Ảnh Quân và Tư Hạ đã chính thức dọn vào Full House sau ngày cầu hôn đó khoảng một tuần. Vì cả hai bận rộn công việc, nên phần lớn việc dọn dẹp, chuyển giao đồ đạc từ nhà cũ sang đều có người đảm nhiệm thay.
Trước kia sống một mình, Ảnh Quân không quá quan trọng việc có thêm người ở nhà để phụ việc. Nhưng bây giờ đã có Tư Hạ, anh muốn cô được những đãi ngộ tốt nhất, mà cũng là giúp anh yên tâm khi phải đi công tác hay ra ngoài xã giao mà để cô ở nhà một mình. Dì giúp việc lúc trước đã có việc riêng, không thể tiếp tục công việc, nên anh đã thuê thêm ba giúp việc mới, lần này không phải chỉ làm bán thời gian, mà là ở lại luôn trong nhà.
Một người là dì Thẩm, phụ nữ trung niên, bốn mươi mấy tuổi. Một người là chị Tô, mới hơn ba mươi tuổi. Còn có chú Qúy, chủ yếu lo việc săn sóc cây cảnh, vườn tược. Cả ba đều là người vú Lộ Tuyết giới thiệu nên rất đáng tin cậy.
Hôm được cầu hôn, chủ yếu là ở ngoài trời, mà trong nhà cũng chưa được sắp xếp xong xuôi, cho nên khi Tư Hạ vào ở mới càng thêm ngỡ ngàng vì độ hoành tráng. Nhà có bốn tầng, tầng trệt gồm phòng khách, nhà bếp, phòng ăn, và mấy căn phòng dành cho khách. Lầu một là phòng ngủ của người làm, lầu hai là phòng ngủ của vợ chồng cô, với thêm vài căn phòng để người thân có ghé đến, và phòng cho con cái sau này. Lầu ba là phòng đọc sách, làm việc, còn có mấy phòng giải trí: gym, phòng xông hơi, phòng thư giãn uống trà, đặc biệt còn có cả phòng xem phim, vì Tư Hạ thích xem phim, mà Ảnh Quân lại không muốn đến rạp phim đông người ồn ào. Trên cùng là sân thượng để ngắm cảnh. Trên sân thượng đặt rất nhiều chậu cảnh, còn bố trí thêm mấy cái xích đu tổ chim.
Màu sắc căn nhà và nội thất theo phong cách hiện đại với tông màu lạnh, chủ yếu là tông xám và trắng, nhìn vô cùng mát mẻ dễ chịu. Chỉ riêng phòng ngủ là được trang trí theo sở thích của Tư Hạ, tường sơn kết hợp hai màu trắng và hồng nhạt, nội thất trong phòng cũng chọn mấy màu tươi sáng, đặc biệt là chiếc giường màu hồng theo phong cách công chúa có rèm che như ở Diệp gia. Ảnh Quân không hề thích mấy màu sắc hay kiểu dáng trang trí thế này, nhưng vì Tư Hạ, anh cũng không quan tâm đến sở thích của mình, miễn cô vui là được.
Duy chỉ có phòng tắm là cô không hài lòng chút nào, chỉ có mỗi khu vực rửa mặt và khu vực vệ sinh là có vách ngăn che kỹ, còn lại là hoàn toàn trong suốt, bốn phía đều là kính, người bên ngoài có thể nhìn thấy bóng dáng người bên trong. Ngày đầu mới dọn vào, cô còn xấu hổ đến nỗi muốn ở dơ không tắm luôn. Cô chắc chắn là anh có dụng ý, tỉ như hôm nay cô đang vào tắm thì đột nhiên anh mở cửa xông vào, còn thản nhiên đi đến ôm lấy cô.
- Anh làm cái gì vậy? Anh… ra ngoài trước đi, em đang tắm! – Cô hét lên khi thấy anh cởi hết quần áo đứng trước mặt.
- Anh cũng muốn tắm.
Anh vừa nói vừa tiến đến cầm lấy vòi hoa sen xối lên người. Nước chảy từ trên xuống người cô, dọc theo khe rãnh quyến rũ xuống rốn, rồi lại di chuyển xuống dưới.
Vừa nãy ở bên ngoài nhìn thấy đường cong cơ thể hoàn hảo của cô ẩn hiện đằng sau lớp kính, anh đã không chịu nổi mà chạy vào cùng cô. Bây giờ cả cơ thể cô nửa khô nửa ướt, gương mặt ửng hồng như đang gọi mời anh, càng làm cho anh miệng đắng lưỡi khô.
Anh nhanh chóng phủ môi mình xuống môi cô, xoay một vòng ép sát cô vào tấm kính. Bàn tay anh theo làn nước mơn trớn khắp cơ thể cô khiến cô vô thức run lên. Nhận thấy ánh mắt đầy dục vọng của anh, cô hốt hoảng, người đàn ông này lại nổi hứng nữa sao? Tối hôm qua anh dày vò cô cả đêm, bây giờ cô vẫn còn chưa hoàn toàn khỏe hẳn.
