Tin tức lan tràn trên mạng, đương nhiên là nhóm bạn thân của Tư Hạ, cũng như trên dưới Vương gia và Diệp gia, ai cũng biết chuyện.
Hội bạn nhiều chuyện kia còn không ngừng trêu ghẹo cô, cái gì mà bạn gái thư ký, bạn trai chủ tịch, chuyện tình công sở, vâng vâng và mây mây. Còn có Vương Giai Kỳ thêm vào mấy tình tiết ly kỳ hấp dẫn bảo là cô cùng anh ở trong phòng riêng làm chuyện mờ mờ ám ám. Hại cô bị trêu đến mất đi khả năng ngôn ngữ, không thể nói được gì.
Nhưng dù sao cũng chỉ là mấy cái tin nhắn trêu nhau, không gặp mặt trực tiếp cũng không ai thấy gương mặt đỏ như tôm luộc của cô. Hôm nay ấy hả, vừa vặn là cuối tuần, vừa vặn là ngày tụ tập chị em, vừa vặn là ngày cô muốn trốn cũng không được hu hu…
Mới sáng ra, Điềm Cảnh Nghi và Hi Văn đã lái xe đến đón cô đến chỗ hẹn. Kể cũng tội chiếc xe mà anh hai mua cho cô, từ lúc mua đến giờ hình như cô chỉ mới sử dụng được một hai lần gì đó, còn lại toàn là đi cùng Ảnh Quân, hoặc đi chơi thì Cảnh Nghi, Hi Văn hay chị Giai Kỳ đến đón, cô căn bản không cần tự mình lái xe. Bây giờ, chiếc xe đó phải nằm co ro một góc trong gara, thảm biết mấy!
Lịch trình hẹn hò hôm nay cũng dày đặc lắm, đi xem phim, đi mua sắm, đói thì đi ăn lẩu, khát thì đi uống trà sữa, còn có đến spa làm đẹp. Dự là phải đến tối mới có thể về nhà được.
Vé xem phim thì Cảnh Nghi đã lo liệu, bộ phim này còn có sự góp mặt của cậu ấy nữa. Tuy rằng chỉ là vai phụ, nhưng cũng coi như đánh dấu bước đầu cậu ấy lấn sân vào phim ảnh, nên cả nhóm càng thêm háo hức.
Phim bắt đầu chiếu, cả nhóm chăm chú nhìn lên màn ảnh. Đến lượt Cảnh Nghi xuất hiện, ai nấy đều hết sức tập trung mà xem, tiện để đánh giá, sau đó góp ý để Cảnh Nghi rút kinh nghiệm.
Bộ phim này có tên là Thời thanh xuân rực rỡ, kể về câu chuyện của các bạn trẻ đầy nhiệt huyết, yêu ghét đều rõ ràng, sống và đam mê hết mình. Cảnh Nghi đóng vai một chàng trai mồ côi cha mẹ, mang trong mình một trái tim thiếu nữ, cậu phát hiện mình có tình cảm với con trai, nhưng đối mặt với xã hội có chút khắc nghiệt, cậu phải gồng mình lên tỏ ra mình ổn, nhưng không ai biết cậu khao khát được sống thật với chính mình biết bao.
Giới hạn của cậu bị phá vỡ khi nam chính xuất hiện, cậu nhận ra mình có tình cảm với nam chính, nhưng với thân phận là một người con trai, cậu lấy tư cách gì để bày tỏ tình cảm với người ta, đành phải giả vờ như hai người là hai thằng bạn tốt. Khi nhìn nam chính ở bên nữ chính, cậu đau đớn vô cùng, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ.
Nhưng cậu không ngờ rằng, nam chính thật ra cũng có xu hướng tình cảm như cậu, khi một hôm nam chính bất ngờ tỏ tình. Cậu do dự rất lâu, nhưng sau đó vẫn quyết định chấp nhận lời tỏ tình này, muốn được một lần sống hết mình, mặc kệ ngày mai ra sao cũng được. Mối tình ngang trái này, cuối cùng cũng bị phụ huynh nam chính phát hiện. Tất nhiên, không ai có thể chấp nhận được con trai của mình lại như vậy, liền tách hai người ra, ép cả hai phải sống cuộc sống bình thường như những người khác.
