Ảnh Quân được sự chấp thuận của mọi người, tâm trạng có chút kích động, lập tức nắm tay Tư Hạ kéo đi, không để chậm trễ thêm giây phút nào nữa.
Tư Hạ còn đang ngơ ngác, cô mới nói đồng ý thôi, không nghĩ anh nhanh như vậy đã liền dứt khoát kéo cô đi đăng ký luôn. Cả người cô cứ vô thức mặc cho anh lôi kéo, mãi đến khi đứng trước cục dân chính, cô mới hoàn hồn lại. Là thật rồi, không phải mơ, vào đó trở ra rồi, cô lập tức thành người của anh.
Thấy cô cứ chần chừ không động, anh có chút lo lắng, sợ cô đổi ý.
- Em… em không muốn vào sao? – Anh hỏi, hoàn toàn mất đi vẻ tự tin vốn có của mình.
Nghe giọng anh, cô mới giật mình tỉnh táo lại, nãy giờ là cô đang suy nghĩ miên man.
Thấy anh có vẻ hơi hụt hẫng vì nghĩ mình không đồng ý kết hôn nữa, cô thấy có chút buồn cười. Đường đường là Vương tổng của Thiên Phong, mà hôm nay đứng trước cô ở nơi đây lại mất đi hết vẻ cao ngạo.
Anh cũng thật ngốc, cô đã đứng trước mọi người nói sẽ kết hôn với anh, lại còn theo anh đến tận đây, chẳng lẽ cô là con nít muốn thì làm, sau đó lại lập tức thay đổi sao?
Cô mỉm cười, nắm chặt tay anh.
- Không phải, do em hơi căng thẳng… với cả thấy có chút không chân thật…
Hiểu được cô không phải do dự không muốn đăng ký kết hôn với anh, vẻ mặt đang sa sầm của anh lập tức bừng tỉnh như xuân về. Cô đúng là dọa anh mà, còn nói không chân thật, đã tới nước này rồi còn giống như đang mơ sao?
Anh liền xoay người cô lại, hai tay áp chặt má cô, cúi người phủ môi mình lên môi cô. Cảm nhận được sự mát lạnh từ đôi môi anh, cô tỉnh táo hẳn, một trăm phần trăm khẳng định đây là thật, hoàn toàn chân thật!
- Đã đủ chân thật chưa? – Anh khẽ hỏi.
Cô cúi người xấu hổ, gật gật đầu. Anh cười, lập tức không đợi thêm nữa, nắm tay cô đi vào trong.
Nhan sắc nổi bật của cả hai ngay lập tức khiến cho người bên trong không nhịn được mà cứ ồ òa kêu gào. Mẹ ơi, làm gì mà lại đẹp đều cả đôi thế này, nam thì tuấn tú, cao ráo, nữ thì mặt xinh như thiên thần, đã vậy cười lên còn rộ lên má lúm đồng tiền, vóc người thì chuẩn khỏi bàn.
Nhưng mà cũng rất nhanh, có một số người lập tức nhận ra người đàn ông khí thế ngút trời đang đứng trước mặt họ là vị tổng tài trong truyền thuyết Vương Ảnh Quân, người bên cạnh cũng chính là cô thư ký trong truyền thuyết kia rồi. Mọi người cảm thán, không ngờ được cô thư ký này có bản lĩnh như vậy, mới đó mà đã dẫn được chủ tịch đến đây đăng ký kết hôn rồi.
Một số người ngứa ngáy tay chân, lập tức lấy điện thoại ra mà chụp hình, quay phim. Tin này mà đăng lên, chắc chắn sẽ khiến mạng xã hội bùng nổ!
Hôm nay cũng không có quá nhiều cặp đến đăng ký, cho nên mọi thủ tục cũng khá nhanh. Ảnh Quân và Tư Hạ rất nhanh đã bước ra khỏi cục dân chính, chính thức trở thành vợ chồng.
Ngồi ở trên xe, Tư Hạ vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy hôn thú, trên đó là gương mặt tươi cười của cô và anh, có dấu mộc đỏ, chứng nhận thân phận vợ chồng của cả hai.