Cô vội dùng sức đẩy anh ra, nhưng mà sức lực nhỏ bé không thể làm anh lung lay. Anh vẫn vừa hôn vừa vuốt ve đến khi cô hô hấp không thông mới buông ra, còn khẽ thì thầm ở bên tai cô.
- Vợ à, em không thương anh sao, anh không nhịn nổi!
- Đêm qua… đêm qua làm lâu như vậy, em vẫn còn mệt… - Cô nức nở.
- Em chắc là muốn dừng lại? Cơ thể em thì nói không đấy!
Anh vừa nói vừa cười hết sức lưu manh. Anh lúc nào cũng chọc vào những chỗ nhạy cảm trên người cô, khiến cô mềm nhũn ra, sẵn sàng đón anh nghênh chiến.
Cô xấu hổ đánh vào ngực anh, vừa đánh vừa mắng:
- Anh… đồ… vô sỉ! Mấy lời này mà anh có thể nói như vậy hả?
- Anh còn có thể vô sỉ hơn nữa, sẽ lập tức cho em thấy!
Anh không để cô kịp phản ứng đã lại tìm kiếm môi cô mà hôn xuống, rồi len vào bên trong khuấy đảo, môi lưỡi dây dưa. Anh lại dời nụ hôn sang vành tai cô, cổ cô rồi xuống dần, xuống dần bên dưới nữa, bàn tay cũng khẽ thăm dò nơi ướt át của cô.
Cô lúc này hoàn toàn mất đi sức phản kháng, cả người mềm oặt ra, mặc cho anh không ngừng chuyển động mạnh mẽ bên dưới…
Sau một hồi triền miên, anh cũng thật thà tắm rửa cho cô, rồi ôm cô vào bồn tắm.
Cô mệt lả người, hoàn toàn ngã vào lòng anh. Một lần nữa, cô khẳng định anh cho xây kiểu phòng tắm thế này là có ý đồ xấu xa, để cho anh hợp thức hóa sự ham muốn của mình bằng việc nói rằng thấy cô đứng tắm ở trong này, làm anh không nhịn nổi.
- Anh đúng là xấu xa, lại cố tình xây phòng tắm trong suốt thế này, là muốn lợi dụng ngắm thân thể em chứ gì? – Cô trừng mắt nhìn anh mắng.
- Chỗ nào của em anh chưa thấy, còn cần phải lợi dụng nhìn trộm à?
- Vậy anh nói thử xem, mục đích của anh là gì?
- Em không thấy nhờ kiểu phòng tắm mờ ảo thế này mà tình cảm vợ chồng thêm nóng bỏng cuồng nhiệt à? Nhìn bóng dáng em trong phòng tắm, anh đều không nhịn được mà muốn “yêu” em!
- …
Cô câm nín, không biết nên nói cái gì trước sự dày mặt không chút sĩ diện này của anh. Anh thật đúng là nam nhân tốt, dám làm thì dám nhận, không hề trốn tránh ngụy biện.
Nhưng mà bình thường không có loại nhà tắm này, anh “yêu” cô ít lắm sao? Mỗi ngày anh đều ức hiếp cô đến khi cô không còn chút hơi sức mà kêu la van xin nữa cũng vẫn chưa chịu buông tha, vậy mà giờ còn cần mấy cái này để thêm cuồng nhiệt sao?
Cô rất muốn nói với anh, cô không cần anh cuồng nhiệt thêm nữa, như vậy là quá đủ rồi! Nhưng lại không dám nói ra, vì sợ sẽ bị anh ăn thêm lần nữa, thì đến xương cũng không còn.
***
- Cô à, cô không có hẹn trước với Vương tổng thì không thể gặp được đâu! – Lễ tân ở Thiên Phong kiên nhẫn nói với người phụ nữ trước mặt.
- Giữa chúng tôi không cần phải phiền phức như vậy, cô tốt nhất nên để tôi lên gặp anh ấy! – Đồng Nhược Vũ vẫn không chút ngượng nghịu nói.
- Dù là ai cũng không được thưa cô, ngoại trừ người nhà của Vương tổng và cô Diệp Tư Hạ thì không ai được phép bỏ qua quy định hẹn trước.
Nghe đến cái tên Diệp Tư Hạ, Nhược Vũ bỗng nhíu mày. Cô ta trước khi về nước cũng có xem qua chút tin tức, cũng biết hiện tại Ảnh Quân có qua lại với thư ký riêng Diêp Tư Hạ gì đó. Nhưng không phải chỉ là thư ký thôi sao, chẳng qua cũng chỉ là dùng sắc quyến rũ đàn ông mà thôi. Sớm muộn gì cũng bị Ảnh Quân chơi chán rồi đá mà thôi.
