Tư Hạ buông điện thoại, thất vọng thở dài một tiếng. Rốt cuộc, vẫn là ở nhà hết ngày chủ nhật này thôi.
Thấy Tư Hạ yểu xìu, hai cái má phụng phịu, Ảnh Quân không nhịn nổi mà véo má cô một cái.
- Làm cái gì mà như cọng bún thiu thế hả? Có phải em lại muốn ra ngoài mà không có ai đi cùng không?
Tư Hạ giật mình, sao anh lại biết cô đang buồn chán vì mọi người đều đã bận, không có ai đi chơi cùng cô hết. Rõ ràng cô đâu có nói ra, hay là anh đọc trộm tin nhắn của cô?
- Chú xem trộm lúc em nhắn tin đúng không? Làm sao chú biết em đang buồn chuyện đó? – Tư Hạ nhìn Ảnh Quân đầy chất vấn.
Ảnh Quân cười, cái này cần xem điện thoại mới biết sao. Anh đây là trí thông minh cao hơn người thường nhé. Anh biết Hi Văn sẽ đi cùng Cao Lãng, bởi vì chính anh là người báo cho Cao Lãng sự việc hôm nay. Nếu anh không đoán nhầm, người anh em này của anh nhất định sẽ lập tức hẹn gặp Hi Văn cho bằng được. Về phần Giai Kỳ, bây giờ con bé đó mà được Tuấn Triết cho ra ngoài nữa sao? Cảnh Nghi thì không cần nói, giờ này tất nhiên phải lo giải quyết rắc rối hôm nay rồi.
Cái quan trọng hơn là, trên mặt cô viết rõ bốn chữ “Không – được – đi – chơi” kìa!
Tư Hạ bĩu môi, đúng đúng anh là nhất, cái gì anh cũng biết hết. Vậy có biết bây giờ cô muốn đi chơi lắm không? Có biết nên làm gì để dỗ cô hay không đây?
Nhưng mà, cũng phải nói, coi như anh sợ cô bị thương, về nhà sẽ khiến ba mẹ cô lo lắng nên mới đưa cô về nhà. Nhưng giờ cô đã xử lý xong vết thương, cũng đã ăn uống no say rồi đó, anh vẫn không đưa cô về lại nhà sao?
- Chú không đưa em về hả?
- Em không muốn ở cùng anh à? Gấp về như vậy làm gì? – Nghe cô nói muốn về, anh không vui lên tiếng.
Tư Hạ xua xua tay, cô không phải là có ý này mà. Cô chỉ là không thoải mái khi ở đây có thêm dì giúp việc. Cô thân là con gái, cứ ở lì nhà anh như vậy cũng không hay, thật mất giá!
Sợ anh hiểu lầm không vui, cô liền phân bua.
- Không phải, nhưng mà… có thêm dì ở đây… em thấy… không tự nhiên…
Tư Hạ nói thật nhỏ, đủ để Ảnh Quân nghe thôi, cô sợ lỡ như dì giúp việc nghe thấy cô nói có thêm dì cô không tự nhiên thoải mái, lại nghĩ lệch lạc rằng cô là đang muốn làm chuyện gì đen tối, nên chỉ muốn riêng tư hai người thì chết!
Ảnh Quân thấy gương mặt khẩn trương của Tư Hạ, thì lông mày giãn ra đôi chút. Cô nhóc này là vì có thêm người không thoải mái, chứ không phải không muốn ở riêng với anh.
Nhưng mà anh chính là muốn cùng cô ở bên nhau lâu thêm, không muốn đưa cô về vội. Mà cô không muốn ở nhà, vậy chi bằng…
- Được rồi, nếu em muốn ra ngoài, vậy chúng ta hẹn hò hai người đi! – Anh nắm tay cô đứng lên, một đường đi thẳng.
Tư Hạ còn ngơ ngác chưa phản ứng kịp thì đã bị Ảnh Quân lôi lôi kéo kéo đi mất.
Anh đưa cô đến công viên giải trí, không biết anh nghe từ đâu lại bảo hẹn hò nhất định phải đến đây, vì ở đây sẽ có rất nhiều cơ hội cho anh thể hiện bản lĩnh trước cô.
