Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần, Ảnh Quân đưa Tư Hạ cùng mẹ anh đi trung tâm thương mại. Vốn dĩ chỉ có mấy người phụ nữ cùng đi với nhau thôi, nhưng anh không muốn cả ngày nghỉ mà cũng bị mẹ anh chiếm bảo bối, cho nên một mực đi theo.
Vương phu nhân dù có không hài lòng lắm vì sự chiếm hữu của con trai với con dâu, nhưng mà biết có nói gì cũng không thay đổi anh được, cho nên cứ để mặc anh đi theo, coi như có người xách đồ hộ.
Đến trung tâm thương mại, Vương phu nhân lại hào hứng kéo tay Tư Hạ đi hết nơi này đến nơi khác, cứ cái nào cũng thấy thích, rồi bảo Tư Hạ đi thử hết bộ này đến bộ khác. Cả giày dép, túi xách của những thương hiệu nổi tiếng mới ra cũng lấy hết. Tư Hạ muốn ngăn bà lại, bảo rằng đồ ở nhà của cô còn rất nhiều, nên không cần thiết phải mua sắm thêm. Ai ngờ Vương phu nhân lại phất phất tay, bảo rằng chồng và con trai bà có rất nhiều tiền, nên không cần lo lãng phí hay gì cả. Bà cũng nói Tư Hạ đã là con dâu bà, những gì mới nhất, tốt nhất, bà dĩ nhiên phải dành cho cô hết.
Cuối cùng trước khi rời khỏi khu mua sắm, bà còn cố ý bảo Ảnh Quân đi mua nước cho hai mẹ con bà. Sau khi đuổi được người, liền nắm tay kéo Tư Hạ vào một khu vực bán đồ ngủ.
Nhìn thấy quần áo bày bán ở đây, Tư Hạ xấu hổ đến đỏ mặt, thì thầm với mẹ Vương rằng cô không cần mấy thứ trang phục này, còn nói bà mau nhanh đi khỏi, để Ảnh Quân quay lại thì cô ngượng chết.
Nhưng mà mẹ Vương đã quyết tâm phải mua cho cô mấy bộ đồ ngủ sexy gợi cảm này cho bằng được. Chuyện vợ chồng ấy mà, luôn cần phải hâm nóng, mà mấy bộ đồ này quả thật đủ sức nóng. Hơn nữa, phải như thế này thì bà mới mau có cháu mà bế chứ. Tuy nhiên ý định này, mẹ Vương không nói trực tiếp ra, bởi vì bà không muốn để con dâu bà thấy áp lực chuyện con cái.
Tư Hạ không ngăn được mẹ chồng, lại còn bị bà nhét vào túi mấy bộ đồ ngủ không thể ngắn hơn này mà thở dài bất lực. Cô còn cần phải dùng cái này để tạo không khí nóng bỏng gì đó sao? Mấy cái thứ này chỉ khiến cái mạng của cô nhanh chóng bị mất đi mà thôi. Cô thật lòng rất muốn nói với bà rằng hàng đêm trong phòng ngủ không khí đã rất nóng rồi, không cần nóng bỏng gì hơn nữa đâu.
Vừa mới trở ra khỏi cửa hàng, thì Ảnh Quân cũng vừa quay lại, đưa cho mẹ và vợ mình mỗi người một ly trà sữa. Đừng nói mẹ Vương đã lớn tuổi mà không theo kịp giới trẻ nha, bà là rất sành điệu và theo kịp xu hướng đó, cũng nghiện cái món trà sữa này không thua kém mấy bạn trẻ đâu.
Đi dạo mua sắm xong, ba người lại đến một nhà hàng Tây gần đó để dùng bữa. Trong lúc đợi thức ăn lên thì mẹ Vương và Tư Hạ cùng nhau đi vào nhà vệ sinh.
Tư Hạ đang đứng trước bồn rửa tay, chỉnh sửa lại tóc tai, thì cảm nhận có một ánh mắt cứ nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới một lượt. Cô định quay qua, thuận tiện hỏi cô ta rốt cuộc đang tò mò gì ở mình mà nhìn kỹ đến vậy, thì đã nghe cô ta cất giọng điệu có chút coi thường.
- Hừ tưởng thế nào, hóa ra dạo này gu của Ảnh Quân là mấy cô bé nhỏ tuổi!
Nhược Vũ vừa nói vừa nhếch môi như chế giễu, cô ta đương nhiên nhận ra Tư Hạ là ai. Cô ta nhìn Tư Hạ đánh giá qua, cảm thấy cô cũng không có cái gì đặc biệt.
Tư Hạ lúc này nhìn sang, ngẩn người trong phút chốc, rồi như không có gì, bình tĩnh cười một cái rồi đáp:
- Cô đây là…?