Cả hai bất chấp sự can ngăn vẫn lén lút qua lại với nhau, cùng nhau vượt qua những năm tháng đại học. Đến khi tốt nghiệp, một lần nữa nghịch cảnh lại đến, nam chính bị gia đình ép lấy vợ sinh con. Trước sức ép quá lớn này, cậu dù không muốn cũng phải buông tay để nam chính làm tròn hiếu đạo với cha mẹ mình. Cuối cùng mối tình cả hai kết thúc trong đau đớn như vậy, nam chính yên bề gia thất, còn cậu vẫn sống những năm tháng đơn độc một mình như vậy nhiều năm về sau nữa…
Bộ phim này như chính cuộc đời của Cảnh Nghi vậy, cho nên Tư Hạ cảm thấy cậu ấy không hề diễn chút nào, mà chỉ đơn thuần sống thật với mình mà thôi. Tư Hạ cùng Giai Kỳ và Hi Văn xem mà không kiềm được nước mắt. Quả thật trong xã hội này, những người như Cảnh Nghi vẫn còn chưa được hoàn toàn chấp nhận. Những ai may mắn lắm mới được gia đình, bạn bè ủng hộ, nếu không cũng phải gồng mình lên mà che giấu.
Xem xong phim, mặt ai cũng đỏ hoe, mắt mũi tèm lem nước mắt. Cảnh Nghi cười khổ, chỉ là phim thôi mà, sao lại khóc thành ra như thế.
- Mình diễn đạt quá đúng không? – Cảnh Nghi vừa chìa khăn giấy cho ba cô gái vừa hỏi.
- Đúng vậy, quá đỉnh luôn! – Cả ba cô gái đang thút thít cũng phải gật gù thừa nhận.
- Được rồi, mau vào nhà vệ sinh rửa măt cho sạch đi, nhìn ba người thật mất mặt quá đi! – Cảnh Nghi bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Cả ba cô gái cùng đi vào nhà vệ sinh, còn lại một mình Cảnh Nghi đứng ở ngoài chờ.
Được một lúc, có mấy người đi ngang cứ nhìn cậu chỉ chỉ trỏ trỏ. Không phải vì cậu nổi tiếng gì đâu, cậu chỉ mới đóng phim lần đầu, cũng chưa có nhiều người biết đâu, hôm nay cậu lại đeo khẩu trang và kính râm nữa, căn bản không ai nhận ra. Cái người ta bàn tán là giới tính của cậu mà thôi. Cậu để tóc dài, lại mặc quần áo khá nữ tính, móng tay móng chân cũng sơn màu.
Bọn họ nhìn ngó rồi chê cười cậu là đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, làm xấu mặt gia đình, dòng họ, rồi không ngừng cười cợt. Cảnh Nghi nhếch môi, cậu căn bản không quan tâm đến. Mấy lời này, cậu đã nghe quá nhiều, nghe đến chai sạn rồi, còn cái gì mà phải xấu hổ. Với cả, dù sao thì, họ cũng nói đúng cơ mà! Cậu chính là nam không ra nam, nữ không ra nữ đấy!
Cậu vờ như không nghe thấy gì hết, cứ tập trung nhìn điện thoại của mình. Cậu đã cố làm ra vẻ không sao, nhưng mà bọn người kia không biết điều lắm, cứ cố tình khích bác. Có một cặp đôi nhìn cậu với vẻ khinh miệt rồi quay sang nói với nhau.
- Sau này, em phải dạy dỗ con chúng ta nhất định không được giống với cái loại kia đấy! Đàn ông con trai mà ăn mặc thế kia, lại còn cái bộ dáng nhìn ngứa cả mắt.
- Đúng vậy, không thể nhìn nổi!
Cảnh Nghi sắp nhịn hết nổi rồi, định lên tiếng thì đột nhiên nghe đằng sau mình có mấy tiếng cười khẩy. Cậu quay người lại, thì ra là hội chị em của mình.
- Dì à, cái “loại kia” là loại gì vậy nhỉ? Chưa chắc “cái loại” như dì đã tốt hơn người ta đâu! – Giai Kỳ nhếch mép nói.
Người phụ nữ kia rõ ràng còn trẻ, lại bị gọi một tiếng dì, cũng không vừa, lập tức phùng mang.
- Loại gì à? Thì là cái loại xăng pha nhớt, nhìn phát là thấy buồn nôn rồi!
Tư Hạ và Hi Văn nghe mấy lời này, máu dồn tới não, không nhịn nổi nữa mà xông lên luôn.
