nhiên bị Cao Lãng lạnh nhạt, gương mặt thoáng biến sắc. Từ trước đến nay, dù cô ta có nhõng nhẽo hay bắt Cao Lãng chiều chuộng thế nào, anh cũng đều không trách cứ, tại sao ngày hôm nay ở trước mặt mọi người lại làm cô ta mất mặt như vậy chứ?
Lẽ nào bây giờ anh đã có Hạ Hi Văn đó, cho nên không để cô ta vào mắt nữa?
Cao Thư không cam tâm, nhưng biết nếu làm căng mọi chuyện lên sẽ càng khiến cô ta mất thể diện, nên giả vờ ngoan ngoãn, níu níu lấy cánh tay Cao Lãng mà thút thít:
- Anh… em xin lỗi… lần sau em sẽ chú ý hơn… anh đừng giận…
Nhìn cô ta lúc này, quả thật ai mà nỡ trách mắng, giọng nói thì thỏ thẻ của người biết lỗi, đôi mắt ngân ngấn nước, nhìn yếu đuối đáng thương vô cùng.
Nhưng rốt cuộc, cũng chỉ có mỗi mình tên Vu Quân ngu ngốc là động lòng trước dáng vẻ này của cô ta, còn ba người đàn ông còn lại, ngoài Cao Lãng đang dần dần cảnh giác hơn với Cao Thư, thì hai người đàn ông đã có gia đình như Ảnh Quân và Tuấn Triết đương nhiên hiểu rõ loại phụ nữ thích giả vờ như Cao Thư.
Vu Quân vốn dĩ đã luôn nâng niu người đẹp như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hầu như lúc nào đến đây chơi cũng phải có vài em ngồi cạnh, nhưng từ khi mấy người đàn ông có gia đình kia dẫn theo nửa kia tới, Vu Quân đã phải biết điều mà không để mấy người phụ nữ kia vào theo.
Hôm nay, có cô em gái xinh đẹp ở ngay trước mặt, anh làm sao đành lòng thấy người đẹp khóc, liền lên tiếng can ngăn:
- Được rồi, em ấy cũng muốn đến chơi cùng chúng ta thôi, còn nữa chỗ thân thiết cả, em ấy ngồi đâu mà chẳng được!
- Híc không sao đâu anh Vu Quân… là Thư Thư không hiểu chuyện…
Vu Quân thật sự không chịu nổi khi thấy Cao Thư khóc, liền ngồi cạnh dỗ dành, còn lấy khăn giấy đưa cho cô ta lau nước mắt.
Cảnh Nghi ở bên này, nhìn cái màn tận tâm chu đáo săn sóc cho người đẹp của Vu Quân mà ngứa mắt không chịu nổi, liền vu vơ lên tiếng:
- Haizz có người thật thích ra vẻ nhỉ… thấy người đẹp là nhiệt tình như vậy…
Vu Quân biết mình bị đá xéo, vô cùng tức giận, anh đã cố lờ đi cái tên Điềm Cảnh Nghi này rồi, mà vẫn cứ năm lần bảy lượt chọc vào anh là thế nào?
- Cậu nói cái gì đấy? Đừng tưởng là bạn của ba người họ thì tôi không dám làm gì cậu?
Cảnh Nghi chẳng những không sợ, mà còn tỏ ra thách thức.
- Vậy anh mau cho tôi xem thử anh có thể làm gì!
- Cậu…
- Thôi đủ rồi, mọi người nhịn một câu đi! – Cuối cùng Giai Kỳ cũng phải lên tiếng, ra hiệu cho Cảnh Nghi im lặng.
Cảnh Nghi hừ một tiếng, biết điều không gây chuyện nữa. Cái này không phải do cậu sợ, mà là do nể mặt mọi người ở đây thôi!
Không khí yên bình trở lại, Cao Thư cũng không dám ngồi bên cạnh Cao Lãng nữa, mà bước sang ngồi cùng nhóm Tư Hạ.
