Trời sáng, Tư Hạ lờ mờ tỉnh lại. Đêm qua không biết cô được buông tha lúc nào nữa, chỉ biết cô mệt sắp chết rồi, mà cái người ở trên cô vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Cô liếc nhìn sang anh, cái gương mặt hiện lên vẻ mãn nguyện đáng ghét!
Vậy mà có ai dám đồn đại anh không được? Bộ dạng ở trên giường của anh như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lại thêm cái thể lực kinh người kia của anh nữa. Chỉ là ở trước mặt người khác, anh trưng ra cái bộ dáng ta đây rất cấm dục, đâu có ai thấy được cái bộ mặt của anh khi được khai trai ngày hôm qua!
Cô bây giờ mới chính là không được đây này! Cả người cô không được rồi, cảm giác như bị đứt ra thành từng khúc vậy, chỉ cần động một cái là xương cốt như bị rã ra.
Nhưng mà cũng phải dậy thôi, còn có dì giúp việc nữa, cô mà ở lì trên đây thế nào dì ấy cũng biết đêm qua vận động kịch liệt thế nào. Cố nén đau, cô xoay người định ngồi dây, nào ngờ lại bị anh bất ngờ giữ lại, khiến cô chết cứng trong vòng tay anh.
- Chú… chú… muộn rồi… dậy thôi…
- Hôm nay không đi làm, không cần gấp! – Anh lười biếng nói.
Tư Hạ không thể động đậy được, đành bực tức nằm yên một chỗ. Sau đó lại nhận ra mình đang không mặc cái gì cả, cô vội vàng kéo chăn lên đến đầu, cả gương mặt lại đỏ lên vì xấu hổ.
Anh bật cười, cái gì nên thấy cũng thấy rồi, còn phải che nữa sao?
Cái bộ dáng ngượng ngùng này của cô lại khiến anh không chịu nổi. Mới sáng ra cô đã lại quyến rũ anh rồi. Anh đưa tay kéo chăn qua một bên, lại nhìn cô chằm chằm không rời.
Cả người cô khắp nơi đều có mấy dấu vết xanh đỏ đầy ái muội, anh có chút đau lòng nhưng cũng rất khoái chí nha. Anh chính là muốn đánh dấu chủ quyền lên người cô. Đối với cô, cảm giác chiếm hữu của anh rất mạnh.
Cô lại lấy tay che ngực mình, anh không hài lòng nói.
- Còn chỗ nào anh chưa thấy qua? Phải che nữa sao?
Anh càng nói, cô càng xấu hổ không thôi, vội vàng bịt miệng anh lại.
- Không… không được nói nữa...
Anh thích thú nhìn phản ứng ngượng ngùng của cô, đùa giỡn cắn mạnh lên tay cô một cái.
Nhìn cô lúc này thật sự rất ngon ăn vừa miệng, thật là mới sáng ra đã muốn ức hiếp cô nữa rồi.
Anh bất ngờ xoay người, nằm đè lên người cô, bàn tay không yên phận đặt lên vật tròn mềm mại của cô.
Cảm thấy anh nhìn mình như hổ đói thấy mồi, cô hoảng sợ, không phải anh định ăn cô nữa chứ?
- Chú… chú… chú mau dậy…
Chú? Lại chú? Xem ra đêm hôm qua anh chưa trừng phạt cô thích đáng rồi.
Anh không vui, bàn tay đặt hai bên ngực cô càng ra sức xoa nắn.
- Em vẫn gọi anh là chú?
- Trước giờ… em vẫn gọi như vậy mà!
- Trước kia là trước kia, bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi! Anh là chồng, không phải chú em!
- Chú… em… dù gương mặt chú vẫn coi như… trẻ đẹp, nhưng không thể thay đổi sự thật về tuổi tác của chú. Một người hơn em những mười hai tuổi, em gọi chú có gì sai? – Cô vẫn già miệng cãi lại, gọi chú thì sao chứ, hôm nay anh thật lạ.
Sắc mặt anh càng lúc càng đen lại. Tuổi tác anh lớn chút thì sao, anh đây vẫn trẻ đẹp phong độ đấy.
Anh lại nhớ đến lời Vu Quân nói, cắn mạnh lên xương quai xanh cô một cái, nói:
- Em ở trên giường gọi chú, người khác còn tưởng anh đang làm chuyện phạm pháp đấy!
- Phạm… pháp… gì…
Cô chưa nói dứt câu đã bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Anh cuồng thế cắn mút đôi môi cô, tìm kiếm lưỡi cô mà quấn quýt.
Đợi đến khi cô sắp thở không nổi nữa, anh mới buông ra, vẻ mặc đắc ý nhìn cô nói.
- Đây là trừng phạt!
- Chú… chú…
Mặt anh càng lúc càng khó coi, nói đến như vậy, cô vẫn ngoan cố không đổi!
Vốn dĩ còn đang cảm thấy có lỗi với cô, còn muốn tha cho cô vì đêm qua đã làm cô mệt mỏi. Nhưng mà, bây giờ, xem ra anh không thể nương tay với cô được rồi. Để xem sau lần này, cô còn dám nói một tiếng chú nào không.
