Nghĩ cũng thật là, chỉ mới một thời gian không gặp, mà hai cô học muội đáng yêu của anh, một người sánh vai cùng ông trùm Cao Lãng, một người lại đang đứng trước mặt anh, bẽn lẽn khép nép trong vòng tay của người đàn ông mà bất cứ người phụ nữ nào cũng khao khát Vương Ảnh Quân.
Anh đưa ly rượu ra, tỏ ý muốn cụng ly với Ảnh Quân, sau đó chân thành nói:
- Thật không ngờ, lâu quá không gặp, khi gặp lại, hai học muội của tôi đều bị cướp bởi anh và người bạn thân Cao Lãng mất rồi. Vừa nãy đã chúc mừng Hi Văn và Cao tổng, bây giờ tôi xin phép chúc mừng cho Vương tổng và Tư Hạ.
Mặc dù ở nước ngoài nhiều năm, nhưng Chu Việt Bân vẫn nắm bắt được tin tức ở trong nước, mấy nhân vật lớn như Cao Lãng và Vương Ảnh Quân anh đều rõ, cũng đương nhiên biết hai người bọn họ có giao tình thân thiết.
Ảnh Quân không đáp, chỉ cười một cái, cũng lịch sự uống cạn ly rượu.
Tư Hạ nghe nói đến Hi Văn thì phấn khích, nãy giờ cô nhìn một vòng cũng không tìm thấy cô bạn thân của mình. Cô còn nghĩ Cao Lãng không thích những buổi tiệc thế này, cho nên anh ấy và Hi Văn sẽ không đến chứ.
- Anh gặp hai người họ rồi à? – Tư Hạ hỏi.
- Ừm, vừa nãy anh đi một vòng tiếp khách thì có gặp, bây giờ họ đang ngồi ở trong kia kìa, em thấy ở đây chán có thể qua đó với Hi Văn cho vui.
- Nếu vậy thì tốt quá, nãy giờ em nhìn quanh không thấy ai quen biết, giờ có Hi Văn thật tốt.
Tư Hạ gật đầu, tỏ ý đồng thuận với Chu Việt Bân. Quả thật mấy buổi tiệc thế này, cô không có hứng thú, đông người chỉ khiến cô mệt và mất tự nhiên. Mà hôm nay Giai Kỳ cùng Tuấn Triết có việc nên không đến, cũng may có Hi Văn, nếu không, cô sẽ chán chết mất.
Trò chuyện cùng Chu Việt Sơn và Chu Việt Bân thêm đôi ba câu, thì Tư Hạ ra hiệu cho Ảnh Quân cùng đi đến chỗ Cao Lãng và Hi Văn.
Sau đó cả hai người cùng đến chỗ hai người bạn của mình.
Hi Văn nhìn thấy Tư Hạ cũng vui vẻ không kém, nãy giờ cô gặp ai cũng phải mỉm cười, đến nỗi quai hàm của cô sắp bị sái rồi.
Cô liền kéo Tư Hạ ngồi xuống cạnh mình, khổ sở kể lể:
- Cậu không biết đâu, mình trước giờ có đến mấy buổi tiệc thế này đâu, mà nãy giờ hết mấy người đối tác của Cao tổng đây, lại đến thêm mấy cô thiên kim, tiểu thư cứ nhìn mình chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó, chắc là hận mình đến nghiến răng nghiến lợi vì dám cướp người của họ!
Tư Hạ nghe Hi Văn trút tâm tình, liền cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Cô cũng bị mấy ánh mắt soi mói xét nét nhìn đến muốn cháy da cháy thịt. Hôm nay, chắc hẳn cũng là dịp tốt để mấy cô nương xinh đẹp quyền thế kia đến ve vãn tán tỉnh Vương Ảnh Quân, lại nhìn thấy cô sánh vai cạnh anh, chắc chắn là chửi mắng cô không biết bao nhiêu lần trong lòng rồi.
- Mình cũng vậy… Chúng ta thật khổ sở mà… Ai bảo dính vào mấy người có vận đào hoa haizz…
Vừa nói, Tư Hạ và Hi Văn vừa liếc nhìn hai người đàn ông đang giả vờ như mọi chuyện không hề liên quan đến mình, thản nhiên cụng ly với nhau.
Định cho qua luôn, nhưng Ảnh Quân và Cao Lãng cảm thấy họ bị buộc tội như vậy thật không công bằng chút nào, nếu nói vận hoa đào, không phải hai cô nàng cũng thu hút bao nhiêu ong bướm hay sao?
