Hôm nay Tư Hạ sẽ theo Ảnh Quân đến dự một buổi tiệc do Chu gia tổ chức, mừng con trai ông về nước nhậm chức tổng giám đốc Chu thị.
Từ sớm, đã có chuyên gia trang điểm đến giúp cô chỉnh chu váy áo, trang điểm tóc tai các thứ.
Cô mặc một chiếc đầm dài màu xanh mây trời, thiết kế trễ vai ôm sát vào người, tuy không quá hở hang, nhưng vẫn để lộ rãnh ngực rất quyến rũ. Đầm thắt phần eo, khoe eo thon, sau lưng thắt một chiếc nơ rất to, phần vải bên dưới may dún phùng rộng ra phủ dài tới đất. Toàn bộ mặt trước của chiếc đầm đều được đính những viên ngọc châu nhỏ sáng lấp lánh.
Tóc cô không làm quá cầu kỳ, chỉ đơn giản xoăn gợn sóng nhẹ rồi thả xuống tự nhiên, thêm một chiếc cài tóc hình vương miện. Trên cổ điểm xuyến một chiếc vòng ngọc châu cùng loại với những viên đính trên chiếc đầm. Nhìn tổng thể cô giống như một nàng công chúa bước ra từ trong cổ tích, vô cùng nhẹ nhàng bay bổng.
Chuyên gia trang điểm và chị Tô đứng một bên giúp đỡ, cũng không khỏi cảm thán. Người gì mà xinh đẹp thuần khiết như vậy được chứ!
Xong xuôi, Tư Hạ chậm rãi từng bước xuống lầu.
Ảnh Quân vẫn còn đang bận nghe điện thoại của đối tác, nên không chú ý đến cô.
Cô cũng không lên tiếng, khẽ di chuyển đến gần anh, cho anh một bất ngờ.
Đột nhiên, dì Thẩm từ trong bếp đi ra nhìn thấy cô liền không nén được kích động mà la lớn:
- Ôi trời ơi, bà chủ, sao bà lại đẹp như vậy chứ!
Tư Hạ vội ra dấu cho dì Thẩm thấp giọng lại, nhưng đã muộn. Tiếng la phấn khích của dì đã đánh động đến Ảnh Quân. Anh cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía người con gái đang đứng trên bậc cầu thang.
Trong giây phút, anh chợt như đứng hình tại chỗ, đôi mắt ánh lên vẻ mê đắm không che giấu. Lát sau, không đợi cô đến chỗ mình, anh đã chủ động đến bên cô, đưa tay ra đỡ lấy tay cô, rồi dắt cô xuống.
Hôm nay anh mặc một bộ âu phục tông xuyệt tông với cô, mái tóc được vuốt lên, đưa vầng trán cao ra. Cả người anh từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ khí khái và lịch lãm.
Cả hai người đứng cạnh nhau, không khác gì hoàng từ sánh đôi với công chúa cả, làm cho dì Thẩm và chị Tô cứ nhìn theo bóng dáng cả hai mãi cho đến khi chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ chói J50 biến mất sau cánh cổng.
Đây cũng là một trong những chiếc siêu xe mà Ảnh Quân rất thích lái khi dự những biểu tiệc tập hợp đầy đủ những nhân vật máu mặt.
Chiếc siêu xe ra đời nhằm kỉ niệm năm mươi năm thâm nhập thị trường Nhật Bản của hãng Ferrari. “J” chính là viết tắt của từ “Japan”, năm mươi chính là dấu mốc năm mươi năm. Điểm nhấn đặc biệt của nó nằm ở đường phân chia màu đen chạy từ đầu đến sườn xe.
Quan trọng là, chỉ có mười chiếc xe được sản xuất, và mỗi chiếc đều được thiết kế riêng theo ý của mỗi chủ nhân, cho nên không chiếc nào giống chiếc nào. Vương Ảnh Quân đã cho thiết kế chiếc xe nghiêng về xu hướng xe đua mạnh mẽ, cool ngầu.
Nhưng những chiếc siêu xe này, vốn chỉ dành riêng cho thị trường Nhật Bản mà thôi, Ảnh Quân đã phải bỏ ra số tiền gấp đôi người khác, lên đến năm triệu đô, để thông qua một người bạn ở bên Nhật mua giúp.