Tư Hạ làm sao có thể không nhận ra người phụ nữ tên Đồng Nhược Vũ này, người đã làm cho người đàn ông cô yêu phải đau khổ một thời gian. Tuy nhiên, bởi vì cô ta cũng không biết thân phận thật của cô, mà có lẽ chỉ nghĩ cô đơn thuần là thư ký của anh, cho nên cô vẫn giả vờ như không biết cô ta.
Nghe Tư Hạ hỏi mình là ai, cô ta liền nghênh mặt:
- Người phụ nữ mà Ảnh Quân yêu say đắm bao nhiêu năm trời, thậm chí đến sau này khi tôi rời đi rồi anh ấy vẫn chưa quên được, cho nên sáu năm trời không yêu thêm ai khác. Sở dĩ bây giờ anh ấy để mắt tới cô, là bởi vì anh ấy cô đơn lâu ngày, cho nên mới nhắm mắt chọn bừa một người. Nhưng mà bây giờ tôi về rồi, anh ấy sớm muộn cũng vứt cô đi mà thôi…
Tư Hạ thấy thái độ tự tin của Nhược Vũ mà không khỏi buồn cười. Người phụ nữ chồng cô yêu say đắm mấy năm trời, đúng cái này thì cô thừa nhận. Nhưng bảo anh sáu năm trời không yêu ai được, là vì còn nhung nhớ cô ta, lại còn chọn bừa cô làm kẻ thay thế nữa. Mà đáng cười nhất là cô ta tự tin khẳng định anh sẽ quay lại với cô ta.
Đúng là diễn viên có khác, diễn xuất thật tự nhiên. Nếu là người khác, nghe cô ta nói vậy, có thể sẽ dao động, nhưng còn cô đã ở bên cạnh anh từ lúc mới có mấy tuổi, lúc cô ta vì danh lợi rời bỏ anh, cô chính là người luôn ở bên cạnh để động viên an ủi anh. Mà ngày đó cô biết, anh không hẳn là đau lòng, mà là hối hận và hụt hẫng nhiều hơn, khi mà không nghe lời bạn bè, bất chấp trao nhầm niềm tin, thậm chí rất nhanh sau đó, anh còn lấy lại được cân bằng cuộc sống, không chút do dự quẳng cô ta ra khỏi đầu mình.
Vậy mà cô ta còn ở đây huênh hoang với cô? Ha, lâu như vậy mới trở về, e là cô ta đã không còn ai để dựa dẫm, nên bất chấp mặt mũi níu kéo lại người xưa. Nhưng mà cô ta nằm mơ cũng đừng nghĩ tới, người đàn ông tên Vương Ảnh Quân này sẽ một lần nữa chạy theo cô ta.
Tư Hạ chẳng những không tức giận, mà còn rất điềm tĩnh khi bị công kích. Cô lặng lẽ lấy son ra thoa lại trên môi mình, hờ hững nói:
- À thì ra là người phụ nữ bội tình bạc nghĩa mà mấy người bạn của Quân Quân nhà tôi hay chửi rủa và đem ra làm hình mẫu để cảnh báo anh em bạn bè rằng loại người hám danh hám lợi như vậy tốt nhất tránh xa đó à? Cô cũng tự tin quá rồi, một người phụ nữ như cô, liệu rằng có đáng để anh ấy phải day dứt không quên được không? Anh ấy là ai cơ chứ, là Vương tổng của Thiên Phong đấy, cô là cái thá gì mà để anh ấy phải bận tâm đến?
Nhược Vũ không ngờ Tư Hạ lại bình tĩnh đến thế, lại còn như đang làm lơ mình thì vô cùng tức giận, đang muốn đáp trả lại thì Tư Hạ đã nói tiếp.
- Cô Đồng đây khoan vội nói, để tôi nói hết lời đã, tôi nghĩ Quân Quân nhà tôi không thích nghe người khác gọi anh ấy thân thiết vậy đâu, thân phận của cô là gì, đâu phải cô không biết rõ, cô xứng gọi một tiếng Ảnh Quân này, Ảnh Quân nọ sao? Hơn nữa, năm đó cô đã không biết quý trọng anh ấy, ngu ngốc đánh mất người đàn ông trăm vạn điều tốt như vậy, thì đừng mong tìm lại!
Nhược Vũ vốn nghĩ Tư Hạ chẳng qua chỉ là cô nhóc dễ bắt nạt, nên mới cố ý cạnh khóe, không ngờ Tư Hạ lại khó đối phó như vậy, nhất thời cô ta không biết nên làm thế nào, ngữ khí đã giảm đi một nửa, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
- Cô… cô… đừng ở đó ngông cuồng… cô chỉ là một thư ký, xài thủ đoạn thấp hèn để lên giường của đàn ông mà thôi, có tư cách gì để nói với tôi?
