Sau khi ăn cơm chó đến nghẹn họng, Thiệu Huy cũng không muốn uống nước nữa, một đường quay về phòng ăn. Cả quá trình từ nãy đến giờ, anh ta chỉ ngồi im lặng, thỉnh thoảng khi nghe hỏi đến mình thì gượng gạo đáp lại. Bây giờ lại chứng kiến thêm một màn vừa rồi, tâm tình Thiệu Huy càng tệ hơn, thật lòng chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Lát sau Ảnh Quân và Tư Hạ cũng chuẩn bị xong trái cây mang lên. Cả nhà cũng đã dùng bữa xong, lại sang tráng miệng bằng trái cây.
Ảnh Quân vừa đút trái cây cho Tư Hạ, vừa kín đáo liếc nhìn về phía Thiệu Huy. Là đàn ông với nhau, sao anh không hiểu tâm tư của đứa em họ này. Vừa nãy ở trong bếp, anh cũng chính là cố ý diễn ân ái cho Thiệu Huy thấy. Anh em đi nữa, anh cũng không bao giờ nhường Tư Hạ lại, cũng muốn mượn hành động vừa rồi nhắc nhở Thiệu Huy rằng Tư Hạ và anh bây giờ là vợ chồng, cậu ta cũng nên sớm dẹp ý định với Tư Hạ nhà anh rồi.
Ông nội Vương từ nãy giờ quan sát thấy vẻ mặt Thiệu Huy không tốt lắm, cũng không hào hứng nói chuyện với mọi người, liền quan tâm hỏi:
- Thiệu Huy, con không khỏe sao? Từ nãy giờ cũng không ăn uống gì nhiều, cũng ít lên tiếng.
Thiệu Huy đang ngẩn ra, nghe ông ngoại mình hỏi liền giật mình, cố tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì.
- Dạ con không sao đâu ông ngoại, chỉ là mấy ngày nay công việc ở bệnh viện bận rộn quá, con thấy hơi mệt thôi.
- Ừm làm việc cũng nên nghỉ ngơi, con thân là bác sĩ phải hiểu rõ điều này chứ! – Vương lão lão thấy cháu trai tham công tiếc việc quá, cũng lên tiếng nhắc nhở.
Thiệu Huy đáp vâng một tiếng, rồi lại ngồi im lặng. Vương Mẫn nhìn sang con trai khẽ thở dài một tiếng, không biết đến khi nào con trai bà mới trở lại bình thường được?
Cuộc nói chuyện bây giờ đột nhiên lại quay quanh Thiệu Huy, ba Vương cũng tỏ ra rất để tâm đến đứa cháu trai này liền hỏi han vài chuyện.
- Thiệu Huy, nghe nói con bé Hải Quỳnh nhà họ Tiêu, cũng đang làm việc ở chỗ con đúng không?
Thiệu Huy gật đầu như xác nhận. Nói đến Tiêu Hải Quỳnh, cô ấy coi như thanh mai trúc mã với Thiệu Huy, chơi với nhau từ bé, bằng tuổi với Giai Kỳ.
Mẹ Vương nghe nói đến Hải Quỳnh, cũng rất quan tâm lên tiếng:
- Chuyện của con và con bé ấy sao rồi? Nếu con có ý định thì mau chóng nắm bắt, con gái người ta cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi. Con xem Giai Kỳ cũng đã có chồng con cả rồi!
Mẹ Vương nói vậy là bởi vì biết Tiêu Hải Quỳnh rất thích Thiệu Huy, còn vì anh ta mà sống chết học ngành bác sĩ, rồi lại sống chết xin vào Tư Á làm cùng với anh ta Xét về tuổi tác, cũng đã hai mươi bốn, hai mươi lăm. Mà tới giờ này, cũng chưa nghe Thiệu Huy lên tiếng về mối quan hệ của cả hai.
Nghe mẹ Vương hỏi vậy, Thiệu Huy cũng chỉ cười khổ, không muốn nói quá nhiều. Anh ta từ đầu đến cuối chỉ xem Hải Quỳnh như một cô em gái mà thôi, còn trái tim anh ta sớm đã trao cho Tư Hạ. Chỉ tiếc là anh ta chậm chân mất rồi!
Ông nội Vương nghe đến việc kết hôn của cháu ngoại, đương nhiên cũng rất gấp gáp. Cháu ông đã gần ba mươi, vậy mà chưa nghe có ý định gì cả.
