Thái độ lãnh đạm cùng giọng nói không chút nể nang của Vu Quân khiến Đồng Nhược Vũ sửng sốt trong giây lát. Thư ký lúc nãy bị cô ta làm khó làm dễ liền ném cho cô ta cái nhìn khinh khi. Hừ rõ ràng là đồ không ai thèm ngó tới, còn ra vẻ có mối quan hệ thân thiết với chủ tịch!
Rất nhanh, cô ta lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn cô thư ký đang có vẻ cười cợt thì nghiêm mặt, sau đó lại quay sang Vu Quân, dịu giọng nói:
- Chuyện năm đó là có chút hiểu lầm, anh đừng gieo tiếng xấu lên người tôi như vậy! Lần này tôi trở về cũng là muốn tìm Ảnh Quân giải thích rõ ràng!
Dù tức giận nhưng cô ta không dám thể hiện thái độ nóng nảy quá mức, bởi vì người trước mắt là bạn thân của Ảnh Quân. Mà bây giờ cô ta đang muốn tiếp cận anh, tốt nhất không nên phật lòng những người thân cận.
Vu Quân vẫn cười nhạt, không ngừng châm chọc:
- Bát nước hất đổ rồi có hốt lại được không? Có một số chuyện cô làm, trời biết, đất biết, chúng tôi cũng biết, không cần giải thích gì thêm. Còn cái ý định gặp gỡ Vương Ảnh Quân gì đó, cũng bỏ đi. Cô tốt nhất nên biết điều, chọc giận cậu ấy thì đến vai diễn quần chúng cô cũng không có đâu.
Nói rồi, không nhìn đến sắc mặt vô cùng khó coi của Nhược Vũ, Vu Quân lại quay sang bảo thư ký gọi cho bảo vệ.
Rất nhanh, bảo vệ đã có mặt, anh lại quay sang dặn dò:
- Vương tổng đã có lệnh, từ nay về sau người phụ nữ tên Đồng Nhược Vũ này có đến thì cứ việc chặn lại, dù là lý do gì đi nữa cũng tuyệt đối không được để cô ta bước vào trong này nửa bước. Nếu mềm mỏng không nghe, cứ dùng biện pháp cứng rắn.
Nói xong, anh ra hiệu cho bảo vệ đuổi khách. Bảo vệ vừa nghe lệnh, cũng không nhiều lời nữa mà lạnh lùng bảo Nhược Vũ biết điều thì mau rời khỏi.
- Đồng tiểu thư, cô tốt nhất nên giữ thể diện, đừng để tôi vứt cô ra ngoài.
- Tôi… mấy người… mấy người…
Nhược Vũ lúc này không còn giữ nổi sự bình tĩnh nữa, gương mặt cô ta vì kích động mà dường như nổi cả gân trán, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Cô ta không đành lòng cũng phải bỏ đi, gót giày nện xuống nền đất vô cùng nặng nề. Cô ta chỉ sợ dây dưa thêm sẽ khiến cô ta càng thêm mất mặt. Cho nên quyết định lùi một bước, tiến ba bước.
***
Quán bar Dạ Tình.
Mấy người đàn ông ngồi tụ tập trong phòng VIP, những người phụ nữ của họ thì ngồi tụm lại ở một góc khác say sưa tám chuyện.
Thấy mấy người phụ nữ đang không chú ý đến bên này, sắc mặt mấy người đàn ông đột nhiên thâm trầm.
Vu Quân nhận điện thoại của ai đó, sắc mặt không tốt chút nào. Buông điện thoại xuống, chậm rãi nói:
- Lão Vương đúng là tính toán như thần. Xem ra nhà họ Từ không chịu ngồi yên nữa rồi, đoán chừng vụ việc bí mật của chúng ta bị lộ ra bên ngoài, bị bọn họ hớt tay trên cũng có sự dàn xếp cả!
Ảnh Quân không hề bất ngờ với những gì Vu Quân nói, vì anh đã đoán trước được rồi. Chỉ là anh không ngờ tới, lão già Từ Kiêu đó lại có thể dễ dàng cài người vào Thiên Phong. Nhưng mà cho dù lão tính toán hay cỡ nào đi nữa, cũng ngàn vạn lần không ngờ tới anh chỉ là thả mồi giăng bẫy mà thôi. Cứ để lão đắc ý thêm một thời gian đi, anh sẽ trả lại cho lão gấp đôi.
