Vốn dĩ gia đình Tư Hạ muốn tổ chức một bữa tiệc rình rang để công cáo cho tất cả mọi người biết là cô con gái cưng của họ đã về nước với thành tích học tập cực khủng ở tuổi hai mươi.
Tuy nhiên, Tư Hạ không muốn phải phô trương như thế, cô chưa muốn mọi người biết cô đã về vì còn một vài mục đích khác. Cô cũng sợ là một khi tổ chức tiệc thì người đàn ông đó cũng sẽ đến, vậy thì kế hoạch của cô có thể bị vỡ lỡ.
Thế nên, cô kiên quyết từ chối và chỉ muốn tụ tập với bạn bè thân thiết thôi. Gia đình cô dù không đành lòng cũng phải chiều theo ý cô.
Ngày hôm sau đó, anh trai của cô như hứa hẹn đã dành thời gian chở cô đi chơi khắp đó đây, đi mua sắm, đi ăn uống cả một ngày trời.
Anh trai cô còn tặng cho cô một chiếc xe mới để làm quà mừng cô đủ tuổi để lái xe và mừng cô về nước. Cô chọn một chiếc xe dòng Lamborghini Huracan màu vàng mui trần với đường nét mềm mại, gợi cảm và thanh lịch.
Thật ra cô đã có bằng lái xe ở bên Mỹ, nhưng cô chỉ thuê xe để chạy chứ không mua xe vì cô nghĩ sớm muộn gì cô cũng sẽ về nước, lúc đó mua cũng không muộn. Và anh cô sẽ phụ trách đổi giấy phép tương ứng ở trong nước để cô sử dụng. Tất nhiên, chuyện đó được giải quyết trong vòng một nốt nhạc, do có tiền và nhiều tiền!
Tối đó, cô vi vu trên chiếc xe mới đi tụ tập với bạn bè. Thật ra cô không có quá nhiều bạn tốt.
Nhiều người chơi với cô cũng chỉ vì gia thế, còn người thật lòng thì đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên đó là Hi Văn và “chị em tốt” thuộc giới LGBT của cô: Điềm Cảnh Nghi. Khác với Hi Văn và cô, Cảnh Nghi không có đầu óc thiên tài, nên chỉ có thể thuận theo tự nhiên, cậu ấy quyết định không học lên đại học và hiện đang là người mẫu phi giới tính cho một tạp chí nổi tiếng.
Hôm nay, cô hẹn Cảnh Nghi ra để tâm sự. Cô cũng hẹn cả Giai Kỳ ra, cô ấy mặc dù có chồng con rồi nhưng vẫn rất thích những cuộc tụ tập ăn chơi thế này. Thế nên, vừa nghe Tư Hạ rủ rê, cô ấy đã lập tức giao con cho chồng mình trông nom.
Cả ba người hẹn nhau ở một nhà hàng Hàn Quốc nổi tiếng. Tư Hạ trước đó đã đặt phòng rồi, hiện giờ cô và Cảnh Nghi đang ngồi chờ Giai Kỳ đến.
Trong lúc chờ đợi, cả hai bắt đầu gọi món trước, về phần Giai Kỳ, Tư Hạ vô cùng hiểu sở thích ăn uống của cô ấy, nên không ngần ngại mà báo nhà hàng lên món trước.
Cảnh Nghi gọi một phần mì lạnh, Tư Hạ gọi hai phần mì cắt kim chi cho cô và Giai Kỳ. Cả hai còn gọi thêm sườn nướng Galbi - món ngon nhất của quán và thêm phần canh bò Seolleongtang cho ba người ăn, tất nhiên có cả rượu Soju, nhưng là loại Soju trái cây có nồng độ thấp do Tư Hạ không biết uống rượu.
Cả hai gọi món xong thì Giai Kỳ cũng vừa đến. Cô nhanh chóng ngồi vào bàn vởi vẻ mặt háo hức, ríu rít trò chuyện.
- Tư Hạ à\, em vì đàn ông mà bỏ lại bạn mình! Em quả thật là quá thể rồi ha ha!
- Đúng vậy\, Hi Văn sẽ tính sổ với cậu ngay khi cậu ấy về nước\, cậu liệu hôn đấy! - Cảnh Nghi cũng góp vui.
- Hai người thôi đi! Đừng có chọc ghẹo em nữa! Em nhớ nhà nên về sớm mà! - Cô bĩu môi ra vẻ hờn dỗi. - Còn nữa em còn mua quà cho hai người đấy!
- Được rồi\, được rồi không trêu nữa\, mau đưa quà cho bọn chị đi!
- Đây nhé\, cả nhà em cũng có chiếc vòng này giống hai người đấy\, do em tự thiết kế\, chỉ có ai thân thiết mới có nhé! Lợi hại lắm đấy\, nó có thể kiểm soát tình hình sức khỏe của chúng ta nữa đấy!
Giai Kỳ và Cảnh Nghi hào hứng nhận quá, nhìn ngắm kỹ lưỡng rồi đeo lên tay, cũng không quên nói tiếng cảm ơn đến Tư Hạ.
- Cảm ơn em… A đồ ăn lên rồi kìa!
Mùi đồ ăn thơm phức làm Giai Kỳ và Cảnh Nghi vội gạt Tư Hạ qua một bên. Đúng là bạn với bè, vừa mới rối rít cảm ơn một giây trước, một giây sau đã vì đồ ăn mà quên mất cô rồi.
Cả ba thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành, bận ăn đến nỗi không ai nói với ai thêm câu nào khác ngoài những câu “ngon quá”, “không chê vào đâu được”.