Hơn nữa, nếu nói về bản lĩnh dụ dỗ đàn ông thì cô ta mới là cao thủ đây. Dù cô ta đã hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn còn vô cùng trẻ đẹp, dáng người chỗ lồi cần lồi, chỗ lõm cần lõm, chỉ cần cười một cái, đàn ông có thể không mê mẩn sao?
Thêm nữa, cô ta và Ảnh Quân còn từng yêu đương mặn nồng mấy năm trời. Năm đó cô ta là sinh viên ở Học viện Điện ảnh, tuy chưa chính thức tốt nghiệp nhưng với nhan sắc cùng với chút tài năng của mình, đã được một công ty giải trí nhìn trúng, có rất nhiều cơ hội đóng quảng cáo, đóng phim. Mà trùng hợp, lúc đó Ảnh Quân cũng đầu tư vào giải trí, công ty của cô ta cũng là được anh rót vốn đầu tư vào. Nếu không phải Ảnh Quân bảo công ty gặp khó khăn, có thể phá sản thì cô ta cũng sẽ không rời bỏ anh mà tìm chỗ dựa mới là một đạo diễn có tiếng tăm, rồi được dìu dắt sang nước ngoài, sự nghiệp nở rộ sao?
Chỉ là cô ta không ngờ chẳng những anh không phá sản mà còn gầy dựng nên cơ nghiệp trời đất không rung chuyển được như bây giờ. Năm đó sang nước ngoài cô ta không hề quan tâm đến mấy chuyện trong nước, chỉ có mấy năm sau này, mới tùy tiện xem chút tin tức, thì mới biết Thiên Phong lớn mạnh như vậy. Nhưng vì mọi chuyện vẫn ổn, cô ta cũng không nhất thiết phải dựa hơi anh nên mới không gượng ép quay về. Có điều bây giờ, thời thế thay đổi, tên đạo diễn đó sa cơ lỡ vận, không thể làm chỗ dựa cho cô ta nữa, nên cô ta quyết đinh trở về nước bám víu anh, để phát triển lại sự nghiệp đang dần đi xuống của mình. Cô ta không tin mình không quyến rũ được anh thêm một lần nữa.
Sau khi đã lo liệu được mọi thứ coi như tạm ổn, cô ta mới bắt đầu thực hiện kế hoạch tiếp cận anh. Cho nên hôm nay, mới đến đây để găp anh, chỉ là cái cô thư ký nhỏ nhoi này lại dám chặn cô ta, còn nhắc tới cái tên Diệp Tư Hạ kia.
Cô thư ký vẫn cố hết sức làm đúng trách nhiệm của mình, nhưng có vẻ Đồng Nhược Vũ này không có não, nói gì với cô ta cũng bằng thừa.
Đúng lúc, Vu Quân vừa ra ngoài giải quyết chút chuyện về, nhìn thấy người phụ nữ đang đứng cự cãi qua lại với lễ tân thì nhíu mày. Anh định bước tới giải quyết, nhưng lại phát hiện ra người phụ nữ kia là ai, lập tức khựng bước chân, lấy điện thoại ra gọi cho Ảnh Quân.
- Này, cái người phụ nữ khốn kiếp kia trở về rồi, đang đứng dưới sảnh làm khó dễ lễ tân đấy, xem ra là muốn gặp cậu nhưng không được… Vậy sao… cứ để tôi…
Không biết đầu dây bên kia nói gì, mà Vu Quân tắt máy lại khẽ cười nhạo một cái, bước đến gần chỗ Đồng Nhược Vũ.
Lễ tân thấy anh thì giống như tìm được phao cứu sinh. Vu Quân khoát tay ý bảo mọi chuyện để anh giải quyết.
- Cô Đồng đây đã lâu không trở về, vừa về liền phá rối tập đoàn của chúng tôi à? – Anh không khách khí hỏi.
Nhìn người đàn ông trước mặt một lượt, nhưng Nhược Vũ vẫn không nhớ nổi là ai. Ngày trước quen với Ảnh Quân, anh cũng khá ít dắt cô ta đi gặp bạn bè hay phô trương thân thế, cho nên cô ta không nhớ ra được Vu Quân.
- Anh biết tôi sao? – Cô ta nghi ngờ hỏi lại.
Vu Quân vẫn hết sức ung dung, thản nhiên nói không chút cố kỵ, cũng không muốn chừa cho Nhược Vũ chút mặt mũi nào.
- Người phụ nữ bạc tình bạc nghĩa phụ rẫy tình cảm của người bạn vào sinh ra tử với tôi, làm sao mà không biết? Chỉ là bẵng đi mấy năm, không ngờ mặt cô còn dày hơn năm xưa!