Trong nhóm này, cô ta chỉ thân quen nhất với Giai Kỳ do hai nhà Vương Cao cũng có giao tình nhiều năm qua. Tư Hạ cô ta cũng chỉ gặp qua vài lần, đối với Hi Văn cô ta đương nhiên ganh ghét, về phần Cảnh Nghi, cô ta rất không thích cái dáng vẻ bán nam bán nữ này của cậu, đúng ra là cô ta cảm thấy không đáng để làm bạn. Chính vì chuyện này, mà tình bạn của cô ta và Giai Kỳ mới có rạn nứt.
Trong bàn này, dù không ai thích cô ta, cô ta cũng không thiện cảm mấy với ai, nhưng đôi bên vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
Khi thấy nhóm Tư Hạ thân thiết vui vẻ, Cao Thư tỏ ra tủi thân.
- Có bạn bè thân thiết như mọi người thật vui. Như tôi từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi anh Cao Lãng, không có ai thân thiết nữa, cũng chỉ có mình anh ấy chăm sóc, bảo vệ tôi mà thôi…
Cô ta than thở, đến cùng vẫn là muốn nói tình cảm của cô ta và Cao Lãng vô cùng tốt đẹp.
Hi Văn cười khẩy, rốt cuộc cô cũng cảm thấy mấy chị em của cô nói đúng. Trực giác của phụ nữ trước nay đều đúng, Cao Thư đối với Cao Lãng chắc chắn là ngoài tình anh em. Cũng phải, suy cho cùng người ta cũng đâu phải anh em ruột thịt. Nhưng mà cô chỉ có một thắc mắc, chính là nghe Cao Lãng nói Cao Thư không hề biết chuyện mình là con nuôi của nhà họ Cao. Trừ phi, cô ta biết, nhưng giả vờ như không biết bao nhiêu năm qua…
Nhưng như Tư Hạ nói, cô ta càng khiêu khích, cô càng phải giữ được bình tĩnh để đối phó. Không thể dễ dàng để cô ta ra vẻ ta đây được.
Hi Văn liền chìa một miếng dưa hấu đến chỗ Cao Thư, giọng điệu tuy rằng chân thành nhưng lại nghe như đang cà khịa.
- Vậy xem ra Lãng Lãng phải mệt mỏi hơn trước nhiều rồi. Bây giờ vừa phải lo cho em gái, vừa phải chăm sóc, bảo vệ thêm cả người bạn gái như “chị” đây nữa.
Hi Văn cố tình nhấn mạnh tên gọi thân mật mà cô dùng để gọi Cao Lãng, cũng xưng hô chị với Cao Thư luôn. Cô chính là muốn cho cô ta biết, dù thế nào đi nữa, cô ta vẫn phải gọi cô một tiếng chị dâu, còn thân phận cô ta mãi mãi chỉ có thể là cô em gái không hơn không kém.
Cả bọn Tư Hạ nghe mấy lời nói nhẹ như không, nhưng lại có tính sát thương cao này của Hi Văn, âm thầm cho cô một cái like thật to.
Riêng Cao Thư mặt biến sắc, nụ cười trên môi trở nên gượng gạo. Hi Văn nói như vậy, chẳng phải ý rằng bây giờ Cao Lãng đã không còn là của riêng một mình cô ta nữa, mà anh đã có bạn gái, anh còn phải lo lắng cho bạn gái của mình nữa kìa.
Cô ta cắn miếng dưa hấu, cố gắng nuốt xuống. Còn đang định phản bác lại Hi Văn thì đã thấy Tư Hạ và Giai Kỳ kẻ hát người khen hay rồi.
- Cao Thư này, cô cũng đừng lo lắng quá. Mặc dù anh trai cô đã bận chăm lo cho bạn gái rồi, không còn thời gian cho cô nữa, thì cũng không sao. Sớm muộn gì cô cũng tìm được bạn trai tốt mà thôi. Suy cho cùng, anh trai cũng không thể theo chúng ta cả đời được, có vợ con rồi thì làm gì còn thời gian cho chúng ta nữa đâu!