Lúc này Tư Hạ cũng rót một ít rượu soju để uống, cô nghĩ rằng đây là rượu trái cây, độ cồn thấp không say được nên mạnh dạn uống.
- Wow\, ngọt quá! - Tư Hạ thốt lên khi vừa uống được một ngụm.
Sau đó cô tham lam uống hết ly này đến ly khác, bỗng chốc mặt đã đỏ hết lên. Cảnh Nghi quay sang nhìn thấy cô đang không còn tỉnh táo nữa thì hốt hoàng vội giành lấy ly rượu của cô.
- Trời ạ\, tiểu thư của tôi ơi\, cái này tuy độ thấp nhưng cậu không biết uống rượu\, nhiều quá cũng sẽ say đấy! Mau dừng lại!
- Thôi chết rồi\, cái con bé này! - Giai Kỳ nhìn thấy cô mà hết hồn.
- Say cái gì\, tớ làm gì mà say? Cậu đừng giành với tớ\, để tớ uống… ực… thêm đi… ưc!
Tư Hạ lúc này đang trở nên say mèm, không còn tỉnh táo nhưng vẫn đòi uống thêm.
Giai Kỳ và Cảnh Nghi nhìn cô rồi như nghĩ ra chuyện quậy phá quái quỷ gì đó thì mỉm cười nhìn nhau rồi gật đầu.
Giai Kỳ giả vờ lấy điện thoại ra gọi cho anh trai cô, nói là mình đang say xỉn không thể lái xe về được, mà chồng cô phải trông con nên là nhờ anh đến đón.
- Alo! Anh hai… rước em với… ực… em say rồi… ực hôm nay… vui quá! - Cô giả như mình đang say xỉn thật sự.
- Chồng em đâu? - Vương Ảnh Quân thái độ lạnh lùng hỏi cô.
- Chồng… em… phải giữ… con rồi… anh hai… anh đến đi mà!
- Được rồi\, ở yên đó! Anh phải bảo chồng em dạy lại em! Phụ nữ có chồng con rồi mà không chút đứng đắn! - Ảnh Quân tức giận\, ở đầu dây bên kia còn nghe tiếng thở dài bất lực của anh.
Tắt máy, Giai Kỳ và Cảnh Nghi vỗ tay nhau ăn mừng kế hoạch bước đầu thành công. Sau đó, cả hai quay sang nói với Tư Hạ là sẽ nhờ anh trai cô đến đón, còn họ sẽ về trước.
- Tư Hạ\, bọn chị về trước nhé! Chị đã gọi cho anh em rồi\, lát nữa anh em sẽ đến đón em! Ngoan\, ở đây chờ chút nhé!
- Đúng đó\, chị Giai Kỳ cũng mệt rồi\, mình đưa chị ấy về đã\, còn cậu chờ anh cậu đến nhé!
- Hả… ừm… anh tớ á… ừm vậy hai người đi đi\, mình chờ anh… ực… đến đón!
Tất nhiên, Giai Kỳ và Cảnh Nghi chỉ là tạm thời di chuyển đến một góc khác để chờ cho Vương Ảnh Quân đến, sau đó họ mới rời đi. Vì Tư Hạ đang say, tất nhiên không thể bỏ cô được, phải nhìn thấy cô an toàn rồi cả hai mới yên lòng.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Vương Ảnh Quân đã đến nơi. Anh tất nhiên chỉ với vài thao tác nhỏ đã biết em gái của anh đang ở đâu, hơn nữa, may mắn anh đang ở gần đó nên mới nhanh chóng đến như thế. Chiếc siêu xe Rolls - Royce Ghost thế hệ mới của anh đã khiến cho mọi người trầm trồ không ngớt.
Ai cũng đoán rằng người trong xe chắc chắn có gia thế khủng và vô cùng “đẹp trai”. Đúng vậy, chắc chắn nhiều tiền đồng nghĩa rất đẹp trai ha ha! Nhưng khi trông thấy dáng người cao ráo, săn chắc, đường cong cơ bắp hoàn hảo cùng với gương mặt siêu soái bước ra từ trong xe, ngay lập tức mọi người từ ngưỡng mộ chuyển sang đố kị.
Anh chẳng những nhiều tiền, mà vẻ đẹp trai cũng không thể bàn. Nhiều cô gái bắt đầu liêu xiêu sắp ngất đến nơi khi anh bước vào nhà hàng. Một vài người nhanh chóng nhận ra anh, thì thầm bàn tán xôn xao.
- Trời ơi! Đây là… đây là Vương tổng đúng không? Tôi không nhìn nhầm chứ? - Nhiều người nghi hoặc chính đôi mắt của mình\, hỏi lại người kế bên.
- Vương tổng\, là Vương tổng của Thiên Phong đấy!
Mọi người bắt đầu ríu rít kể chuyện về Ảnh Quân. Anh chính chủ tịch tập đoàn đa quốc gia trong lĩnh vực ngân hàng, nắm giữ mạch kinh tế của đất nước và ảnh hưởng không nhỏ đến các nước trên thế giới. Còn là nhân vật có máu mặt trong giới ngầm, do có bạn thân chí cốt là ông trùm Cao Lãng, có ông nội làm trong giới chính trị. Nhà giàu, đẹp trai, giỏi giang, có thế lực, như một ông vua, ai cũng phải nể sợ anh!
Một vài cô gái thầm mong muốn được hiến dâng cả tấm thân cho Ảnh Quân. Trải qua tình một đêm với anh thôi cũng được nữa. Với cái vẻ đẹp trai lại còn thêm gia thế khủng như vậy, ông trời ưu ái cho anh quá rồi!