Sắc mặt Từ Nguyệt càng lúc càng khó coi, nãy giờ cô ta vốn dĩ ngoan ngoãn đứng im lặng một bên, để cho Từ Kiêu đối phó với mấy người Ảnh Quân.
Nhưng bây giờ, cô ta không thể nhẫn nhịn được nữa. Càng nhắc lại chuyện cũ, cô ta chẳng những không hối lỗi mà còn căm tức Ảnh Quân và Tư Hạ hơn.
Cũng chính vì mọi chuyện bung bét ra mà cô ta mất hết tất cả, gia đình cô ta phá sản, cô ta bị mọi người mắng nhiếc, chửi rủa, không dám bước chân ra đường.
Còn Ảnh Quân và Tư Hạ thì công khai yêu đương, còn ngày ngày vui vẻ bên nhau. Tại sao lại như vậy chứ? Cô ta yêu Ảnh Quân thì có gì sai, cô ta vì yêu mới muốn dằn mặt Tư Hạ thì có gì sai? Không phải rốt cuộc cái con nhỏ Diệp Tư Hạ đó cũng không sao à? Còn nữa, ai bảo Vương Ảnh Quân kia lại ngu ngốc che chắn bảo vệ cho cô thư ký thấp hèn kia, để rồi bị thương?
Chỉ có điều, trong khổ nạn này cô ta lại tìm ra được thân phận thật sự của mình, đúng là quá tốt. Ba cô ta chính là Từ Kiêu, người có thế lực cũng không thua kém gì Vương Ảnh Quân, mà ba cô ta đã hứa sẽ giúp cho cô ta tẩy trắng mọi chuyện, cho nên bây giờ cô ta càng ngang nhiên dày mặt tỏ ra mình vô tội.
Cô ta nhìn màn tình tứ ôm ấp giữa Vương Ảnh Quân và Tư Hạ, cơn ghen tức trong lòng càng thêm trỗi dậy.
Cô ta cao giọng nói:
- Vương tổng và Cao tổng đây đừng ăn nói khó nghe như vậy. Mọi chuyện chưa rõ ràng\, lúc trước là tôi bị oan\, nhưng thân phận tôi thấp bé hơn\, nên bị mấy người chà đạp ép tôi nhận tội. Nhưng mà nhanh thôi\, ba tôi sẽ giúp tôi lấy lại công bằng!
Cao Lãng và Ảnh Quân không lên tiếng, cũng không thèm liếc cô ta một cái, giống như cô ta là không khí vậy.
Tư Hạ thì càng thêm khinh bỉ cô ta, không hiểu cô ta lấy đâu ra sự cao ngạo và tự tin đó, trong khi chính cô ta là người gây ra mọi chuyện. Bây giờ có ba cô ta làm chỗ dựa rồi, thì có thể coi trời bằng vung à?
Từ Kiêu thấy con gái mình có vẻ kích động, mà bọn người Ảnh Quân thì lại tỏ ra lãnh đạm, xem thường cha con ông ta, liền ra hiệu cho con gái mình bình tĩnh lại, đừng nói thêm gì, mọi chuyện để ông ta lo liệu.
Nói Từ Kiêu là lão hồ ly đúng không sai, khả năng nhẫn nhịn của ông ta đúng là đáng ngưỡng mộ. Bị khích bác, coi thường thế nào, cũng vẫn giữ được bình tĩnh, mặt không biến động,
Trước khi dắt con gái mình rời đi, ông ta còn cố ý buông một câu cho nhóm Ảnh Quân nghe:
- Đi thôi con gái\, người ta không hoan nghênh mình thì thôi\, không cần phí thời gian. Chuyện của con\, ba đã nói là sẽ rửa oan cho con\, không cần lo lắng. Đi\, đến gặp mấy người bạn\, sẵn tiện ba giới thiệu con cho họ biết.
Từ Kiêu nói rồi kéo tay Từ Nguyệt còn đang hậm hực đi khỏi. Đứa con gái này ông ta vất vả lắm mới tìm lại được, cho dù trời có sập xuống, ông ta cũng sẽ tìm cách che đỡ.
Trước kia, ba mẹ ông ta không chấp nhận cho ông ta quen với mẹ Từ Nguyệt. Nhưng bà lỡ mang thai, cho nên bọn họ nhân nhượng, nói chỉ cần đứa bé là con trai, thì sẽ cho mẹ cô ta vào cửa.