Suy tính điều gì đó, khóe môi anh nhếch lên, thì thầm vài câu với Vu Quân, rồi lại quay sang Cao Lãng.
- Tình hình gần đây thế nào rồi?
Cao Lãng uống một ngụm rượu, nhàn nhạt nói:
- Gần đây có mấy thế lực hắc đạo đang muốn nổi dây, còn nhiều lần ra vẻ uy hiếp bảo tôi hợp tác. Bởi vì bọn chúng biết nếu không kéo tôi về phe chúng được, thì tôi sẽ là vật cản đường. Bọn chúng cũng muốn mua vũ khí từ tôi, nhưng đáng tiếc, quy tắc của tôi từ trước đến nay không thay đổi.
Ảnh Quân biết cái quy tắc mà Cao Lãng nói là gì, chính là không giao dịch buôn bán vũ khí với các thế lực ngầm. Anh chỉ cung cấp vũ khí cho quân đội, dĩ nhiên có cả quân đội các nước khác. Anh là thương nhân cũng phải biết tính đường sinh lợi, chỉ có điều anh luôn đè ép ý định quá phận của các nước khác đáng có ý tứ muốn khiêu chiến, cũng luôn giữ lại những món vũ khí tối tân, hiện đại và đáng giá nhất cho nước nhà, tuyệt không cung cấp ra bên ngoài.
Ảnh Quân tuy không tham gia vào đường dây này, nhưng ít nhiều anh cũng có dính liếu đến các việc làm ăn lớn nhỏ của Cao Lãng, là người đứng đằng sau làm quân sư cho Cao Lãng, cũng là một chướng ngại để dằn các thế lực muốn trỗi dậy, bởi vì nhắc đến Vương gia, thì dù là hắc hay bạch cũng phải kiêng dè vài phần.
Vu Quân và Tuấn Triết cũng không dính dáng nhiều đến công việc của Cao Lãng, chỉ là thỉnh thoảng cần việc sẽ nhảy vào trợ giúp. Bốn người bọn anh luôn sánh vai với nhau, chính là kiểu anh em vào sinh ra tử, chỉ cần người kia có việc cần đến, thì nhất định những người khác không đứng yên.
Nhưng mà trong mắt các thế lực hắc đạo đang lăm le muốn thoát khỏi kiềm hãm, thì sự trong sạch, nhất quyết không để bàn tay nhuốm bẩn của nhóm Ảnh Quân Cao Lãng chính là sự giả tạo trong mắt bọn chúng.
Bọn chúng luôn cho rằng, nếu đã dính đến thế giới ngầm như Cao Lãng thì tuyệt đối không có chuyện chính nghĩa đạo đức gì đó, chỉ cần có lợi thì làm mới là lẽ thường.
Mấy năm nay, Cao Lãng luôn dằn xếp ổn thỏa mọi việc, không cho bất cứ ai có cơ hội nổi lên ý đồ không đúng đắn, kiềm hãm vây cánh của các băng đảng, đồng thời ngấm ngầm hợp tác với cảnh sát và quân đội để giữ gìn trật tự xã hội. Nhưng dường như, có một số kẻ không muốn an phận như vậy, muốn phá tan cái gọng kiềm này.
Phương Tuấn Triết làm việc trong Viện kinh tế chính trị thế giới, quen biết rất nhiều quan chức cấp cao, cũng có mối quan hệ với không ít doanh nghiệp trong và ngoài nước.
Anh cũng có nghe nói, dạo gần đây đang có một đường dây buôn bán ma túy lớn từ mấy vùng lân cận đang ngấm ngầm mở rộng thị trường trong nước, đặc biệt nhắm vào thành phố B này. Bọn chúng là đang muốn khiêu chiến với Cao Lãng, bởi vì mấy năm gần đây, Cao Lãng phối hợp cảnh sát triệt phá rất nhiều đường dây lớn nhỏ, nhờ vậy mà trị an thành phố B này vô cùng yên ổn.
Tuấn Triết lắc lắc ly thủy tinh trên tay vài cái, thấp giọng nói:
- Mấy hôm trước, bạn của tôi làm trong chính phủ có nói có một đường dây ma túy lớn đang mở rộng quy mô ở thành phố B. Biết đây là địa bàn của cậu, cũng biết quy tắc của cậu, mà vẫn đâm đầu vào, rõ ràng là đối phương không hề có ý kiêng dè cậu, tốt nhất cậu nên cẩn thận một chút đấy lão Cao.