- Còn không phải vậy sao, cuối cùng chỉ có chồng là người ở bên cạnh chăm lo cho chúng ta thôi, chứ như Vương Ảnh Quân đấy thôi, bây giờ chỉ biết đến chị dâu, làm gì còn biết nghĩ tới đứa em gái này.
Cao Thư càng lúc càng đen mặt, chỉ biết cười trừ cho qua. Mấy lời này không phải đang muốn nhắm vào cô ta hay sao? Cô ta không cam tâm, tại sao chứ, Hạ Hi Văn đó dựa vào đâu mà cướp Cao Lãng với cô ta? Cao Lãng chỉ có thể là của mình cô ta mà thôi!
Đã thế, Cảnh Nghi lại còn bồi thêm vào cú chót, làm cho Cao Thư hoàn toàn không thể ngồi yên ngậm miệng nữa.
- Đúng rồi, nhắc đến chuyện vợ chồng, không phải cậu cũng định làm đám cưới đôi với Tư Hạ luôn à? Đã chuẩn bị tới đâu rồi?
- Hai người… hai người đã dự định kết hôn rồi sao? – Cao Thư nhìn về phía Hi Văn hỏi, thái độ dường như không tin tưởng.
Thấy ba cô bạn mình nghệch mặt ra, nhất là ánh mắt Hi Văn kiểu: “Cão Lãng đã cầu hôn đâu, mà đã nghĩ đến chuyện kết hôn đôi?”
Cảnh Nghi liền vươn đôi chân dài của mình đá lên chân Hi Văn một cái, lại lén lút nháy mắt ra hiệu cho Hi Văn phối hợp.
Hi Văn cuối cùng cũng hiểu Cảnh Nghi là muốn chọc tức Cao Thư mà thôi, liền biến giả thành thật.
- À… đúng vậy… bọn mình định vài hôm nữa đi lĩnh chứng. Còn về đám cưới, mình muốn làm chung với Tư Hạ, Lãng Lãng nhà mình bảo mình muốn thế nào cũng được, miễn là mình vui!
- Nhất cậu rồi, anh Cao Lãng đúng là cưng chiều cậu thật đấy! Mấy hôm trước mẹ chồng mình có gửi qua mấy mẫu váy cưới rất đẹp, mình gửi sang cậu tham khảo nhé! – Tư Hạ cũng phụ họa theo.
Vậy là cả nhóm đã diễn phải diễn cho tới, liền nhảy vào bàn luận chuyện đám cưới đôi.
Cao Thư nhất thời cảm thấy không chấp nhận được, cô ta viện cớ bảo phải đi vệ sinh. Nói xong, một đường đi thẳng, đến chỗ Cao Lãng, cô ta đứng lại vài giây nhìn anh chằm chằm muốn nói gì đó lại thôi, rối lẳng lặng đi ra ngoài.
Cao Thư đi rồi, cả nhóm Tư Hạ cảm giác như mình đánh thắng trận, cực kỳ hưng phấn. Riêng Hi Văn cảm thấy hả hê hơn nhiều, chỉ có điều cô bịa chuyện kết hôn, lỡ đâu cô ta hỏi Cao Lãng thì làm sao? Thôi kệ vậy, chuyện tới đâu tính tới đó, cô chỉ biết hôm nay làm Cao Thư khó chịu như vậy là vui vẻ rồi!
Nhưng chuyện đâu kết thúc dễ dàng vậy. Sau khi Cao Thư đi khỏi phòng, cả nhóm Tư Hạ liền bày kế cho Hi Văn, bảo cô ấy giả vờ mệt, để Cao Lãng đưa về trước, như vậy sẽ tách ra được Cao Thư, nếu không, thể nào cô ta cũng kiếm cớ đi theo làm cái đuôi.
Kết quả, Cao Lãng đưa Hi Văn đi, Cao Thư sau khi biết mình bị bỏ rơi thì tức tối không thôi, ngồi thêm một lúc, cũng viện cớ ra về trước.