- Bà cô à, sao ăn nói khó nghe vậy? Miệng không được thơm thì đừng mở miệng, mắc công lại dạy hư con mình nữa! Bạn tôi là cái loại gì đi nữa, thì cũng hơn hẳn cái loại ăn nói không suy nghĩ như dì, với cả không đến lượt dì lên tiếng phán xét! – Hi Văn hùng hổ nói.
- Cô… cô… thì ra là bạn bè cả à? Toàn là một lũ không ra gì! Ba mẹ các người không biết dạy sao? – Người phụ nữ này hết bị gọi dì, đến bà cô, trong lòng khó chịu, dĩ nhiên vẫn không chịu thua.
Lần này đến lượt Tư Hạ phản công, cô làm sao đứng yên được khi có người động tới chị em của cô, còn có động tới cha mẹ của cô.
- Thím à, bọn tôi dù thế nào đi nữa cũng tốt hơn thím gấp ngàn lần. Bọn tôi trẻ trung, xinh đẹp, có công ăn việc làm hẳn hoi, có tiền xài dư dả, cũng không có ngửa tay xin ai đồng nào. Nhưng mà còn thím, nhìn là biết sau khi kết hôn chỉ có ở nhà lo chuyện bếp núc thôi đúng không? Hèn chi mà nhìn mới có tí tuổi mà đã tàn thế kia. Tôi tốt bụng nhắc nhở thím, nên coi lại bản thân mình xem đã bằng người ta chưa, đừng có mở miệng ra là coi thường người khác, vẫn là nên lo lấy thân mình. Người ta dù sao đi nữa cũng tự chủ kinh tế, còn thím ở nhà xài tiền chồng, coi chừng có ngày chồng thím không vui không phát tiền cho nữa thì thảm lắm!
Tư Hạ vừa dứt lời thì Giai Kỳ và Hi Văn cũng bật cười phụ họa theo.
- Mày… mày… mấy người… anh… anh xem… bọn nó hiếp đáp em như thế mà anh vẫn đứng yên à?
Người đàn ông này từ nãy đến giờ cũng không lên tiếng gì, thứ nhất là thấy mấy người phụ nữ này chửi nhau ghê quá, thứ hai là anh ta là đàn ông, nếu đứng cãi tay đôi với phụ nữ thì không hay lắm, nhưng mà cứ để vợ mình bị hiếp đáp thế thì cũng không được, cũng hùng hổ xông lên dọa nạt.
- Bọn mày nói ai đấy! Dám chê vợ tao à? Chán sống rồi à? Mau xin lỗi!
Cả bọn nhìn nhau, nực cười, ở đó mà xin lỗi. Có xin lỗi cũng là vợ chồng mấy người xin lỗi bọn này chứ. Là ai khơi mào trước chứ?
- Ông chú định làm cái gì, dọa bọn này à? Là vợ chú xúc phạm tôi trước, còn bắt người ta xin lỗi ngược à?
Cảnh Nghi nãy giờ được chị em bảo vệ không có đất dụng võ, cảm thấy vô cùng ấm lòng. Đời này của cậu, may mắn nhất là được làm bạn với ba người. Đến khi thấy người đàn ông này hùng hổ định đánh người thì vội đứng lên che chắn. Dù gì đi nữa, cậu cũng không thể để ai động đến ba người chị em tốt của mình.
Nói rồi, cậu khoát tay cho chị em bảo bỏ đi thôi, không cần vì mấy người này mà làm lỡ việc ăn chơi mua sắm. Nhưng hai cái con người không có lý lẽ này, vậy mà còn không muốn chấm dứt, cứ thế níu níu kéo kéo, không cho nhóm Tư Hạ rời đi. Người phụ nữ đó còn nắm tóc Tư Hạ kéo lại làm cô kêu la oai oái.
- Đứng lại, chưa xin lỗi vợ chồng tao mà định đi đâu!
- Làm cái gì đó, bỏ cậu ấy ra! Là mấy người sai trước, còn định đánh người à?
Thấy Tư Hạ bị nắm tóc, Cảnh Nghi vội xông lên nắm lấy cổ tay người phụ nữ đó. Đừng xem thường cậu trông có vẻ yếu ớt, cậu là có võ đấy, có thể quật ngã mấy người như chơi.
- Mày dám động vào vợ tao hả, mau buông ra!
- Bảo vợ ông buông bạn tôi ra trước! – Hi Văn và Giai Kỳ hét lên.