Tỉ như, đi nhà mà chẳng hạn. Đây chẳng phải cơ hội cho anh ôm ấp, bảo bọc cô hay sao. Cho nên, anh liền đề nghị với cô vào đó. Cô lúc đầu có hơi sợ, nhưng lại rất tò mò bên trong, cho nên cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà rất nhanh, cô thấy hối hận vô cùng. Cô vốn nhát gan, lại còn đi vào nơi này, dù biết tất cả chỉ là người đóng giả, nhưng cô không thể không sợ rúm ró được. Cô hét thất thanh đến nỗi mấy con ma kia còn phải giật mình hốt hoảng.
Bước ra khỏi nhà ma, cô thở hắt một hơi, tìm lại hồn vía đã đi lạc của mình. Đúng là dọa chết cô rồi!
Nhưng mà anh lại đắc ý muốn chết. Bởi vì lúc cô sợ hãi, luôn bấu víu vào anh, ôm anh cứng ngắc, anh liền có đất diễn. Ngẫm lại, đi nhà ma là quyết định đúng đắn.
Sau đó, hai người lại sang chơi mấy trò chơi khác. Tư Hạ lúc này vô cùng hào hứng, dắt tay Ảnh Quân đi hết nơi này đến nơi khác, chơi hết trò này đến trò kia.
Anh còn ra tay giúp cô lấy được một đống thú bông và đồ chơi về, làm cô thích thú vô cùng, ánh mắt nhìn anh ánh lên vẻ ngưỡng mộ.
Cuối cùng, Tư Hạ quyết định chơi trò tàu lượn siêu tốc. Cô luôn muốn chơi trò này, nhưng mà mấy lần đi với ba mẹ hay anh hai đều không được chơi, vì lo cô nguy hiểm. Lần này, cô nhất định chơi bằng được.
Cô thì hào hứng, còn anh thì có vẻ không hứng thú cho lắm. Không hiểu sao nhìn lên cái độ cao kia, cùng với mấy cái tàu lượn lên lượn xuống, anh cảm thấy không tốt lắm.
Nhưng mà trước đôi mắt long lanh của cô, lại thêm sợ cô nghĩ anh nhát gan không dám chơi, nên đành cứng nhắc đồng ý.
Ngồi vào vị trí, anh bắt đầu có hơi run, mắt còn không dám mở, nhưng cô lại không có một chút nào sợ sệt, anh đành phải cắn răng chịu đựng, giả vờ như mình rất bình tĩnh.
Rất nhanh, sự bình tĩnh đó của anh biến mất sạch sành sanh khi tàu khởi động. Gió đập vào mặt đau buốt, cả cơ thể cứng đơ không cử động được, tàu thì lại lúc lên lúc xuống, lúc nhanh lúc chậm, anh có cảm giác mình lơ lửng giữa không trung, không biết rớt lúc nào. Mặt anh bắt đầu tái mét, mấy lần anh không nhịn nổi suýt la lên, cũng may cuối cùng kiềm lại được, nếu không anh còn mặt mũi nào trước cô nữa.
Về đến nơi, anh thấy chân như đi không vững nữa, toàn thân như không có trọng lực, nghiêng ngả chóng mặt. Cô nhìn sang thấy dáng vẻ này của anh thì không khỏi nhịn cười. Ôi trời, Vương tổng cao cao tại thượng lại sợ trò tàu lượn siêu tốc này, nếu để mọi người biết được sẽ cười đến bể bụng mất ha ha.
Nhưng mà nhìn anh cũng thật tội, cô vội dìu anh đến ghế ngồi nghỉ. Nhìn gương mặt trắng bệch, không chút thần sắc của anh, buồn cười thì buồn cười nhưng mà cũng thấy tội nghiệp, liền bảo anh ngồi chờ để cô chạy đi mua nước.
Anh không còn hơi sức mà quản cô, cứ mặc cô chạy đi. Chỉ là, trong lòng không ngừng gào thét. Hết thật rồi, mặt mũi mất hết sạch rồi. Là ai, là ai nói phải đến cái chỗ này hẹn hò? Chết tiệt, đúng là chết tiệt mà!
Tư Hạ rất nhanh đã quay trở lại, cô dùng khăn ướt lau mặt anh cho tỉnh táo, rồi bảo anh uống chút nước cho khỏe. Cô lại ở một bên không ngừng hỏi han.
- Chú, chú đỡ hơn chưa?
Ảnh Quân không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Tư Hạ còn thấy vẻ lúng túng xấu hổ của anh. Cô nén cười, vội an ủi người có lòng tự tôn cao như anh.