Xe vừa mới chạy được một đoạn, anh đã dừng lại trước sự ngạc nhiên của cô. Cô cứ nghĩ xe gặp sự cố gì rồi, ánh mắt hoang mang nhìn anh.
Anh không nói không rằng, kéo cô sát lại gần mình, tay ghì chặt lấy đầu cô, phủ môi mình xuống, mặc cho cô giãy giụa, anh vẫn tiến công, cần mẫn gặm nhắm đôi môi anh đào của cô, bàn tay lại vuốt ve sờ nắn khắp người cô. Cách một lớp vải, nhưng cô vẫn cảm thấy có luồng nhiệt chạy dọc cơ thể.
Giờ phút này cô đã hiểu, anh dừng xe lại là có chuyện thật, nhưng không phải chiếc xe có vấn đề gì, mà người gặp chuyện chính là cô đấy! Cô chính là bị anh hôn đến lem luốc son cả rồi, quần áo cũng bị anh nhào nắn đến xốc xếch luôn.
Mãi một lúc sau khi đã chiếm đủ tiện nghi rồi, anh mới chịu buông cô ra, giọng nói trầm thấp bên tai cô:
- Hôm nay em rất xinh đẹp, thật lòng anh chỉ muốn nhốt em ở nhà, hung hăng đè em xuống giường mà thôi!
Cô bị anh hôn hít sờ soạng, cả người đã như mềm nhũn ra, lại còn thêm mấy lời đen tối anh thì thầm ở bên tai, khiến cô không giữ nổi bình tĩnh, gương mặt bỗng chốc đỏ lên như quả cà chua chín mọng.
Bàn tay đang đặt trước ngực anh của cô khẽ đánh mạnh một cái, cũng không quên mắng:
- Anh… sao càng ngày càng không đứng đắn như vậy… Anh… anh mau tập trung lái xe, chúng ta sắp trễ giờ rồi!
Nói rồi cô ngồi ngay ngắn lại, chỉnh trang lại váy vóc tóc tai, rồi lấy thỏi son trong túi ra thoa lại đôi môi đã bị cắn mút đến hơi sưng của mình.
Anh nhìn cô hậm hực trách móc mình, không hề khó chịu mà còn khẽ cười một cái. Bộ dạng của cô lúc này sao mà đáng yêu thế không biết!
Nhưng mà sau đó, anh cũng ngoan ngoãn tập trung lái xe, đè nén cơn ham muốn của mình lại. Anh cố gắng trấn tĩnh thằng em bên dưới, bảo nó hiểu chuyện một chút, có việc gì thì đợi sau khi rời khỏi buổi tiệc về nhà cũng không muộn…
Lúc hai người đến Chu gia, đã có rất đông người đến rồi, tất cả đều đang vui vẻ chuyện trò cùng nhau.
Chiếc siêu xe Ferrari J50 xuất hiện liền thu hút sự chú ý của tất cả. Dù ở đây toàn dân có máu mặt, địa vị, tiền tài không thiếu, nhưng không phải ai cũng có thế lực mạnh như nhà họ Vương, càng không có mấy ai dám chi mạnh tay cho sở thích chơi siêu xe như Vương tổng Vương Ảnh Quân. Cho nên, ai ai cũng trầm trồ ca thán độ hoành tráng của dòng xe phiên bản giới hạn chỉ mười chiếc này.
Trầm trồ vì xe một, thì tất cả lại thêm nín lặng trước vẻ đẹp trai xinh gái, nam cao ngạo khốc lãnh tràn đầy hoocmon nam tính, nữ thì trong trẻo ngọt ngào như một nàng công chúa của hai người bước ra từ trong xe đến mười.
Mọi người nhìn Ảnh Quân một cái, sau đó lại dán ánh mắt lên người Tư Hạ. Một vài người nhận ra cô chính là cô thư ký xinh đẹp trong truyền thuyết, chỉ là không ngờ tới, cô lại có bản lĩnh thuần phục chủ tịch Vương, còn được anh đích thân dẫn đến buổi tiệc lớn như thế này.
Tư Hạ bị nhiều người dò xét soi mói thì có vẻ không thoải mái lắm, nhưng anh ở bên cạnh cứ nắm thật chặt tay cô như để trấn an, cũng không quan tâm đến ai, trong mắt dường như chỉ có mỗi cô mà thôi.