Ai ngờ, mẹ cô ta sinh hạ một đứa con gái, bọn họ liền lạnh mặt không thèm nhìn tới, còn tàn nhẫn nói rằng đứa bé sinh ra đã chết rồi. Đó là vì bọn họ không muốn công nhận đứa cháu gái này, cho nên dứt khoát coi như chết rồi.
Trong khi bọn họ dúi tiền vào tay y tá, bảo với y tá ở trước mặt Từ Kiêu và mẹ Từ Nguyệt nói rằng đứa bé không còn, thì Cố Thanh lại nghe được cuộc nói chuyện này.
Vợ ông ta cũng sinh cùng ngày với mẹ Từ Nguyệt, nhưng đứa bé xấu số, đã mất khi vừa ra đời được ít phút. Sợ vợ mình kích động, ông ta đang định đi tìm y tá hỏi xem có đứa trẻ nào mới sinh đã bị bỏ lại bệnh viện không, thì chuyện của Từ Nguyệt lại vừa hay giải quyết được khổ tâm của ông ta. Cho nên, Cố Thanh đã nói dối vợ mình rằng Từ Nguyệt chính là con gái do bà sinh ra, thuận lợi nuôi dưỡng đến mấy chục năm trời.
Về mẹ ruột của Từ Nguyệt, vì tin con mất, cộng với việc bị gia đình Từ Kiêu ruồng rẫy, nên đau lòng uất hận mà tự sát.
Sau đó, Từ Kiêu cũng bị ép lấy một cô thiên kim môn đăng hộ đối, có một đứa con trai tên là Từ Tuấn.
Bao nhiêu năm qua, dù sống cùng vợ con, nhưng tâm tư ông ta vốn dĩ luôn đặt hết cho người phụ nữ xấu số kia. Ông ta cũng luôn nghĩ Từ Nguyệt đã chết, cho đến khi thấy tin tức Từ Nguyệt hãm hại Vương Ảnh Quân và Diệp Tư Hạ, rùm beng một thời gian. Khi nhìn thấy gương mặt Từ Nguyệt, ông ta như không đứng vững, cũng không tin vào mắt mình, bởi vì gương mặt Từ Nguyệt rất giống với mẹ cô ta.
Cho nên, Từ Kiêu đem lòng hoài nghi, cho người điều tra ngọn ngành chuyện năm đó, biết được Từ Nguyệt chính là con gái mình, liền đến Cố gia xin nhận lại con.
Mẹ Cố nghe tin này như sét đánh ngang tai, bao nhiêu năm qua bà ta nghĩ Từ Nguyệt là con gái mình, hết lòng thương yêu cưng chiều. Đùng một cái, phát hiện con gái bà ta năm đó đã mất ngay khi lọt lòng, bà ta đau đớn không thôi.
Mặc dù biết Từ Nguyệt không phải con ruột, nhưng hai vợ chồng Cố Thanh đã nuôi nấng và chăm bẵm cô ta bao nhiêu năm qua, giờ nói đến việc trả con cho Từ Kiêu, khó tránh khỏi không đành lòng.
Nhưng lại nghĩ đến gia cảnh bọn họ hiện tại, cũng đành để Từ Nguyệt về với gia đình thật của mình. Từ Kiêu cũng đã nói sẽ góp vốn cho Cố thị, từng bước giúp Cố gia gầy dựng lại cơ nghiệp.
Dĩ nhiên, vợ con của Từ Kiêu không chấp nhận Từ Nguyệt, nhưng giờ ba mẹ Từ Kiêu cũng đã già yếu, ông ta đã không còn sức ép nào, thậm chí nắm trong tay tất cả quyền hành. Hơn nữa, ông ta bây giờ không phải là thằng đàn ông yếu đuối và nhu nhược năm xưa.
Ông ta đã nợ mẹ con Từ Nguyệt quá nhiều, bây giờ đã tìm lại được con gái, ông ta quyết tâm bù đắp lại tất cả. Ngày hôm nay, ông ta dắt Từ Nguyệt đến đây, cốt là đề cho mọi người biết Từ Nguyệt chính là đại tiểu thư Từ gia, để không ai dám bắt nạt con gái ông ta.
