Bên kia mấy người đàn ông chỉ mãi nói mấy chuyện kinh tế, chính trị gì đó, thì bên này mấy cô gái lại rôm rả tám chuyện trên trời dưới đất.
Giai Kỳ thở ngắn than dài, nhắc lại cái đêm chồng cô lôi cô từ quán bar về. Đêm đó đích thực là thê thảm không tả nổi.
- Haizz mãi đến trưa chị mới lấy lại được chút sức lực. Nếu không phải anh hai chị chuẩn bị một bất ngờ cho Tư Hạ thì chị quyết tâm ở lì trên giường luôn…
Nghe Giai Kỳ nói, Tư Hạ cũng nhớ lại đêm đó rồi đỏ mặt. Cô cũng có hơn gì Giai Kỳ, bị giày vò đến gần sáng, đúng là nếu không có việc phải ra ngoài, cô cũng định làm ổ luôn trên chiếc giường nệm êm ái của mình rồi.
Nhưng mà cô cũng thật sự thắc mắc, đêm đó rốt cuộc Hi Văn làm sao chịu khuất phục trước Cao Lãng. Lần trước còn có mặt Cao Lãng nên cô cũng chưa tiện hỏi.
Cô không ngần ngại trực tiếp đi vào vấn đề chính:
- Hạ Hi Văn\, đêm hôm đó cậu và anh Cao Lãng thật sự đã… khụ… chuyện đó sao?
Giai Kỳ và Cảnh Nghi cũng trưng ra vẻ mặt hóng chuyện, nhìn chằm chằm Hi Văn chờ đợi câu trả lời.
Hi Văn suýt thì phun ra ngụm nước trái cây vừa uống, đỏ mặt tía tai, ấp úng cả buổi cũng không nói được, chỉ khẽ gật đầu thừa nhận.
Tư Hạ mỉm cười đầy trêu chọc, hừ không biết là ai trước đó bảo cô nhất định không được động đến bia rượu, vậy mà có người còn uống đến không biết trời đất, càn quấy cả buổi, cuối cùng cũng vì men rượu mà mất thân luôn. Cũng không biết ai hôm đó còn mắng người ta như hát hay, giờ nghe nói đến tên người ta đã thẹn thùng xấu hổ.
- Ai hôm đó còn la hét quậy phá\, mắng người ta đủ các từ ngữ xấu xa trên đời đấy nhỉ? – Tư Hạ ném cho Hi Văn cái nhìn khinh khi.
- Mình… hôm đó… là mình hiểu lầm…
Hi Văn nhớ lại hôm đó, cô đau lòng vì nghĩ Cao Lãng có người phụ nữ khác, nhưng vẫn cố chấp lợi dụng cô làm bạn gái hợp đồng cho nên mới liều lĩnh một mình đến quán bar nốc rượu. Sau đó rắc rối phát sinh, cô lại được Cao Lãng đưa đi. Cô còn nhớ ở trong khách sạn cô còn quậy phá, vừa chửi vừa đánh anh, còn một hai bảo anh cút đi, đừng làm phiền cô.
Nếu là người khác, e là không còn mạng để trở về, nhưng anh vẫn kiên nhẫn và ân cần chăm sóc cô, cho cô uống thuốc giải rượu, rồi còn dùng khăn lạnh lau cho cô tỉnh táo. Mãi đến khi thấy cô có vẻ tốt hơn, thần trí cũng ổn định hơn, anh mới nhẹ giọng giải thích rằng người con gái mà cô thấy là em gái của anh. Chính xác là em nuôi, vì từ khi mới lọt lòng cô bé đó đã bị người ta bỏ rơi trước cửa nhà anh, ba mẹ anh thấy tội nghiệp nên quyết định nhận nuôi. Lúc đó cô bé còn quá nhỏ, chưa biết gì, lại thêm cả nhà đều không ai nhắc đến chuyện năm xưa, cho nên hai mươi bốn năm nay, cô ấy vẫn nghĩ rằng mình là con gái ruột của nhà họ Cao.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, cả hai đều có tình cảm với nhau, lại thêm còn chút men rượu, nên cứ thế bỏ qua giai đoạn, một đêm cô đã từ cô bạn gái hợp đồng, chính thức trở thành người phụ nữ của ông trùm Cao Lãng.