Chu Việt Sơn nghe nói Ảnh Quân đến thì cũng mau chóng cùng vợ ra đón tiếp.
Lại nhìn thấy cô gái bên cạnh anh, Chu Việt Sơn nghĩ nghĩ một hồi, nhớ ra cô là ai, liền cười một tiếng, cũng không quên trêu chọc hai người.
- Chà chà, thật không ngờ cái cô thư ký hôm nào cùng Vương tổng đây chinh chiến rồi vượt mặt cả tôi, thì ra lại có quan hệ không hề đơn giản! Lần đó tôi đã thấy nghi ngờ rồi, hôm nay, còn dắt người đến đây là để công khai với chúng tôi, đúng không?
Tư Hạ bị trêu thì đỏ mặt, bẽn lẽn chào hỏi Chu Việt Sơn và Chu phu nhân một cái.
Ảnh Quân thì vẫn thản nhiên như không, đưa tay ra bắt với Chu Việt Sơn, cũng lịch sự gật đầu với Chu phu nhân bên cạnh, không nhanh không chậm nói như khẳng định.
- Chu tổng quả nhiên sáng suốt hơn người, lần đó chúng tôi không dám hành động gì quá phận mà cũng để ngài phát hiện ra.
Chu tổng được khen, liền cười phá lên.
- Cho dù không làm gì, cũng không thể che giấu nỗi ánh mắt của người đang yêu khà khà!
Ảnh Quân cũng cười đáp lễ, lại sảng khoái cùng Chu Việt Sơn cụng ly. Tư Hạ thì ở bên cạnh nói vài câu với Chu phu nhân.
Mấy người bọn họ đứng nói cười một chút, thì con trai của Chu Việt Sơn đi đến, ông ta liền lên tiếng giới thiệu:
- Đây là con trai của tôi – Chu Việt Bân, mới nhận được học vị tiến sĩ, về nước không bao lâu, sau này hi vọng Vương tổng chiếu cố!
Chu Việt Bân gật đầu chào Vương Ảnh Quân một cái, lại đảo mắt qua người con gái đứng bên cạnh, không giấu được vui vẻ lên tiếng:
- Học muội Diệp Tư Hạ, thật không ngờ hôm nay lại được gặp em ở đây! Em về nước khi nào?
Nhận ra người quen, Tư Hạ cũng hào hứng đáp lại:
- Học trưởng, em không ngờ anh lại là con trai của chú Chu đây! Em về nước cũng được một thời gian rồi!
Thấy hai người có vẻ thân thiết, Ảnh Quân nhíu mày khó chịu, bàn tay anh lập tức đặt lên vai Tư Hạ như để đánh dấu chủ quyền, cũng không quên hỏi mối quan hệ của vợ mình và Chu Việt Bân.
- Hai người quen nhau sao?
Tư Hạ gật đầu, đáp:
- Dạ, bọn em trước đây học cùng trường ở bên Mỹ. Em học đại học, còn anh ấy là nghiên cứu sinh tiến sĩ. Anh ấy còn là hội trưởng hội sinh viên của bọn em.
Tư Hạ vẫn nhớ Chu Việt Bân là một người tính tình nho nhã, hiền lành, lại rất có năng lực. Anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi, vậy mà đã học tiến sĩ xong rồi. Càng không ngờ được, anh vậy mà lại là con trai của tập đoàn truyền thông nổi tiếng trong và ngoài nước Chu thị.
Chu Việt Bân nhìn động tác thân mật tự nhiên của Ảnh Quân và Tư Hạ, nụ cười trên môi chợt trở nên gượng gạo. Anh chỉ tay về phía hai người, hỏi một câu mà mình gần như đã chắc chắn với đáp án.
- Vương tổng và Tư Hạ đây là…?
Chưa đợi Tư Hạ lên tiếng trả lời, Ảnh Quân đã giành phần, anh điềm nhiên nói:
- Như Chu thiếu đã thấy, cô ấy là người phụ nữ của tôi.
Chu Việt Bân cảm giác có gì đó nghẹn nghẹn trong lòng, nhưng không thể diễn tả được. Anh đã thích Tư Hạ từ lúc mới nhìn thấy cô trong thư viện trường, chỉ là không có dũng khí bày tỏ. Ai ngờ được bây giờ cô đã trở thành người mà anh mãi mãi không thể chạm tới được nữa.