Một cô gái mang theo suy nghĩ điên rồ muốn tiếp cận Ảnh Quân, giả vờ đi về phía anh rồi trượt chân té ngã, định bụng sẽ hất ly nước lên người anh để có cơ hội tiếp xúc.
Cô ta chưa kịp đụng vào, Ảnh Quân đã nhanh chóng né sang một bên, làm cô ta té chỏng chơ dưới đất, làm trò cười cho cả nhà hàng. Cô ta xấu hổ quá hóa thẹn, vội vàng đứng lên trừng mắt về phía những người đang cười cô ra rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Còn không nhìn lại mình là ai! - Ảnh Quân nhếch miệng cười nhạt\, những chiêu trò cũ rích này anh thấy nhiều còn hơn cô ta ăn cơm.
Quản lý nhà hàng thấy ồn ào vội ra xem thì thấy Ảnh Quân đến, anh ta vội vàng cung kính:
- Vương tổng! Anh đến đây có việc gì ạ? Sao không báo trước cho chúng tôi biết để đón tiếp ạ?
- Không có gì\, tôi tìm em gái tôi. Nó đang ở phòng đặc biệt dành cho nhà họ Vương à?
- Dạ không ạ\, hôm nay tiểu thư Giai Kỳ đến hẹn với bạn\, bạn cô ấy là người đặt phòng\, hiện tại họ đang ở phòng 202 trên lầu ạ!
- Được\, tôi biết rồi! Anh đi làm việc đi!
Nói rồi anh nhanh chóng lên lầu, nhà hàng này thật ra đã được anh mua lại rồi.
Tập đoàn của anh không chỉ có lĩnh vực tài chính, mà trải rộng hết tất cả các lĩnh vực khác nữa. Trong đó nhà hàng, khách sạn và du lịch là những lĩnh vực được anh tập trung.
Thỉnh thoảng anh còn để tâm đến giải trí. Tất cả những thứ này, trước đây mang danh nghĩa một mình anh, là tài sản riêng của anh ở bên ngoài.
Trước đây tập đoàn gặp khó khăn, cũng là nhờ anh huy động vốn ở những công ty con này để bù đắp vào. Tuy nhiên, sau khi anh chính thức về tiếp quản, anh đã sáp nhập tất cả lại vào chung dưới danh nghĩa tập đoàn Thiên Phong.
Ảnh Quân nhíu mày, gương mặt anh lúc này vô cùng đáng sợ khi phát hiện ra em gái đã lừa mình.
Trong phòng hiện giờ chỉ có một người con gái duy nhất đang nằm gục trên bàn, miệng còn đang lảm nhảm.
Anh vẫn đứng yên ở cửa, không tiến cũng không lùi. Anh cẩn thận suy nghĩ, sau đó chẳng nói chẳng rằng vẫn quyết định tiến vào, dìu người con gái xinh đẹp đang say xỉn đó đứng lên.
Anh vốn trước giờ không gần nữ sắc, không muốn có bất kỳ dính líu nào. Nhưng anh cũng không hiểu sao vẫn không thể bỏ mặc người con gái này.
Anh bế cô ra ngoài làm náo loạn nhà hàng thêm một lần nữa. Ai nấy há hốc mồm khi nhìn thấy Vương Ảnh Quân nổi tiếng kiêu ngạo, không ham mê nữ sắc lại ưa sạch sẽ vậy mà đang bế một người phụ nữ say xỉn.
Một vài cô gái thì cảm thấy như tan nát con tim, vài người còn lại vô cùng ghen ăn tức ở với Tư Hạ của chúng ta.
Ảnh Quân đưa Tư Hạ ra xe, anh đã gọi tài xế riêng đến lái xe, còn anh thì ra phía sau ngồi cùng cô. Tư Hạ lúc này nửa tỉnh nửa mê, nhìn sang thấy có một người đàn ông, cô vô tư nghĩ đó là anh trai mình, ra sức mè nheo như con nít.
- A\, anh hai… anh… đến đón em rồi hả? Em mệt… khó chịu quá… hức!
Ảnh Quân vẫn yên lặng không nói gì, mặt vẫn lạnh tanh nhưng trong lòng thì đang mắng thầm cô biết rõ không uống được rượu, uống vào khó chịu vậy thì uống làm gì chứ.
Tư Hạ vẫn tiếp tục cựa quậy không yên, cô quay sang nắm lấy cánh tay Ảnh Quân lắc lắc.
- Anh hai! Sao anh… không… không nói gì với em hết vậy! Anh… sao hôm nay anh lạ… lạ… quá vậy! Mắt anh\, mũi anh\, còn… miệng nữa… sao khác quá… anh lén em… đi phẫu thuật thẩm mỹ sao? He he!
Cô vừa nói vừa vuốt ve nắn bóp gương mặt của Ảnh Quân, sau đó còn… chuyện gì tới cũng tới… cô ọe một cái lên người của anh, làm cho quần áo anh đều bẩn hết cả.
Anh chau mày, gương mặt dần dần đen lại làm cho anh tài xế ngồi phía trước run cầm cập, anh ta khẽ cầu nguyện cho cô gái trẻ này.