Thấy mọi người cứ nhìn mình mà cười cợt trêu chọc, Hi Văn liền lấy Cảnh Nghi ra làm bia đỡ đạn.
- Chuyện của mình cũng đâu có gì đáng nói. Hay nhất vẫn là Cảnh Nghi kìa\, dám trêu chọc đến Vu Quân. Cậu chán sống hả?
Cảnh Nghi cắn một miếng trái cây, gương mặt bình thản nói:
- Anh ta ăn thịt được mình sao? Huống hồ mình cũng chẳng làm gì quá đáng. Hôm đó anh ta cứ tưởng mình là con gái\, ga lăng đưa mình về\, còn có ý muốn ve vãn mình. Mình chỉ là đóng vai một cô gái xinh đẹp có lễ độ cảm ơn anh ta bằng một nụ hôn thôi…
Vừa nói Cảnh Nghi lại vừa liếc nhìn về phía Vu Quân. Cậu phải sợ anh ta sao? Có chăng là anh ta thấy cậu phải đi đường vòng kìa, ai đời một tay sát gái lại bị một thằng con trai cưỡng hôn.
Thật ra thì hôm đó cậu cũng không định nói cho anh ta biết thân phận thật sự của mình. Nhưng lại thấy cái vẻ mặt đắc ý khi được hôn, lại còn cái thái độ như muốn đè cậu ngay tại trên xe kia, cậu thấy chướng mắt nên mới cho anh ta nếm mùi đau khổ. Đoán chừng đêm ấy có người mất ngủ ha ha…
Vu Quân ở bên này đúng lúc nhìn sang, chạm ánh mắt với Cảnh Nghi, cơn tức giận trong lòng lại như núi lửa phun trào. Mẹ kiếp Điềm Cảnh Nghi đó còn dám nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu cười cợt thế kia. Từ sau đêm đó, mỗi lần phải đụng độ với tên này, anh đã phải hết sức giữ bình tĩnh, rồi né xa nhất có thể. Vậy mà dường như cái tên này muốn chọc điên anh. Càng nghĩ bàn tay đang cầm ly rượu của Vu Quân càng thêm siết chặt, tựa hồ ly rượu là Cảnh Nghi mà muốn bóp nát.
Ảnh Quân, Cao Lãng và Tuấn Triết nhìn sang thấy thái độ như muốn giết người đến nơi của Vu Quân, cố gắng nhịn cười. Cả ba người đều biết chuyện Cảnh Nghi trêu chọc Vu Quân, chỉ là không ai muốn nói ra làm Vu Quân phải muối mặt mà thôi.
Nhưng cả ba đều cùng nghĩ: “Đáng đời cái tên thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi!”
Có điều, nếu Vu Quân vì chuyện đêm đó bị trêu chọc mà không ưa Cảnh Nghi, thì cả ba người họ lại có lý do khác để không vừa mắt cậu.
Đương nhiên là không ai muốn để người của mình ở bên cạnh, cười đùa vui vẻ thân thiết với một tên con trai, cho dù tên đó có là chị em tốt đi chăng nữa cũng thật chướng mắt. Nhất là Cao Lãng, vì Cảnh Nghi vậy mà lại ở chung nhà với Hi Văn, bảo anh làm sao mà yên tâm cho được.
Lúc đầu, Ảnh Quân và Cao Lãng còn quan sát thật kỹ Cảnh Nghi từ trên xuống dưới, lại cho người điều tra qua, để xem thật sự cậu ta không thích con gái, hay chỉ giả vờ để tiếp cận con gái mà thôi. Xác định được là cậu ta thật sự có xu hướng giới tính kia, cũng chưa từng quá phận hay có ý gì khác, mới tạm bỏ qua. Tuy nhiên, mấy cái hành động thân mật ôm ấp gì đó thì tuyệt – đối – không – được.