Cô ngẩn ngơ, mọi chuyện đúng là quá nhanh rồi. Mới ngày nào cô còn nhỏ xíu, lẽo đẽo chạy theo sau anh, lớn lên lại ném hết mặt mũi tỏ tình anh, bị từ chối, sau đó cũng không bỏ được, một lần nữa vứt bỏ sĩ diện chạy theo tán tỉnh anh. Kết quả, chẳng những công phá được tản băng lạnh như anh, lại còn dẫn dụ được anh đến cả cục dân chính nữa chứ!
Nên nói thế nào nhỉ, tâm trạng cô vẫn rất rối, vẫn có cái gì đó mơ hồ, không chân thật lắm.
Mới lúc vừa rồi nghe anh nói chuyện với gia đình cô, cô còn rất tức giận khi anh cứ mập mờ không nói rõ, để khiến gia đình cô càng thêm nghi ngờ tiến triển của hai người, cũng rất không cam tâm vì có cảm giác bị anh đưa vào tròng, ép cô vào thế không đồng ý cũng không được.
Vậy mà đối diện với vẻ chờ mong của anh, cô lại không thể nói tiếng từ chối, lại còn dễ dàng bị anh ngon ngọt dụ dỗ đi kết hôn. Cô chính là lúc bắt đầu có chút không muốn, sau đó lại cảm thấy chuyện này hóa ra lại tốt như vậy!
Cô liếc nhìn sang anh, thấy được rõ ràng sự mãn nguyện trong mắt anh.
Có thể không vui sao, có thể không thỏa mãn được sao? Kế hoạch của anh đã thành công ngoài mong đợi rồi còn gì!
Đúng là lúc đầu anh muốn dựa vào tình huống hiện tại kéo mọi người vào tròng luôn, cũng có nghĩ tới sẽ làm cho mọi người hiểu lầm cả hai, để anh đường đường chính chính chịu trách nhiệm trước cô. Ai ngờ đâu, đùng một cái, được nhà cô đồng thuận cho kết hôn luôn. Tâm trạng anh lúc này phải nói là kích động muốn chết. Ngày tháng ăn mặn của anh sắp đến rồi. Nghĩ đến đây là lại thấy phấn chấn trong lòng.
Thấy anh không giấu được vẻ đắc thắng, không hiểu sao cô lại thấy không thuận mắt nha. Đúng là tâm cơ mà!
- Chú có vẻ đắc ý quá nhỉ? Lừa được cả nhà em dễ dàng quá! – Cô hừ lạnh một tiếng.
Anh không chấp nhất sự móc xéo của cô, còn vui vẻ nói.
- Muốn lấy được vợ cũng nên có chút thủ đoạn! Huống hồ tất cả là do nhà vợ tự suy diễn ra, từ đầu đến cuối anh có câu nào thừa nhận chúng ta làm qua việc đó chưa?
Tư Hạ á khẩu, đúng vậy, đúng là anh không có câu nào thừa nhận. Nhưng anh cứ thích nói mấy câu mập mập mờ mờ kiểu đó, có công dụng còn hơn trực tiếp thừa nhận nữa kìa! Quả nhiên đàn ông đẹp như anh rất nguy hiểm, sau này cô phải dạy con gái đề phòng mới được, không thể như cô vì trầm lụy cái nhan sắc kia mà biến mình thành ngốc nghếch luôn!
Cả hai sau khi đăng ký thì về lại Diệp gia thu dọn đồ đạc. Đã chính thức là vợ chồng, anh đương nhiên phải đưa người về nhà mình rồi.
Tư Hạ cứ nghĩ cả nhà cô sẽ rất lưu luyến cô, sẽ không mong cô đi nhanh như vậy. Ai ngờ được, cả một nhà vui vẻ cười nói hi hi ha ha, còn tốt bụng giúp cô thu dọn sẵn đồ đạc. Nhìn mấy cái va li để ngay ngắn mà lòng cô như chết lặng. Cả nhà cô lại mong mau tống cô đi như vậy hả?
