Ảnh Quân có việc ra ngoài gặp đối tác, một mình Tư Hạ ở nhà vô cùng buồn chán, tắm rửa xong cô chui lên giường nằm nghịch điện thoại.
Có một tin tức vô cùng chấn động, khiến cô bực tức vô cùng.
Chính là phán quyết vô tội của Từ Nguyệt. Không biết Từ Kiêu đã làm gì, mà lại thành công thay đen đổi trắng, đổ hết tất cả lên đầu người đàn ông đã hại Ảnh Quân ở công trường.
Cả đoạn ghi âm cuộc nói chuyện trước đó, lão ta cũng tung ra bằng chứng bảo rằng có người ghép giọng nói của Từ Nguyệt, mục đích đổ tội cho cô ta. Sự thật thì, con gái ông ta vô cùng đáng thương, bị người ta tính kế hãm hại, làm tổn hại thanh danh.
Tư Hạ vừa đọc vừa thấy máu huyết sôi trào, đúng là hay quá đi, Từ Kiêu đó tính một tay che trời à?
Đúng lúc, Ảnh Quân về tới, thấy cô cứ nhìn điện thoại mà chau mày, lộ rõ vẻ không vui, liền cởi chiếc cà vạt vướng víu trên cổ ra, rồi đến bên cạnh ôm lấy cô dỗ dành:
- Sao vậy\, nhìn thấy mấy tin tức liên quan đến Từ Nguyệt à?
Tư Hạ hậm hực gật đầu. Sau đó không nhịn được mà tuôn một tràng:
- Sao lại có thể ăn không nói có trắng trợn như vậy? Anh à\, anh cứ để hai cha con đó nhởn nhơ vậy à?
Ngược lại với Tư Hạ, Ảnh Quân dường như không có chút bận tâm với chuyện này.
- Cứ mặc kệ bọn họ đi\, không đáng để chúng ta nhọc lòng. Bọn họ chính là muồn thấy chúng ta bực tức không vui\, cho nên chúng ta phải càng dửng dưng không quan tâm.
Tư Hạ nghĩ nghĩ một hồi, thấy lời anh nói rất có lý. Hơn nữa, anh không thèm nhúng tay vào chuyện này, mà cứ mặc cho cha con Từ Kiêu thêu dệt nên một câu chuyện khác, chắc hẳn cũng có suy tính riêng.
Mà bất kể anh làm gì, cô cũng đều ủng hộ và tin tưởng anh.
Nếu đã vậy, cô cũng sẽ không vì chút chuyện này mà bực tức để làm gì.
Cô bỏ điện thoại xuống một bên, lại bảo anh ngồi chờ một chút, cô xuống nhà bảo dì Thẩm làm cho anh canh giải rượu.
Anh đáp ừm một tiếng, lại quay người định đi vào phòng tắm. Đúng lúc, điên thoại anh reo lên, là Cao Lãng gọi đến.
- Alo! – Anh đoán được lý do mà Cao Lãng gọi\, liền nhanh chóng nghe máy.
Bên kia đầu dây, Cao Lãng không dài dòng mà đi vào vấn đề chính:
- Chuyện cha con Từ Kiêu\, cậu định thế nào? Muốn làm cho ra chuyện không?
Ảnh Quân đưa tay day day trán, có chút mệt vì uống rượu. Nhưng đối với chuyện của Từ Kiêu và Từ Nguyệt, anh đã có dự tính.
Anh muốn mặc cho bọn họ cứ thản nhiên tự tung tự tác, tưởng rằng mình có thể khống chế cục diện thêm một thời gian nữa đi. Bản tính của Từ Kiêu vốn dĩ khá hiếu thắng và ngạo mạn, cho nên anh mới muốn thuận theo ông ta, khiến ông ta nghĩ rằng mình là người chiến thắng, dần dà sẽ mất hết cảnh giác. Lúc đó, anh mới phản công cũng chưa muộn.
Anh từ tốn nói với Cao Lãng vẫn đang chờ câu trả lời bên kia đầu dây:
- Cậu nghĩ xem trực tiếp đưa ông ta rớt xuống vực thẳm ngay từ đầu sẽ đau hơn\, hay là đợi đến khi ông ta càng lúc càng lún sâu vào vũng bùn của sự tự đại\, lúc ấy chúng ta mới đưa ông ta từ thiên đường rớt xuống địa ngục sẽ đau hơn?