- Chú đừng ngại, ai mà chẳng có yếu điểm chứ. Như em này, sợ đủ thứ hết, lúc nãy vào nhà ma còn hét ầm lên nữa. Chú chỉ có mỗi nỗi sợ này thì tính là gì chứ. Cũng may, chú còn có khiếm khuyết này, nếu không em còn tưởng chú không phải người bình thường nữa đấy!
Nghe mấy lời an ủi này của cô, anh cũng từ từ bình tâm lại. Đúng là hơi mất mặt, nhưng mà làm người ai chẳng có nỗi sợ nào đó. Hơn nữa, cái trò kia đáng sợ quá thôi, không phải anh không có tiền đồ.
Nhưng mà, anh muốn xây dựng hình tượng hoàn hảo không tì vết cơ mà, đúng là sai lầm khi chơi cái trò này.
- Em có thấy thất vọng về anh không? – Anh mất hết tự tin hỏi cô.
Cô cười.
- Tại sao em phải thất vọng về chú?
- Vì anh không hoàn hảo như em vẫn nghĩ, anh lại yếu đuối trước mặt em!
- Chú, mấy chuyện này làm sao có thể là tiêu chí để em đánh giá chú, hay nói hài lòng thất vọng gì về chú được. Nói như vậy, chẳng lẽ em sợ ma, em mất hình tượng trước mặt chú, chú cũng sẽ thất vọng về em?
Ảnh Quân lắc đầu, dĩ nhiên là không rồi. Cô có thế nào, anh cũng vẫn thích hết. Nhất là, cô là con gái, mấy việc đó có tính là gì.
Tư Hạ lại nói tiếp.
- Cho nên, em cũng vậy thôi. Em không thấy thất vọng gì cả. Em lại còn cảm thấy rất vui, vì em được nhìn thấy cả mặt không hoàn hảo của chú nữa. Nếu không, em sẽ thấy mình thua kém chú nhiều lắm. Mà chú yên tâm, yêu một người, phải yêu luôn cả khuyết điểm của họ mà. Huống hồ em thấy chú như thế cũng rất đáng yêu, sau này nếu chơi trò này, em sẽ có cơ hội bảo vệ, chăm sóc chú rồi!
Khóe môi Ảnh Quân giật giật, cái gì mà sau này chơi lại trò này nữa chứ? Đời này, anh thề tuyệt đối không chơi lại lần hai! Một lần như vậy là đủ, quá đủ rồi!
Nhưng mà, cô cũng thật biết dỗ người đấy, lại còn yêu luôn cả khuyết điểm của anh nữa. Miệng lưỡi sao mà ngọt thế chứ! Phút chốc, buồn phiền của anh đều bay biến hết cả. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt cô, khẽ cười. Nếu không sợ cô ngại chỗ đông người, anh đã đè cô xuống mà hôn rồi.
Đột nhiên, điện thoại anh reo lên, là Vu Quân gửi đến cho anh một đoạn clip. Anh nhếch mép cười, chính là hai vợ chồng đã dám đánh Tư Hạ, kể ra Vu Quân làm việc cũng nhanh chóng thật.
Tư Hạ thấy Ảnh Quân cứ nhìn màn hình điện thoại mà cười cười, cô cũng tò mò liếc qua thì nhận ra đôi vợ chồng mà cô đã ẩu đả. Hai người họ đang quỳ trước màn hình, khóc lóc nói lời xin lỗi, xin cộng đồng LGBT tha thứ vì đã dám buông lời xúc phạm.
Tư Hạ nhìn Ảnh Quân đang đắc ý, khỏi nói cũng biết tất cả là do anh làm. Vì họ động đến chị em tốt của cô, còn làm cô bị thương, nên anh chắc chắn không để yên.
Trong lòng tràn đầy ngọt ngào, cô chồm người dậy, hôn lên má anh một cái, miệng nhỏ ngượng ngùng nói.
- Cảm ơn chú… nhưng mà chú không cần làm vậy đâu, dù sao họ cũng bị bọn em đánh lại mà…
Ảnh Quân không kịp phòng bị, liền bị nụ hôn của cô làm cho cả người tê dại. Khóe môi cong lên, anh dịu dàng nói.
- Anh không quản được đúng sai thế nào, chỉ cần biết, động đến em thì họ trăm ngàn sai!