- Em không thu hút cánh đàn ông sao? - Ảnh Quân và Cao Lãng cùng đồng thanh.
Tư Hạ và Hi Văn làm ra vẻ mặt ngây ngô không hiểu hai người đàn ông đang nói gì, lại bị hai người vạch trần phanh phui mọi chuyện.
- Nghe Giai Kỳ nói, lúc em còn du học ở Mỹ, hoa đào của em cũng tung bay phấp phới mà, lại thêm mấy kẻ trong Thiên Phong nữa, nếu anh không công khai chủ quyền với em, thì em nghĩ xem có bao nhiêu người hàng ngày vây quanh em? - Ảnh Quân nhàn nhạt nói.
Tư Hạ nghệch mặt, lại là chị em tốt Giai Kỳ của cô, chắc chắn là cô ấy muốn cô chết không toàn thây mà!
Cô liền đút cho anh miếng trái cây để lấy lòng, lí nhí nói:
- Nào có… anh đừng nghe Giai Kỳ nói bậy…
- Chuyện này thì đúng thật, hồi đó Tư Hạ nổi tiếng ở trường lắm… À mà cậu có gặp học trưởng chưa, anh ấy cũng có vẻ thích cậu lắm đấy…
Tư Hạ suýt thì phun ngụm nước trái cây vừa uống xong, quay người sang nhìn Hi Văn với ánh mắt lên án, kiểu: “Cậu muốn giết mình à?”
Hi Văn biết mình đã lỡ lời, cô chẳng qua chỉ là quen miệng buôn chuyện giữa mấy chị em, mà quên mất có hai người đàn ông ngồi bên cạnh.
Hi Văn vội cười hề hề cho qua chuyện, rồi biết điều ăn trái cây.
Ảnh Quân vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nở một nụ cười không rõ ý vị. Nhưng Tư Hạ biết, anh càng bình thường là càng nguy hiểm, nụ cười vừa rồi, mười phần là hết chín phần tối nay – cô – chết – chắc! Cũng phải cảm tạ người chị em tốt Hạ Hi Văn rồi!
Cao Lãng thấy Hi Văn chỉ biết nói người ta mà không xem lại mình, cũng lên tiếng nói:
- Em thì không có sao? Không thấy ánh mắt của bọn đàn ông lúc nãy à? Lại còn mấy cái tên đồng nghiệp của em nữa.
Thấy Hi Văn cũng bị Cao Lãng vạch trần, Tư Hạ lại trả đũa bằng cách bồi thêm:
- Nhiêu đó đã là gì… anh Cao Lãng không biết đó thôi, Hi Văn cứ luôn miệng nói em đào hoa, chứ cô ấy cũng có thua kém gì, lúc nào trong hộc bàn cũng đầy thư tình!
Hi Văn nghe Tư Hạ nói vậy, cảm giác như Tư Hạ vừa đâm cho mình mấy nhát. Cô trừng mắt nhìn Tư Hạ, bàn tay siết chặt tay Tư Hạ, hận không thể bóp chết con bạn này.
Hừ này rõ ràng là trả thù cô mà, lúc nãy cô chỉ là lỡ lời, vậy mà cái con nhóc Tư Hạ này lại còn kéo cô xuống nước theo.
Tư Hạ vẫn thản nhiên kiểu không biết không hay gì, chỉ là có sao nói vậy. Nhưng mà nhìn thấy gương mặt đen như đít nồi của Cao Lãng, Tư Hạ chợt thấy hả hê. Ha ha đã là chị em tốt thì có họa phải cùng chia chứ…
Hi Văn nhìn người đàn ông bên cạnh mình đang như muốn bóp nát ly rượu trên tay thì đưa tay ôm mặt, cô thầm cầu nguyện cho mình thoát chết đêm nay!
Sau khi hai hủ giấm chua bị đổ nắp thì cả hai cô gái biết thân biết phận cố hết sức lấy lòng hai vị đại gia, lại viện cớ này cớ nọ bảo mình mệt, mình khó chịu, mong được thương cảm.
- Quân Quân, em lạnh quá…
- Lãng Lãng, mang giày cao gót cả buổi, chân em đau quá…
- … - Cả Cao Lãng và Ảnh Quân đều nhìn nhau câm nín.
Cả hai cô nàng này quả đúng là bạn thân, đến việc làm nũng cũng học chung một thầy.