Cô buồn bực, ra vẻ hờn dỗi.
- Có vẻ như nhà mình rất muốn đẩy con đi, đúng không? Thu dọn giúp con cũng nhanh quá rồi!
Mẹ Diệp đang bế Tiểu Văn Văn trên tay, liếc xéo Tư Hạ một cái.
- Đã có chồng rồi, phải theo chồng chứ sao. Con còn muốn ở lỳ đây đến bao lâu nữa?
Tử Sâm cũng không nhịn được châm chọc vài câu. Anh bây giờ chính là anh rể của Vương Ảnh Quân đó nha, thật đúng là hết sức thỏa mãn!
- Nè em rể à, đừng nói người làm anh vợ đây không nhắc nhở, cái con bé này ấy, vẫn còn trẻ con khờ dại lắm. Nhớ quản nó cho chặt, đừng để nó đi quậy phá!
- Cảm ơn anh vợ nhắc nhở. Người, em sẽ quản thật chặt! - Ảnh Quân khẽ cười một cái, đáp.
Tư Hạ ném cho anh trai mình cái nhìn ai oán, cô là em gái anh đó, sao có thể suốt ngày đi rêu rao nói xấu cô như vậy? Lại còn một màn anh vợ em rể kia nữa, nói ra cũng trơn tru quá nhỉ!
Ông nội Diệp và ba Diệp tuy cũng có chút không nỡ. Dù gì đi nữa Tư Hạ cũng là bảo bối ở Diệp gia, chưa chi mà đã là vợ người ta rồi. Nhưng người đó là Vương Ảnh Quân, thì hai người đàn ông đứng đầu Diệp gia này hoàn toàn hài lòng và yên tâm. Hai người đã chứng kiến sự trưởng thành của anh từ một thanh niên đến một người đàn ông trầm ổn.
Tuy vậy, thấy gương mặt có chút hờn tủi của con gái cưng, ba Diệp lên tiếng dỗ dành.
- Con gái lớn rồi phải theo chồng thôi, nhưng mà cũng có phải xa xôi cách trở gì đâu, nếu muốn vẫn có thể về đây, Diệp gia vẫn là nhà của con!
- Bọn ta giao bảo bối cho con, nhất định phải đối xử tốt với nó, con mà dám ức hiếp nó thân già này không tha cho con đâu đó! – Ông nội nhìn về phía Ảnh Quân nói.
- Xin cả nhà cứ yên tâm, con nhất định sẽ chăm lo bảo bọc cho Hạ Hạ thật tốt! - Ảnh Quân khẳng định.
Tư Hạ thút thít, cũng chỉ có ông nội và ba thương cô mà thôi, ít ra cũng nói được lời dễ nghe một chút. Cô chen vào ngồi giữa ông nội và ba, khoác lấy cánh tay hai người nũng nịu.
- Cũng may còn có ông nội và ba thương con, mẹ với anh hai chưa chi mà đã muốn bỏ rơi con rồi!
Ông nội xoa xoa đầu cô, khẽ mắng cô đã là người có chồng mà còn như con nít vậy. Cô bĩu môi, có chồng thì sao chứ, cô vẫn mãi là Tiểu Hạ Hạ bé bỏng của ông.
Ở lại Diệp gia dùng xong bữa tối thì Tư Hạ và Ảnh Quân bị đuổi về. Ai cũng tràn đầy ý tứ, cả hai mới đi đăng ký kết hôn, đương nhiên phải có không gian riêng tư vợ chồng son rồi.
Hành lý của Tư Hạ cũng không có gì nhiều cả, chỉ có một ít đồ cần thiết, vì cơ bản ở nhà Ảnh Quân đã có đầy đủ hết mọi thứ rồi.
Về lại biệt thự riêng của anh, cô cảm thấy vừa quen vừa lạ. Quen vì cô đã ở đây một thời gian, lạ vì hôm nay cô vào ở với tư cách khác: chính là vợ của anh, Vương thiếu phu nhân nhà họ Vương. Từ nay cô chính là có danh phận, đường đường chính chính ở bên cạnh anh.