Ảnh Quân đưa Tư Hạ đến khách sạn thuộc sở hữu của anh. Nói là vậy chứ thật ra cả cái hệ thống khách sạn ở thành phố rộng lớn hoa lệ này có chỗ nào không phải của anh cùng với mấy người bạn của mình.
Anh bế cô đi vào sảnh, tiến thẳng đến phòng VIP dành riêng cho Vương tổng anh ở tầng 60.
Nhìn thấy anh cùng cô gái đang nằm trong lòng, tất cả nhân viên khách sạn đều há hốc mồm kinh ngạc, Vương tổng của họ vậy mà đang bế theo một cô gái trẻ tuổi, nhỏ nhắn thế kia. “Vương tổng ăn mặn rồi sao? Đây có phải là Vương tổng không?” Mọi người đều tự hỏi thầm bản thân mình.
Bọn họ còn bàn tán cho rằng cô gái kia có thể chưa đủ mười tám tuổi nữa, “Vương tổng của họ không sợ phạm pháp sao?” Nhưng rồi họ lại nghĩ pháp luật là Vương tổng chứ ai, có ai dám bắt tội anh ấy sao! “A ha Vương tổng thế mà lại có sở thích gặm cỏ non thế kia!”
Thang máy dừng lại ở tầng 60, Ảnh Quân nhanh chóng bế Tư Hạ bước ra, đi vào căn phòng riêng của anh. Anh đặt cô xuống giường, rồi gọi người đem một bộ quần áo ngủ đến cho Tư Hạ để thay. Sau đó anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, tắm rửa thay quần áo.
Xong xuôi, anh bước ra ngoài, nhìn thấy Tư Hạ vẫn nằm trên giường nhưng quần áo đã được thay, anh xém tí thì chảy cả máu mũi, không hiểu nhân viên ở đây cố tình chọc tức anh hay sao mà lại lấy cho Tư Hạ một bộ quần áo vô cùng sexy hở trên hở dưới, lại còn mỏng toang, gần như nhìn thấy hết cả da thịt.
Bọn họ điên rồi, anh chỉ kêu lấy cho cô bộ quần áo bình thường hoặc áo choàng ngủ cũng được. Bây giờ cô gái nhỏ nằm trên giường thế này, anh còn không dám nhìn thẳng.
Anh định là sẽ ở lại chăm sóc cô cả đêm, đến sáng anh sẽ âm thầm rời đi sớm, dù gì cô cũng là chỗ thân thiết với gia đình anh, anh không thể bỏ mặc cô ở lại.
Nhưng cô thế này, anh e là mình phải nhờ người đến chăm sóc cho cô, còn mình thì mau chóng rời khỏi thôi.
Anh tiến đến sofa ngồi, đang định gọi điện thoại thì bất chợt giật mình khi có vòng tay mềm mại đang vòng tay ôm cổ anh.
Anh quay lại, nhìn thấy Tư Hạ không biết đã rời khỏi giường từ lúc nào, gương mặt vẫn còn ửng đỏ do rượu, bắt đầu quấy phá anh.
- Anh… anh hai… sao anh ở phòng em… anh… không đi nghỉ sao?
- Tôi đã nói tôi không phải anh hai của em! Mau tỉnh táo lại đi! - Bị cô ôm bất ngờ thế\, Ảnh Quân cũng trở nên bối rối.
- A! Anh… không phải anh hai… vậy anh… anh là ai? Anh… đẹp trai tốt bụng đưa tôi về sao? Hì hay anh… là bạn trai… tôi… hì… tôi có… tôi có bạn trai đẹp trai thế này sao? Quá tốt rồi!
Tư Hạ chỉ chỉ tay về phía anh, rồi hai tay ôm lấy mặt ra vẻ vui sướng. Chưa chịu dừng quấy phá, Tư Hạ còn bổ nhào đến đè Ảnh Quân xuống sofa, làm anh bất ngờ và hốt hoảng đến độ rớt cả điện thoại.