Cao Lãng không nói gì, cứ trầm ngâm nghĩ ngợi. Thật ra chuyện này anh cũng đã nghe phong phanh. Chỉ là anh đang muốn biết rốt cuộc là kẻ nào đang muốn tìm đường chết?
Bàn luận một hồi, cuộc nói chuyện của cánh đàn ông dần rơi vào việc Đồng Nhược Vũ trở về.
Vu Quân nhìn về phía Tư Hạ, thấy cô vẫn đang vui vẻ nói chuyện bên kia thì mới nói:
- Lão Vương, về chuyện Nhược Vũ, cậu định thế nào? Còn dám đến tìm cậu, e là lần trở về này của cô ta là có ý đồ.
- Người phụ nữ đó thật sự là dày mặt quá mức rồi, đã trở về thì thôi, còn dám tới tận nơi quấy rối. Đoán chừng cô ta cũng ít nhiều biết về sự tồn tại của Tư Hạ, cho nên mới muốn nhanh chóng tiếp cận anh vợ để nối lại tình xưa. – Tuấn Triết cũng lên tiếng.
Ảnh Quân cười khẩy, anh có thể không biết ý đồ của cô ta khi trở về sao? Còn không phải do cô ta đã mất đi chỗ dựa tốt, sự nghiệp cô ta cũng bắt đầu đi xuống, cho nên biết được vị thế hiện tại của anh, mới muốn trở về mong được một lần nữa ôm đùi anh sao?
Nhưng mà cô ta cũng nghĩ đẹp quá rồi. Người như cô ta, có thể lấy được tình cảm của anh lần hai sao? Anh bây giờ không phải là Vương Ảnh Quân của sáu năm về trước, cũng không ngu ngốc mất tỉnh táo đến nỗi để cô ta nghĩ đến chuyện lợi dụng.
Anh chỉ lo cô ta sẽ làm những chuyện có hại cho Tư Hạ mà thôi. Người tâm cơ như cô ta, chắc chắn sẽ không để yên cho kẻ ngáng đường cô ta đâu. Mà bây giờ Tư Hạ là người phụ nữ của anh, điều đó không phải vô cùng uy hiếp cô ta sao?
Thêm nữa, bây giờ thế cục đang rối loạn, lâu dài nếu bọn người kia phát hiện ra Tư Hạ vô cùng quan trọng với anh, thì e là cô sẽ gặp nguy hiểm.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải đi trước mấy bước, bảo vệ an toàn cho Tư Hạ là trên hết.
- Lão Cao, cậu điều một số người đáng tin cậy nhất âm thầm bảo vệ cho Hạ Hạ giúp tôi. Bây giờ không chỉ có mỗi Đồng Nhược Vũ đáng ngại, quan trọng hơn cả vẫn là tình hình rối ren hiện tại.
- Được, cậu cứ yên tâm.
Cao Lãng biết thế nào Ảnh Quân cũng sẽ bảo anh điều người qua để đi theo Tư Hạ. Bởi vì an nguy của Tư Hạ là tiên quyết hàng đầu, cũng giống như anh dù có hiểm nguy thế nào, cũng phải đảm bảo Hi Văn được an toàn. Cho nên thời gian này, anh cũng đã bố trí người bên cạnh cô ấy. Tin chắc, Tuấn Triết cũng vậy, nhất định phải lo liệu việc bảo vệ vợ con.
- Có cần tôi điều ít người sang chỗ cậu không lão Phương? – Cao Lãng hỏi.
- Không cần, tôi đã bố trí mấy vệ sĩ tinh anh bên cạnh vợ con tôi rồi. – Tuấn Triết đáp.
Anh đương nhiên phải lo liệu chuyện này chu toàn rồi. Anh có mối quan hệ rộng, cũng có nhiều cách để điều một số người xuất sắc nhất trong đội ngũ chuyên bảo vệ cho các quan chức chính phủ sang bảo vệ cho vợ con mình.
Thời gian này dường như ba người đàn ông này trở nên vô cùng căng thẳng. Chỉ có Vu Quân là an nhàn nhất, bởi vì bên cạnh anh không có ai là điểm yếu cần bảo vệ cả. Anh chỉ có một mình, vợ con không, bạn gái không, mà cũng không vướng bận cái gì, cho nên suy cho cùng tình huống nguy cấp, anh vẫn không có nhiều do dự như ba người bạn của mình.