Cao Lãng cười khẩy, thật đúng là kẻ lắm mưu nhiều kế Vương Ảnh Quân. Xem ra, anh đã lo lắng hão huyền rồi. Mọi chuyện xem ra vẫn nằm trong tay người bạn thân chí cốt này của anh hết.
- Cậu quả đúng là… quỷ quyệt ha ha… - Cao Lãng không nhịn được nói.
Ảnh Quân hừ lạnh, đối phó với lão hồ ly Từ Kiêu, chút mưu tính đó có là gì?
- Tôi muốn cậu làm giúp vài chuyện… - Ảnh Quân nghĩ ngợi gì đó\, rồi lại nói.
Anh chính là muốn để cho lão già Từ Kiêu đó được nếm trải cảm giác là người nắm quyền chủ động trong tay, bảo Cao Lãng cứ tìm cách làm cho mọi kế hoạch của ông ta thuận lợi chút. Tuy nhiên, để tránh cho ông ta sinh nghi, thì bọn anh vẫn phải nhúng tay vào phá phách chút chuyện của ông ta mới được.
Nhưng mà kể ra lão già này cũng còn biết chừa đường lui cho mình, về chuyện người đứng đằng sau thật sự, ông ta chỉ úp úp mở mở mà không dám nói thẳng một cái tên nào, mọi việc dường như đều để cho kẻ đang ở trong tù kia gánh thay hết. Bởi vì ông ta biết, nếu nhắc đến một cái tên nào đó, thì sẽ khiêu khích với nhiều người, mà với thế lực của Cao Lãng, muốn tìm ra kẻ mà ông ta nói để làm cho ra lẽ, không phải chuyện khó.
Bàn tính xong với Cao Lãng, Ảnh Quân cúp máy. Lúc này, điện thoại Tư Hạ lại sáng lên, là có tin nhắn mới. Anh liếc nhìn sang, màn hình báo tin nhắn đến là của “Mẹ chồng quốc dân”, chính là biệt danh cô đặt cho mẹ của anh.
Anh lại vô tình nhìn thấy mấy dòng tin nhắn, môi mỏng nhếch lên, cũng không chần chừ nữa mà đi vào nhà tắm.
Tư Hạ bận rộn ở dưới bếp cùng dì Thẩm hồi lâu, trở lại phòng thì Ảnh Quân cũng đã tắm xong. Anh chỉ quấn tạm khăn tắm bên hông, tay còn đang lau khô tóc.
Mấy giọt nước trên tóc nhỏ xuống, trượt từ yết hầu xuống đến khối cơ bụng rắn chắc của anh, có vài giọt còn chảy xuống bên dưới, chui vào lớp khăn tắm rồi biến mất.
Tư Hạ nhìn theo mà ngẩn ngơ, trong lòng cảm thán, sao chồng cô có thể đẹp trai mê người như vậy chứ?
Thấy cô nhìn mình chằm chằm, anh khẽ cười:
- Nhìn đủ chưa? Chồng em đúng là có sức quyến rũ\, nhưng mà em cũng không nên mê đắm đến muốn chảy nước miếng như vậy. Nếu thèm\, thì chồng sẽ cho em ăn no.
Cô bị anh phát giác việc mình nhìn đắm đuối không rời, còn thêm mấy lời ám muội của anh, liền xấu hổ đỏ mặt, nhưng cũng lên tiếng chống chế, giữ lại chút mặt mũi cho mình.
- Hừ anh cũng tự luyến quá rồi! Ai thèm chứ! Anh mau qua đây uống canh giải rượu đi!
Anh không buồn tranh cãi với cô, một đường đi qua nhận lấy bát canh trên tay cô.
- Sao em không mặc mấy bộ đồ ngủ hôm trước mua cùng mẹ? – Anh vừa uống một ngụm canh\, vừa thản nhiên hỏi.