Chưa kịp để Ảnh Quân phản ứng, cô đã gặm chặt lấy môi anh, mút lấy mút để, tưởng tượng đó là một chiếc kẹo mút thật ngọt.
Ảnh Quân từ đầu đến cuối rơi vào thế bị động, đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng, tiếng tăm lừng lẫy, vậy mà giờ lại bị đè dưới thân của một con bé con mặt còn búng ra sữa thế này.
Anh khó khăn kéo cô ra khỏi mình, vừa đứng lên lại bị cô ôm chặt lấy, hai chân đu đeo lên người anh, tay ôm chặt lấy cổ anh, miệng vẫn còn thèm thuồng hương vị của cây kẹo mút lúc nãy.
Rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Vương Ảnh Quân không biết nên làm sao, quần áo cô thế kia, bây giờ anh cảm nhận được da thịt cô đang áp sát lên người anh, mềm mại và… khó tả.
Cô lại càng không yên phận, không ngừng cựa quậy, làm cho người anh em của ai đó đang ngủ bỗng thức dậy chào cờ rồi. Cả người anh lúc này nóng phừng, cảm giác rất khó chịu. Anh định bụng sẽ trừng phạt cô nàng này mới vừa lòng hả dạ.
Anh đặt cô nằm xuống giường, chân cô vẫn không rời khỏi lưng anh, càng lúc càng bấu chặt dưới eo anh, càng làm cho anh khổ sở hơn. Nhìn cô như thế này, nếu là người đàn ông khác, e là cô sớm bị ăn sạch sẽ rồi, may mà anh là người đàn ông quân tử đấy. Nhưng mà thằng em kia nó không chịu yên phận, càng lúc càng làm anh thấy khó chịu.
Đột nhiên, anh nghe giọng cô khóc lóc trách móc.
- Hic… Vương Ảnh Quân… đồ xấu xa\, khốn kiếp… đồ… đồ đáng ghét… tại sao… hức…tại sao chú không thích con… hức?
- Chú… con?
Vương Ảnh Quân đen mặt, cô bây giờ đã hai mươi rồi vẫn giữ cách xưng hô như lúc còn nhỏ thế kia à, anh cũng chỉ hơn cô mười hai tuổi thôi, để cô gọi chú xưng con thế này à? Hơn nữa còn bị cô mắng chửi thế này.
Tư Hạ vẫn tiếp tục lảm nhảm khóc lóc, Vương Ảnh Quân bối rối không biết phải làm thế nào, anh tự hỏi bản thân mình rằng có thích cô không, có yêu cô không, cô nói thích anh khi cô thậm chí còn chưa đủ lớn, liệu rằng cô có đang ngộ nhận tình cảm. Còn anh, liệu có chút cảm giác gì với cô không?
Từ lần đầu yêu đó, say đắm để rồi bị phản bội, anh đau đớn quá nhiều, trái tim cũng dần khép lại, không muốn yêu đương nữa. Anh thừa nhận anh cũng có để tâm đến cô bé này, nhưng anh không chắc tình cảm đó là gì.
Mải chìm đắm trong suy nghĩ miên man, Ảnh Quân lại bất ngờ bị Tư Hạ kéo đến gần hôn lên môi.
Nụ hôn vụng dại, ngây ngô này làm anh bất chợt cảm thấy tim mình như lỗi một nhịp rồi.
Giây phút đó, anh không hiểu con tim mình đang bị gì, lý trí mình đang ở đâu nữa, anh thế mà lại đáp trả lại nụ hôn đó của cô, từ bị động chuyển sang thế chủ động.
Đôi môi nhỏ bị anh tham lam hút hết mật ngọt, làm cho Tư Hạ chìm đắm, suýt không thở được. Bàn tay hư hỏng của anh bắt đầu chạm lên ngực cô, anh muốn làm chuyện đó với cô ngay lúc này.
Cô quá xinh đẹp, quyến rũ, anh không thể cưỡng lại mình. Bên trong anh đang tranh đấu dữ dội, có nên tiếp tục hay dừng lại đây, anh không muốn làm tổn thương cô, không muốn xâm phạm cô nhưng người anh em kia của anh sắp không chịu được rồi.