Đợi đến khi Từ Kiêu và Từ Nguyệt đi rồi, Ảnh Quân và Cao Lãng mới thu lại vẻ lạnh lùng chết chóc của mình.
Cả hai đều cùng một suy nghĩ rằng lão già Từ Kiêu này ngang nhiên đến trước mặt bọn họ, lại còn dẫn theo Từ Nguyệt, dù biết rõ trước đó cô ta đã mưu tính hãm hại Ảnh Quân và Tư Hạ, chính là đang muốn công khai tuyên chiến.
- Xem ra kẻ thù của cậu\, đã chính thức bước ra ánh sáng\, không còn chơi trò đánh lén sau lưng nữa rồi! – Cao Lãng buông một câu hàm ý chế giễu nhiều hơn là lo lắng.
- Lão ta muốn chơi kiểu nào thì tôi chơi kiểu đó! - Ảnh Quân khẽ nhếch mép\, thái độ có vẻ hào hứng chờ xem Từ Kiêu sẽ chơi trò gì tiếp theo.
Riêng Tư Hạ vẫn còn cảm thấy lo sợ vì sự xuất hiện của Từ Nguyệt. Cô cảm thấy đây không phải là chuyện tốt đẹp gì. Lại thêm cuộc đối thoại giữa Ảnh Quân và Cao Lãng, cô càng thêm hoảng loạn trong lòng.
Thấy cô vẫn căng thẳng, Ảnh Quân liền vỗ vỗ vai cô trấn an.
Cô nhìn anh, không yên tâm hỏi:
- Từ Kiêu đó rất khó đối phó phải không anh?
Anh cười, thái độ vô cùng bình thản.
- Yên tâm\, mọi chuyện đã có bọn anh xử lý. Em không cần lo lắng gì cả!
Tư Hạ nghe Ảnh Quân nói vậy, tâm tình cũng thả lỏng chút, khẽ “dạ” một tiếng.
Hi Văn ở bên cạnh, vừa nãy thấy Tư Hạ sợ như vậy, đương nhiên biết lý do. Chuyện của Cố Nguyệt khi đó, làm cô cùng mấy chị em lo lắng muốn chết được, cũng may là có Vương Ảnh Quân nhanh tay phản ứng kịp thời, nếu không cũng không biết Tư Hạ sẽ ra sao nữa.
Dù trong lòng cũng thấy lo lắng, nhưng Hi Văn vẫn vờ như không có chuyện gì, lên tiếng trấn định tinh thần bạn mình.
- Diệp nhị tiểu thư không biết sợ ai\, còn dám đánh nhau với người khác để bảo vệ chị em của mình mà lại lo lắng mấy chuyện không đâu này à? Chồng cậu là ai chứ\, còn thêm Cao tổng trùm giang hồ của mình nữa\, hai cha con Từ Kiêu đó có thể làm gì được đây\, đúng không ngài Cao? – Hi Văn vừa nói vừa lém lỉnh nhìn Cao Lãng.
Cao Lãng thấy cô gái nhỏ đề cao mình như vậy, cũng lên tiếng phụ họa theo:
- Tóm lại\, mọi chuyện vẫn là bọn anh có tính toán hết\, mấy người bọn em chỉ việc vui vẻ mỗi ngày thôi.
Mỗi người một câu dỗ dành, dần khiến cho Tư Hạ yên lòng hơn. Đúng vậy, chồng cô là ai chứ? Là Vương Ảnh Quân người người nể sợ, còn thêm hội bạn thân của anh nữa, thử hỏi bọn người đó có thể làm ra chuyện gì được chứ?
Trên đường về, dù đã thả lỏng tâm trạng, nhưng Tư Hạ vẫn không quên nhắc nhở Ảnh Quân:
- Chồng à\, dù sao đi nữa\, anh cũng phải cẩn trọng đấy!
Anh xoa xoa đầu cô, không nói gì nhiều, chỉ đáp đúng hai chữ:
- Tin anh!
Tư Hạ mỉm cười gật đầu, cô đương nhiên tin anh chứ, người đàn ông của cô chua từng khiến cô thất vọng.
Dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn sẽ bảo vệ thật tốt cho cô, không để cô có bất cứ tổn hại gì.
Cô luôn luôn tin vào lời hứa hẹn này.