Tư Hạ vẫn giữ thái độ bình thản, định lên tiếng đáp lại, thì đã nghe một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ ngoài cửa vọng vào.
- Vương thiếu phu nhân, đã đủ tư cách chưa? - Ảnh Quân nhàn nhạt nói, lại quét lên người Tư Hạ một vòng xem cô có bị thương thế gì không.
- Vương… thiếu phu nhân? Anh… anh đã kết hôn với cô ta rồi? – Nhược Vũ nhìn thấy Ảnh Quân nhìn mình bằng ánh mắt chết chóc, lại nghe đến mấy chữ Vương thiếu phu nhân, nhất thời không phản ứng được, cứ ấp úng cả nửa ngày.
Thật sự là anh đã kết hôn với con bé thư ký nhỏ hơn anh cả một con giáp này ư? Vỗn dĩ cô ta chỉ nghĩ anh nhất thời vui chơi qua đường, thật không ngờ anh lại chính miệng xác nhận thân phận của Tư Hạ. Nhưng làm sao có thể, anh cũng không hề công khai ra bên ngoài, cô ta dò hỏi khắp nơi ai cũng bảo anh vẫn còn độc thân cơ mà?
Nhất định là Ảnh Quân đang lừa gạt cô ta mà thôi, làm gì có chuyện anh đưa một thư ký lên làm Vương thiếu phu nhân được?
- Anh… anh nói dối đúng không? Bên ngoài rõ ràng vẫn bảo anh còn độc thân! – Cô ta vẫn ngoan cố hỏi lại.
Đúng lúc này Vương phu nhân cũng không đứng im nữa mà bước ra ngoài. Vốn dĩ bà định ra bênh vực Tư Hạ từ sớm, nhưng lại thấy con dâu bà không hề yếu thế một chút nào, cho nên bà im lặng ở bên trong.
Đến khi cái người phụ nữ trơ trẽn này dường như không biết trời cao đất dày, bà mới tức tối gửi tin nhắn cho con trai bà mau đến cho cô ta bài học.
Thấy cô ta cứ tự lừa mình dối người, bà không nhịn nổi nữa, vừa tiến đến khoác tay Tư Hạ một cách thân thiết, vừa nói:
- Cô gái này, hình như là tai cô không được tốt lắm, nếu không làm sao cô không nghe được mấy lời con trai tôi nói. Mà hình như mắt cô cũng hỏng rồi, không nhìn thấy trên tay con dâu tôi đeo gì sao?
Nhược Vũ theo lời nói của Vương phu nhân, liền liếc nhìn bàn tay của Tư Hạ, nhìn thấy một chiếc nhẫn hình đôi cánh được đeo ở ngón áp út, chói mắt nhất vẫn là chiếc nhẫn có mặt hình trái tim được chế tác từ viên kim cương hồng giá trị.
Nhất thời sắc mặt cô ta trở nên cứng ngắc, khó coi vô cùng. Anh vậy mà lại trao cho Tư Hạ mấy món đồ giá trị như vậy. Còn có mẹ của anh cứ một tiếng con dâu, hai tiếng con dâu như muốn vả vào mặt cô ta.
Nãy giờ cô ta không hề ngờ được rằng Vương phu nhân cũng ở trong này, cho nên trước mặt Tư Hạ cứ ra vẻ huênh hoang tự đại. Nước cờ này xem như cô ta đã tính sai rồi!
Môi cô ta cứ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng không nói được. Ảnh Quân không thèm nhìn đến cô ta nữa, tiến đến ôm lấy Tư Hạ đi ra ngoài, không quên nhắc nhở cô ta mấy câu:
- Cô Đồng, tôi khuyên cô tự biết thân phận, chú ý cách xưng hô. Tôi và cô không thân thiết đến nỗi cô có thề gọi tên tôi như vậy. Cũng đừng mơ mộng nghĩ đến việc có thể chiếm lấy tình cảm của tôi. Diệp Tư Hạ là vợ tôi, động đến cô ấy cũng chính là động đến tôi, cô không nên tự tìm đường chết. Hoặc nếu cô muốn những chuyện dơ bẩn cô làm bị phanh phui đến không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa, thì cứ việc bất chấp tất cả.
Nói xong anh liền đưa mẹ và vợ mình rời khỏi đó, mặc cho Đồng Nhược Vũ như người mất hồn đứng mãi một chỗ không nhúc nhích được.
Cô ta không thể ngờ được rằng sau bao nhiêu năm gặp lại thì người đàn ông tên Vương Ảnh Quân này lại tuyệt tình đến như vậy. Cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng chết chóc kia của anh, cũng chưa từng nghĩ có ngày anh lại vì người phụ nữ khác mà thẳng tay đe dọa cô ta. Phút chốc cô ta nhận ra hình như anh đã không còn là người đàn ông sáu năm trước từng yêu thương chiều chuộng cô ta nữa.