Thế nhưng điều anh ta lo sợ lại không xảy ra, sếp của anh ta chỉ nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau sạch sẽ chỗ dơ, rồi lại lau miệng cho cô.
Anh chàng tài xế bỗng chốc thấy như mình mù rồi, mắt mình không còn nhìn được nữa sao, một người lạnh lùng, không muốn dính liếu đến các cô gái, mắc bệnh sạch sẽ mà lại đối xử ôn nhu với cô gái kia thế sao? Loạn rồi, loạn thật rồi!
Ảnh Quân đặt cô ngồi ngay ngắn lại, để đầu cô dựa vào vai mình, còn nói với cô:
- Tôi không phải Diệp Tử Sâm! Em ngồi yên phận ở đó\, đừng quậy nữa! Tôi đưa em về nhà!
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên. Màn hình báo là số của em gái anh - Giai Kỳ, lửa giận trong lòng anh lại cháy phừng lên, anh gằn giọng làm cho Giai Kỳ sợ hết hồn.
- Vương Giai Kỳ\, em giỏi lắm! Em định làm gì đây?
- Em… hì… bình tĩnh đi anh hai! Em… thật sự em mệt thật mới nhờ anh đến đón\, nhưng mà sau đó chồng em đã đến đón em rồi\, anh ấy nổi giận với em một trận nên là kéo em về nhà\, sau đó em mới nhớ là anh đang đến đó\, thôi thì anh giúp em chăm sóc cho Tư Hạ nhé\, con bé đâu xa lạ gì với chúng ta!
Giai Kỳ nuốt nước bọt, tuôn ra bài diễn văn của mình mong có thể thuyết phục được Ảnh Quân.
- Vậy sao? Anh là thấy em đang có ý đồ quậy phá gì đó! Tại sao Tử Sâm không đến đón con bé? Cho dù bận đi nữa\, chẳng lẽ Diệp gia không còn ai hay sao?
- À…em quên nói với anh\, con bé về định tạo bất ngờ cho gia đình\, lẽ ra ngày mai nó mới về\, vậy nên nó còn chưa nói với gia đình bên đó là nó về rồi đâu. Anh… anh đừng đưa con bé về nhà đấy nhé\, nó dối gạt cô chú bên đó\, còn say xỉn thế kia\, về đó là chết chắc\, con bé cũng sẽ trách em mất!
Ảnh Quân vẫn lạnh lùng trả lời, ra vẻ không mấy hứng thú những chuyện này vì đó là chuyện của Giai Kỳ và Tư Hạ, không liên quan đến anh. Hơn nữa tưởng anh ngốc sao? Vừa về vậy đồ đạc của Tư Hạ ở đâu chứ?
Giai Kỳ thấy anh mình cứ nghi ngờ, cố gắng hết sức để nói cho rành rọt và hợp lý nhất:
- A\, con bé về trưa nay rồi\, nó qua nhà bạn nó ở cả buổi chiều\, đồ đạc để ớ đó rồi\, sau đó nó mới hẹn em đi ăn uống đấy! Anh giúp em lần này nhé\, anh cứ đưa con bé đến khách sạn nào đó của nhà mình ở tạm đi\, sáng mai con bé tỉnh táo rồi sẽ tự biết đường về nhà! - Giai Kỳ ra sức nài nỉ.
Ảnh Quân thở dài đáp được, rồi tắt máy, anh nhủ thầm trong bụng nhất định sẽ tìm con bé Giai Kỳ lắm chuyện kia tính sổ.
Phía bên đây một người đang trầm ngâm, bảo tài xế quay xe tìm đến khách sạn, một người đang say xỉn không biết gì thì bên kia, có hai người đang phấn khích ăn mừng chiến thắng của mình.
Nhưng bỗng chốc Giai Kỳ thấy rùng mình, cô có linh cảm mình sắp hứng chịu một cơn bão táp đến từ anh trai của mình.
Nhưng thôi kệ, cô phải dốc sức giúp cho cô em gái bé nhỏ kia cùng ông anh trai ngu ngốc, EQ bằng không của mình thôi. Vai diễn của cô đã xong, giờ đến lượt Cảnh Nghi thôi.
Cô nháy mắt ra hiệu, Cảnh Nghi ngay lập tức bật chế độ diễn xuất, gọi điện cho anh trai của Tư Hạ, nói một lèo từ đầu đến cuối rằng là hôm nay là thời gian tụ tập chị em, Tư Hạ muốn xin phép qua đêm ở nhà cậu, sau khi nghe được hai chữ “Được rồi”, cậu ấy mới vội vàng tắt máy, thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ anh ấy bảo đưa điện thoại cho Tư Hạ nói chuyện thì lộ hết.
Nói đến chuyện đồng ý dễ dàng như vậy, là vì gia đình của Tư Hạ rất phóng khoáng và tâm lý, cũng như tôn trọng người khác. Người như Cảnh Nghi thường bị dè bĩu, khinh thường, nhưng gia đình Tư Hạ không như vậy, họ xem Cảnh Nghi như một người bình thường như bao người, thật lòng đối đãi.
Cảnh Nghi tặc lưỡi, nếu mà gia đình Tư Hạ biết cậu ấy lừa gạt mọi người, để con gái cưng của họ qua đêm với một người đàn ông thì chắc cậu đi đời nhà ma.