Mặc dù đôi lúc dục vọng trong anh trỗi dậy lấn lướt cả ý chí và sự quân tử của anh, nhưng cuối cùng anh vẫn giữ được mình tỉnh táo.
Anh chỉ dừng lại ở việc hôn cô. Sau đó nhanh chóng buông cô ra, đặt cô nằm ngủ ngay ngắn rồi chạy vào phòng tắm. Anh dùng dòng nước lạnh để xua tan đi sự ham muốn của mình với cô.
Anh ở trong phòng tắm rất lâu, đến khi anh đủ bình tĩnh để dối diện với cô, anh bước ra ngoài, nhìn thấy cô đã ngoan ngoãn ngủ say, anh mới thở phảo nhẹ nhõm. Cô bé này, thật sự suýt thì bức chết anh rồi.
Anh tiến đến nằm xuống bên cạnh cô. Cô bất chợt xoay mình về phía anh. Anh nhìn ngắm cô thật lâu, có chút cảm thán, quả thật nhóc con năm nào đã lớn thật rồi, xinh đẹp hơn rất nhiều, phổng phao hơn rất nhiều.
Anh vẫn nhớ khi cô còn nhỏ, luôn luôn lẻo đẻo theo sau anh, một tiếng chú Quân, hai tiếng chú Quân, lúc nào cũng ríu rít bên tai anh mỗi khi anh và gia đình cô có dịp gặp nhau.
Cả hai bên gia đình khá thân thiết nên rất thường xuyên qua lại. Nhóc con này mười hai tuổi đã dám tuyên bố sau này sẽ lấy anh, bảo anh nhất định phải chờ cô lớn.
Đến khi anh có mối tình đầu, con bé cũng luôn đòi đi theo anh để quấy phá. Khi anh đau khổ vì chia tay, con bé cũng luôn ở bên cạnh làm trò cho anh vui.
Thời gian cứ thế mà trôi, đến khi Tư Hạ đến tuổi thiếu nữ, anh bắt đầu giữ khoảng cách với cô.
Anh thật ra cũng chỉ muốn tốt cho cô, con gái mới lớn nếu dính dáng đến anh, danh tiếng của cô cũng sẽ không tốt. Anh lúc đó cũng không hiểu tình cảm mình dành cho cô bé này là gì, chỉ sợ sẽ làm tổn thương cô, nên mới có quyết định ích kỷ như vậy.
Rồi sau đó, cô đi du học. Trong bốn năm du học, cô không hề liên lạc với anh lấy một lần, cắt đứt tất cả mọi liên hệ với anh. Nhưng lại giữ liên lạc với mọi người.
Anh cũng thấy hơi buồn và trống vắng, thỉnh thoảng cũng có hỏi han em gái mình về tình hình của cô, nhưng vì bận rộn công việc, anh bắt đầu tạm quên đi việc nhớ về cô.
Ấy vậy mà hôm nay cô đã về, đang ở trước mặt anh, còn làm trò với anh, còn khóc lóc bảo sao anh không thích cô. Anh bất giác thấy tim mình có cảm giác lạ, không thể diễn tả được. Thật không ngờ, khi vừa nhìn thấy cô, cảm xúc trong anh lại một lần nữa dâng trào.
Nhìn cô ngủ say, anh búng nhẹ lên mũi cô, thì thầm:
- May cho cô nhóc nhà em là gặp tôi đấy\, nếu không ngày mai xem em có khóc thét lên không!
Sau khi nghe được tiếng thở đều đều của Tư Hạ và chắc rằng cô không quậy phá nữa, Ảnh Quân mới yên tâm nhắm mắt lại.
Anh cứ nghĩ đêm nay sẽ lại là một đêm không thể ngủ ngon, vì anh vốn mắc chứng khó ngủ, ngủ không được sâu giấc, lại rất dễ tỉnh dậy khi nghe tiếng động nhỏ. Nhưng bất ngờ là, anh lại ngủ một giấc đến sáng, không tỉnh giấc, không trằn trọc.