Nghe đến mấy bộ đồ ngủ mua cùng mẹ chồng cô hôm trước, cô đột nhiên ho khan vài tiếng. Cô đã cố tình giấu nhẹm đi chuyện này, cũng cất mấy bộ đồ đó vào một chiếc giỏ, rồi đặt sát vào góc tủ luôn. Làm sao cô có thể mặc được cơ chứ? Nhưng làm sao anh biết chuyện này, rõ ràng lúc đó anh quay lại, cô và mẹ chồng cũng đã đi ra khỏi chỗ cửa hàng đó rồi mà?
Như biết được thắc mắc của cô, anh từ tốn giải thích:
- Lúc nãy anh thấy tin nhắn của mẹ gửi cho em. Sao nào\, em để mấy bộ đó ở đâu rồi?
Cô biết lúc này cũng không thể giấu anh được nữa, vẻ mặt ấp úng ngượng ngùng, hai tay bấu chặt gấu áo, lí nhí nói:
- À mấy bộ đó… em thấy không… không hợp… nên cất đi rồi!
Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang ửng hồng của cô, lại thêm dòng tin nhắn lúc nãy mẹ anh hỏi cô đã mặc cho anh xem chưa, anh có phản ứng thế nào, anh càng đoán chắc mấy bộ đồ ngủ đó là thiếu trên hở dưới. Nhưng chính vì vậy, anh càng muốn nhìn thấy cô mặc.
Anh liền đến bên cạnh ôm lấy cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
- Vợ à\, em chưa mặc thử sao biết không hợp… Đồ cũng đã mua\, không mặc thì phụ tâm ý của mẹ… hay là cứ để anh đánh giá cho em\, nhé?
Cô không hiểu mình bị thôi miên hay sao, mà sau một hồi chần chừ do dự, cũng ngoan ngoãn nghe lời anh lục mấy bộ đồ đó ra.
Nhưng cô cũng không lấy ra trực tiếp cho anh xem, mà ôm cái giỏ đồ một đường chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
- Anh… để em… em vào trong kia mặc…
Anh nhìn theo dáng vẻ cuống cuồng xấu hổ của cô mà không nhịn được cười. Thật mong chờ nhìn thấy cô mặc mấy bộ đồ đó.
Anh chờ mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy cô trở ra, cứ thấy bóng cô đứng chôn chân một chỗ qua tấm kính mờ, anh liền lên tiếng đe dọa:
- Em không ra\, anh sẽ trực tiếp đi vào đấy!
- Em… em ra… ra ngay…
Nghe anh nói vậy, cô càng hoảng hốt, cố gắng hít thở sâu lấy can đảm, rồi chậm rãi từng bước ra ngoài.
Cô khóc không thành tiếng, bộ đồ ngủ này mặc cũng chẳng khác gì không mặc, cũng không thể gọi là đồ, mà giống như mấy mảnh vải nhỏ ghép lại thì đúng hơn.
Cô một tay che phần trên ngực, một tay che bên dưới, khuôn mặt đỏ như tôm luộc, cả người nóng đến nỗi có thể luộc chín trứng, đứng nghiêng một bên không dám nhìn thẳng vào anh.
Anh nhìn cô trong bộ đồ ngủ thiếu trên hở dưới thì vô thức nuốt nước bọt ực một cái.
Phía trên ngực, chỉ có hai miếng vải hình tròn nhỏ che đậy, mà có che cũng như không, vì là xuyên thấu, có thể nhìn thấy vật tròn mềm, cả hai nụ hoa be bé kia nữa.
Phần eo lại bị cắt xẻ sâu, sau lưng thì hoàn toàn trống không.
Mà bên dưới lại càng ngắn đến đáng thương, chỉ mới vừa qua được khu vực nguy hiểm một chút, mà cũng hoàn toàn xuyên thấu, nhìn thấy chiếc quần lót bé xinh lấp ló bên trong.
Mẹ anh đúng là, có thể lựa chọn mấy bộ đồ như vậy sao, ý bà là muốn anh nuốt trọn con dâu bà không nhả xương luôn à?
Đúng là mẹ chồng quốc dân, dắt con dâu đi mua sắm, cũng không quên dạy bảo con dâu phải ăn mặc quyến rũ câu dẫn chồng! Thật đúng là nghĩ cho hạnh phúc con cái quá!