Anh không nhân nhượng nữa, cúi người hôn dọc cơ thể cô, bàn tay cũng bắt đầu lần mò bên dưới.
- Nói lại lần nữa, em gọi anh là gì?
- Chú… em… em thích gọi như vậy…
Cô vẫn thấy gọi chú không có gì là không được cả, nên vẫn nhất quyết nói như vậy.
Anh không nói nữa, chỉ hành động, nhanh chóng đưa vật đàn ông của mình vào bên trong cô, không nhân nhượng mà thúc mạnh vào.
Anh vừa cắn lên vành tai cô vừa nói.
- Tùy em, em thích thì cứ kêu. Cứ một tiếng chú, thêm một lần. Anh không ngại ăn em cả ngày đâu!
- Chú… chú… - Cô tức giận trừng mắt với anh.
Anh không có biểu tình gì, chỉ nhàn nhạt nói.
- Ồ hóa ra em muốn thêm hai lần. Được, chồng sẽ chiều em!
Anh vừa nói vừa luận động hạ thân, động tác nhanh và mạnh. Anh đã nói, quyết tâm sẽ làm cô thay đổi cách gọi từ ngày hôm nay. Lúc trước anh không để ý, nhưng bây giờ đã là vợ chồng, anh không thích cô gọi như vậy.
Anh vừa ra vào, vừa sờ nắn hôn hít khắp người cô, làm tâm trí cô rối loạn mù mờ, không còn sức mà phản pháo hay tranh cãi với anh nữa. Cô chỉ còn biết quấn chặt lấy anh, cong người đón nhận sự va chạm của anh, miệng nhỏ khẽ ngâm nga.
Thấy cô trở nên ngoan ngoãn dưới thân mình, đôi mắt cũng mơ màng kích tình, anh lại hỏi.
- Vợ, em nói xem, em gọi anh là gì?
Giờ phút này, cô không còn đủ lý trí nữa, cơ thể và tâm tư cô đều bị anh dẫn dắt về phương trời nào rồi. Hơn nữa, chút nhận thức còn sót lại cũng cho cô biết, nếu cô vẫn cứng đầu gọi chú, e là hôm nay cô không thể xuống giường được. Cô đành phải gọi một tiếng chồng như anh mong muốn.
- Chồng… chồng… anh… anh nhẹ thôi!
Nghe cô gọi một tiếng chồng, anh vô cùng thỏa mãn, cả người cũng mềm như nước, động tác cũng nhẹ nhàng ôn nhu hơn, thanh âm cũng dịu dàng bên tai cô.
- Được, vợ thật ngoan…
Triền miên một hồi rất lâu, anh cũng rất biết giữ lời, nói thêm hai lần là thật sự không thiếu lần nào, thậm chí còn trả dư nữa. Cô thật sự không còn cảm nhận được thân thể của mình nữa, cả người mềm nhũn ra, mặc anh ôm mình đi tắm rửa.
Bây giờ cô không còn quan tâm bị dì giúp việc nghĩ cái gì nữa, dù sao tới giờ này dì ấy cũng đủ hiểu rồi, cho nên cô dứt khoát hôm nay sẽ làm ổ trên giường luôn.
Nhưng mà anh không thể để cô cứ thế nằm trên giường, vận động từ tối đến giờ, cô đã mệt lả rồi, phải ăn gì mới được. Anh liền đem thức ăn vừa xuống nhà chuẩn bị đến trước mặt cô, dỗ dành cô ngồi dậy ăn một miếng.
- Vợ, ăn một chút gì đi đã!
Cô liếc anh một cái rõ dài, nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng oán hận. Anh là đồ xấu xa, ức hiếp cô như vậy.
Cô giận dỗi nói:
- Không ăn, không muốn ăn, cũng không muốn nhìn thấy ch… anh nữa!
Cô suýt thì lại nói chú, cũng may mà cô thắng lại kịp. Thêm một tiếng chú nữa, chắc là cô không sống nổi mất!
Thấy cô tức giận như vậy, anh biết mình cũng có hơi quá đáng rồi, liền xuống nước dỗ ngọt.
- Được rồi, là anh không kiềm được mình nên làm em mệt… đừng giận nữa, em ăn một chút đã, rồi muốn đánh mắng anh thế nào cũng được, nhé!
Cô dù còn giận, nhưng thật sự rất mệt và đói, lại thêm mùi đồ ăn thơm như vậy, đúng là không nhịn được, đành làm ra vẻ bất đắc dĩ.
- Được rồi, coi như em nể mặt dì cực khổ nấu ăn nên mới ăn đó!
- Được, được, là nể mặt dì!
Anh cười khẽ, tất nhiên biết cô chỉ chống chế như vậy thôi, nhưng vẫn xuôi theo cô để cô ngoan ngoãn ăn.
Lại nhớ đến lúc nãy, cô muốn nói chú nhưng lại sợ, lập tức đổi thành anh. Anh không nhịn được cong khóe môi. Xem ra chiêu này của anh dù có chút bá đạo nhưng đúng là có tác dụng!