Nghĩ ngợi một chút ông lại lên tiếng:
- Ảnh Quân và Giai Kỳ xem như đã yên ổn, chỉ còn lại mỗi con thôi đấy Thiệu Huy. Con cũng không còn nhỏ nữa, nên cân nhắc đến việc lập gia đình. Ta thấy con bé ấy cũng tốt, xinh đẹp lại giỏi giang, lại còn thích con như vậy. Con nên xem xét lại, nếu có ý với con gái người ta thì mau lên chút, tuổi xuân con gái có hạn, có biết không?
Trần Tử Đằng cũng muốn lên tiếng nói gì đó, ông cũng rất vừa ý đứa con dâu này, nhưng mà lại bị vợ mình ngăn lại, bảo ông đừng nói gì cả.
Thiệu Huy thấy ngay cả ông ngoại cũng có vẻ đào sâu vấn đề giữa anh ta và Hải Quỳnh, luôn miệng muốn tác hợp cả hai, trong lòng không hề thoải mái. Anh ta chầm chậm lên tiếng, chỉ mong là mọi người có thể ngừng bận tâm đến anh ta.
- Ông ngoại, cậu mợ à, con đã đủ trưởng thành để biết cái gì là tốt cho mình. Đúng là cô ấy thích con, nhưng không có nghĩa là con cũng thích cô ấy. Chuyện tình cảm không thể gượng ép được!
Anh ta vừa nói lại vừa nhìn sang phía Tư Hạ để xem cô có phản ứng gì về chuyện của anh ta không, nhưng đúng như anh ta nghĩ, cô một chút cũng không quan tâm, cứ thản nhiên cười cười nói nói với Ảnh Quân bên cạnh.
Ảnh Quân từ đầu đến cuối chỉ im lặng ngồi xem kịch hay, cuối cùng cũng chen miệng vào.
- Em họ nói đúng, chuyện tình cảm không thể gượng ép! Cái gì thuộc về mình, cái gì không, cũng nên nhìn rõ ràng!
Thiệu Huy nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Ảnh Quân. Hình như Ảnh Quân đang có ý muốn nhắc nhở rằng có một số chuyện không được chính là không được, chẳng hạn như chuyện anh ta vĩnh viễn chỉ có thể đơn phương Tư Hạ, mãi mãi không có được tình cảm của cô.
Thiệu Huy cười lạnh, nhưng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, cười như có như không với Ảnh Quân.
Vương Mẫn nhận thấy không khí hơi bất thường, liền lên tiếng giải vây cho con trai mình.
- Ôi dào, con cái có phúc của con cái, có muốn quản cũng không được, cứ để mặc nó đi. Mọi người cũng đừng mãi nói chuyện của Thiệu Huy nhà em làm gì nữa. Anh chị dâu đi đây đi đó, chắc có rất nhiều chuyện hay ho, kể cho ba và bọn em nghe xem nào…
Mẹ Vương nghe nhắc tới mấy chuyến đi vừa rồi của mình, liền hào hứng liến thoắng.
- Nhắc tới chuyện này…
Thiệu Huy thở ra một hơi, cũng may mẹ anh ta mau chóng đỡ đạn cho anh ta, nếu không cũng không biết không khí sẽ còn gượng gạo đến mức nào.
Một hồi lâu sau, cả nhà Thiệu Huy và Vương Mẫn cũng ra về. Cả nhà Giai Kỳ và Ảnh Quân, Tư Hạ thì bị ông nội và ba mẹ Vương bắt ngủ lại một đêm, sáng mai sẽ đi làm luôn.
Dù dọn ra ngoài sống cả, nhưng phòng của Ảnh Quân và Giai Kỳ luôn được dọn dẹp sạch sẽ trong ngoài, đồ đạc quần áo cũng đủ cả. Cho nên, ở lại cũng không có vấn đề gì. Mà lâu rồi mới được ở gần ba mẹ, Giai Kỳ giống như đứa con nít nhỏ, cứ quấn lấy mẹ cô mà nói chuyện trên trời dưới đất. Còn kéo theo cả Tư Hạ vào, nhìn ba người vô cùng hòa hợp, y như ba mẹ con ruột đang vui đùa tán gẫu với nhau.
Ông nội Vương và ba Vương thì nói chuyện cùng Ảnh Quân và Tuấn Triết, cùng với quản gia Lâm, nội dung cuộc nói chuyện vô cùng nhàm chán, toàn xoay quanh chuyện kinh tế, chính trị, xã hội.
Tiểu bảo bối Hân Nghiên thì đã được bế về phòng ngủ rồi. Trong nhà chỉ còn lại mấy người lớn nói chuyện với nhau.