Mặc dù còn giận, nhưng cả hai người đàn ông đều như mềm nhũn ra khi người thương gọi một tiếng Quân Quân, hai tiếng Lãng Lãng như vậy, liền trở về số kiếp thê nô yêu chiều vợ.
Một người thì cởi áo khoác lên cho vợ, rồi ôm chặt lấy vợ vào lòng sưởi ấm, một người thì ngồi sụp xuống, không ngừng xoa bóp chân cho bảo bối bé nhỏ nhà mình.
Bốn người ngồi nói chuyện vui vẻ một lúc, thì đột nhiên Từ Kiêu xuất hiện, khách sáo mời rượu Ảnh Quân và Cao Lãng, lại liếc nhìn sang Tư Hạ và Hi Văn đang ngồi bên cạnh.
Tư Hạ cảm thấy e dè trước ánh mắt của ông ta, lại nhìn sang người đứng sau ông ta, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi. Nhớ lại chuyện trước kia mình bị tính chuyện hãm hại, lại còn vết sẹo trên lưng Ảnh Quân đến nay vẫn còn mờ mờ nhìn thấy, cô bỗng cảm thấy sợ, vô thức nép sát vào người anh như tìm chỗ trú ẩn an toàn.
Ảnh Quân biết vì sao Tư Hạ trở nên căng thẳng như vậy, bàn tay choàng qua eo cô càng siết chặt hơn, như để che chở cho cô.
Anh cảm thấy mừng vì lúc nãy anh không trực tiếp công khai Tư Hạ là vợ mình, chỉ nói cô là người phụ nữ của anh. Nếu không, ở đây đông người, lại có không ít kẻ thù, như lão già Từ Kiêu này chẳng hạn, thì e là bọn họ sẽ nắm bắt lấy việc này để tính kế lên anh và cô.
Hôm trước, anh dám công bố với Đồng Nhược Vũ, là bởi vì biết trừ phi anh chính thức nói ra, bằng không cô ta cũng sẽ không ngu ngốc mà đi nói với thiên hạ chuyện Tư Hạ là Vương thiếu phu nhân như vậy làm gì, bởi vì điều đó càng gây thêm bất lợi cho cô ta mà thôi.
Nhưng những tên nham hiểm như Từ Kiêu, anh nhất định phải có phòng bị.
Thật ra, Từ Kiêu đến cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ có điều người phụ nữ đứng sau lưng ông ta thì mới đúng thật là phải xem lại.
Ảnh Quân và Cao Lãng không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau, dường như đang trao đổi ngầm gì đó. Cả hai đều không nhận lời mời của Từ Kiêu, cũng không muốn cho ông ta chút mặt mũi nào.
Ảnh Quân thu hồi tầm mắt, lơ đãng lắc lắc ly rượu trên tay, môi mỏng khẽ nhếch lên, trào phúng nói:
- Không ngờ tới, Từ tổng vậy mà lại dắt theo một cô gái mang tội ám hại người khác, còn đang trong thời gian nhận án đến buổi tiệc thế này!
Từ Kiêu bị từ chối lời mời cụng ly vừa rồi, đã cảm thấy không vui, lại thêm bị nói xiên nói xỏ chuyện của Cố Nguyệt, càng thêm tức giận. Nhưng ông ta là người giỏi kiềm chế cảm xúc, ngoài mặt vẫn tỏ ra như không hề có chuyện gì.
Ông ta vừa cười vừa lên tiếng:
- Thứ nhất, tôi muốn nói rõ với Vương tổng và Cao tổng đây, đứng bên cạnh tôi đây chính là con gái lớn đã thất lạc từ khi còn nhỏ của tôi. Thứ hai, có lẽ Vương tổng bị người ta hãm hại bị thương cho nên trong lòng khó chịu, nhưng cũng không nên vì vậy mà buộc tội cho con gái tôi. Chuyện này là con bé bị người ta hãm hại, tôi đã cho người điều tra lại rồi, sớm thôi mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
- Ồ là vậy sao, nhưng đó cũng là chuyện sau này hẳn hay, hôm nay cô Cố đây, à không bây giờ phải gọi là cô Từ chứ nhỉ, vẫn còn là người có tội. Theo tôi thấy, tốt hơn vẫn nên ở nhà chờ đến khi sáng tỏ, sao lại đến đây để rước lấy nhục nhã?
Cao Lãng cũng cười như có như không nói. Anh muốn xem lão già này định diễn trò gì, người là do anh bắt về điều tra, lại thêm có bằng chứng rõ ràng, bây giờ muốn chối tội sao?