Chỉ có Phương Tuấn Triết là điềm tĩnh hơn cả, dĩ nhiên anh đã điều tra Cảnh Nghi từ lâu rồi, biết cậu ta không đáng nghi ngại mới dằn lòng cho vợ mình chơi chung với cậu ta mà thôi. Nhưng mà, bề ngoài cậu ta vẫn là con trai, nên nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.
Mấy người đàn ông không hẹn mà ném cái nhìn chết chóc về phía Cảnh Nghi. Cảnh Nghi lúc này đang vui vẻ nói chuyện, vô thức đưa tay lên định nắm nắm kéo kéo với mấy chị em của mình, đột nhiên cảm giác rét lạnh, dứt khoát bỏ tay xuống, yên phận ngồi yên một chỗ.
Cậu ta nuốt nước miếng ực một cái, nhỏ giọng nói:
- Hình như không phải chỉ có mình Vu Quân không ưa mình\, mà mấy người đàn ông của các cậu cũng nhìn mình không thuận mắt lắm…
Mấy cô gái nhìn sang, thấy đúng là mấy anh chàng kia nhìn Cảnh Nghi chằm chằm, liền hề hà bảo không có đâu, chắc cậu nhìn lầm rồi. Thật ra trong lòng, hẳn là biết mấy người kia là đang ủ giấm chua. Thật là, đến ngay cả chị em tốt Điềm Cảnh Nghi mà cũng ghen tuông cho được!
Kết quả đêm hôm đó, mấy người đàn ông càng thêm chướng mắt Cảnh Nghi khi vì cậu ta, mà người phụ nữ của mình dám lên tiếng trách cứ, bảo sao họ lại đối xử không tốt với cậu ta.
Mấy người phụ nữ lúc đầu còn ta đây không sợ ai, lên mặt trước mấy ông chồng, ai ngờ đòi lại công bằng cho người ta không thành, ngược lại chính mình còn bị rơi vào thế đối xử bất bình đẳng trên giường.
Giai Kỳ vốn còn lấy việc chăm sóc Hân Nghiên ra để thoát thân, cuối cùng bị Phương Tuấn Triết quẳng lên giường, con gái thì bị đẩy cho vú nuôi chăm.
Hi Văn thì ỷ rằng mình sẽ không ở cùng Cao Lãng, cho nên khi anh đưa về nhà, còn lên giọng cằn nhằn, kết quả lại bị Cao Lãng trực tiếp đưa về nhà mình, giam giữ cả đêm, chỉ kịp bảo với mẹ là cô có việc đột xuất, đêm nay tăng ca ở công ty. Quả thật là tăng ca đấy, nhưng không phải tăng ca cùng đồng nghiệp ở công ty, mà là tăng ca cùng Cao Lãng ở trên giường.
Kể cả người nắm chắc phần thắng như Tư Hạ, vì đinh ninh rằng mình đang tới tháng thì Ảnh Quân sẽ không dám làm gì. Ai ngờ được, ông chồng cầm thú Vương Ảnh Quân của cô lại đổi cách thức giày vò cô, hại cô cả đêm mất ngủ, bàn tay đáng thương suýt chút nữa có cảm giác đứt lìa luôn.
Cho nên, mấy cô rốt cuộc đúc kết kinh nghiệm sâu sắc rằng, đừng thách thức đàn ông vẻ ngoài thì thanh tâm quả dục, nhưng trên giường lại như hổ đói kia. Đặc biệt, không nên bênh vực con trai khác, cho dù người đó có là gay đi chăng nữa, cũng không được. Bởi vì bạn sẽ không biết mấy người đàn ông cầm thú đó, rốt cuộc còn có thể cầm thú cỡ nào.
Tội nghiệp mấy cô gái vừa bị ức hiếp vừa kêu gào trong lòng: “Cảnh Nghi à, chúng tôi là đại nghĩa diệt thân, tấm chân tình này, cậu nhất định không được xem nhẹ!”