Ảnh Quân thỉnh thoảng đưa tay lên xem đồng hồ, thấy đã trễ, lại nhìn thấy cô vợ nhỏ nhà mình có vẻ thấm mệt rồi, liền dứt khoát đứng lên kéo cô về phòng ngủ.
Tư Hạ bị anh kéo đi liền phản kháng, cô thấy đi như vậy là rất thất lễ, nhưng anh nào chịu nghe, cứ nắm chặt tay cô, trước khi đi còn buông một câu thản nhiên như không.
- Tối hôm qua vợ con ngủ không đủ giấc, hôm nay lại mệt cả ngày, hiện giờ cô ấy cần nghỉ ngơi.
Anh nói mấy câu nghe vô tư đơn giản, nhưng lại khiến tâm tư Tư Hạ kêu gào. Cái gì mà không được ngủ đủ giấc, nói như vậy cũng quá lộ liễu rồi. Cô cúi gằm mặt không dám nhìn ai, còn mọi người trong nhà đang nhìn hai người mà cười tủm tỉm đầy ý tứ.
Giai Kỳ còn không nhịn được trêu chọc một câu:
- Biết chị dâu đã mệt thì anh nhớ đừng có làm mấy chuyện tiêu hao thể lực nữa đấy, ngoan ngoãn để cho người ta ngủ đấy nhé ha ha…
Mặt Tư Hạ lúc này đã đỏ hết lên, cô nhanh kéo tay anh đi về phòng ngủ, không dám nán lại thêm giây phút nào nữa.
Về được đến phòng, cô mau chóng phóng lên giường, úp mặt vào chăn. Mặt mũi của cô mất sạch rồi, cô làm sao còn có thể nhìn mặt mọi người nữa đây hu hu…
Thấy cô làm ổ trên giường không thèm quan tâm đến mình, anh có chút không vui, liền đi đến bên cạnh, một đường nằm đè lên người cô, nắm chặt hai tay cô không cho cựa quậy.
Cô trừng anh, làm cô xấu mặt trước mọi người mà anh vẫn trơ ra, lại còn bá đạo ức hiếp cô thế này nữa. Tức giận, cô liền chồm người dậy, không chút thương tình cắn mạnh lên vai anh một cái.
Anh chẳng những không thấy đau đớn mà còn có chút kích thích trước hành động của cô. Ánh mắt anh bắt đầu tối sầm lại, môi mỏng nhếch lên, lại cúi người thì thào vào tai cô.
- Xem ra em vẫn còn nhiều sức lực lắm, chi bằng chúng ta làm chút chuyện gì đó cho ấm người trước khi ngủ nhé?
Vừa nói anh vừa cắn nhẹ lên vành tai cô, nơi cô vô cùng mẫn cảm. Cả người cô run nhẹ một cái, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
- Anh… anh mau đi ra cho em… không phải lúc nãy anh còn nói với mọi người em cần nghỉ ngơi sao?
- Ừm bây giờ anh suy nghĩ lại, hẳn là nên vận động cho ấm người đã, đêm nay lạnh quá! – Anh vẫn không có ý định buông tha cho cô, dù sao cũng là chính cô chọc đến anh trước.
- Em… em không lạnh, không cần làm ấm người gì cả!
Anh khẽ cười, đưa tay vuốt ve đôi chân cô, trầm giọng lên tiếng:
- Chân đã lạnh thế này rồi vẫn còn ngụy biện!
Cô đang định mở miệng ra nói gì đó, lại bị anh dứt khoát chặn lại bằng một nụ hôn. Tay anh đã nhanh chóng luồn vào trong váy ngủ của cô, tìm đến nơi nhạy cảm. Trong mắt anh lúc này ngập tràn dục vọng, dấu hiệu cho cô biết rằng đêm nay cô có chạy đằng trời!
Đúng lúc cô cùng anh chìm dần vào mộng mị, cô lại nghe giọng anh trầm khàn vang vảng bên tai:
- Nơi này cách âm rất tốt, không cần nhịn!
Ý anh chính là, cô không chịu nổi cứ việc phát ra âm thanh, không cần ngại mọi người sẽ nghe thấy.
Lưu manh, anh chính là đại lưu manh! Cô mắng chửi anh trong lòng, nhưng không dám phát tiết ra, bởi vì cô vẫn muốn bảo toàn cái mạng nhỏ này. Ở trên giường cùng người đàn ông nguy hiểm này, cô tốt nhất không nên nói gì hay hành động gì quá khích. Bất cứ điều gì cũng có thể trở thành ngòi nổ kích thích anh!