Trước những lời buộc tội của Tư Hạ, Cố Nguyệt không cách nào phản bác. Lại thêm mọi người có mặt ở đó đều lên tiếng nói đỡ cho Tư Hạ, làm cô ta rơi vào tình huống không cách nói thoái lui.
- Đúng vậy đó, Tư Hạ không phải là kiểu người mưu mô như vậy. Hơn nữa, nói về người quyến rũ anh trai tôi, thì người đó chính là cô đó Cố Nguyệt! – Giai Kỳ không thể ngồi yên nữa.
- Đúng vậy, ai cũng biết cô có ý với chủ tịch cả, đi làm thì ăn mặc hở hang hớ hênh, còn tìm cách tiếp cận chủ tịch. Cô là thấy thư ký Diệp được gần gũi với chủ tịch hơn nên cho nên ghen tức, tìm cách hãm hại người ta chứ gì!
- Đúng đó, đúng đó!
Mọi người ai cũng bênh vực Tư Hạ, không ngừng chỉ trích Cố Nguyệt khiến cô ta suýt thì đứng không vững nữa.
- Không… không phải vậy đâu… chủ tịch…
- Cô vẫn ngoan cố đúng không? Vậy mời cô nghe tiếp đoạn ghi âm này!
Ảnh Quân phát tiếp đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Cố Nguyệt và người mà cô ta thuê làm việc xấu. Cô ta ngàn vạn lần cũng không ngờ tới vì tên đó sợ sau này có việc phát sinh phiền phức cho nên mới lén lút ghi âm cuộc nói chuyện lại.
Vậy là hết, cô ta còn gì để chối cãi nữa! Cố Thanh ở bên cạnh giờ phút này cũng không chống đỡ nổi nữa, sắc mặt khó coi không kém gì Cố Nguyệt.
Tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn căm phẫn và chán ghét cho hai cha con cô ta. Sao có thể vì ghen tức mà hại người như vậy chứ. Lần này thì hay rồi, hại trúng Vương tổng của bọn họ. Cố gia coi như chờ ngày tàn đi!
Cố Thanh giờ phút này biết rằng không thể nào chối cãi trước những bằng chứng tội ác của con gái mình thì liền vứt hết mặt mũi liêm sỉ quỳ rạp xuống dưới chân Ảnh Quân để van xin.
- Xin Vương tổng nể tình Cố Nguyệt bao năm nay tận tụy trung thành với Thiên Phong mà tha cho nó lần này… Xin Vương tổng làm ơn đừng truy cứu mọi chuyện ra… Tôi… tôi sẽ bồi thường cho Vương tổng…
Cố Nguyệt nghe đến hai chữ truy cứu thì bắt đầu hoảng loạn. Nếu Ảnh Quân làm lớn chuyện ra, không phải cô ta sẽ dính liếu đến pháp luật hay sao? Đời cô ta sau này sẽ ra sao đây chứ?
Cố Nguyệt cũng vội vứt luôn cái tự trọng thanh cao gì đó, nài nỉ Ảnh Quân nhưng đều bị anh làm lơ đi. Cô ta lại quay sang năn nỉ Tư Hạ, cô ta nghĩ rằng một khi Tư Hạ lên tiếng giúp thì Ảnh Quân sẽ thu tay lại.
- Tư Hạ, tôi xin lỗi… ngàn vạn lần xin lỗi cô… xin cô thương tình… nói với chủ tịch một tiếng giúp tôi đi… xin cô…
Những tưởng sẽ được Tư Hạ thương xót, ai ngờ cô ta nhận được một cái nhìn lạnh lùng sắc bén của Tư Hạ, thái độ vô cùng rõ ràng rằng gieo gió thì gặt bão, không ai có thể nói giúp được.
Ảnh Quân cũng không muốn ở đây lằng nhằng thêm nữa, lạnh lùng lên tiếng không chút lưu tình nào.
- Thật đáng tiếc, tôi đã giao nộp mọi bằng chứng cho bên cảnh sát rồi. E là cô Cố đây phải về bên đó hợp tác điều tra!
Anh nói rồi ra hiệu cho Vu Quân để cho mấy người cảnh sát đã chờ sẵn trước cửa đi vào. Bọn họ liền nhanh chóng một đường đến áp chế Cố Nguyệt đi mặc cho cô ta la hét giãy giụa gần như phát điên.
- Ba ơi… ba ơi… cứu con… con không muốn ngồi tù…
- Đừng sợ… có ba đây… không sao… không sao…
Cố Thanh nhìn con gái mình bị người ta bắt đi trong lòng quặn thắt. Nhưng ông ta có thể làm được gì đây chứ? Tất cả mọi bằng chứng đều cho thấy con gái ông ta chủ mưu hại người, lại còn đụng nhầm Vương Ảnh Quân.
Người ta là ai? Còn ông ta là ai chứ? Ông ta cũng đã bỏ hết tự trọng để quỳ xuống van xin nhưng đổi lại được chỉ là sự nhục nhã ê chề mà thôi!
Dù đau đớn vạn lần nhưng cuối cùng ông ta chỉ biết nuốt nước mắt, nghẹn ngào chạy theo con gái mình.
Bằng chứng phạm tội rõ ràng, tuy nhiên người bị nhắm tới là Tư Hạ lại bình an vô sự, còn về việc Ảnh Quân bị thương không nằm trong chủ đích ban đầu cho nên Cố Nguyệt chỉ bị xử phạt nhẹ, đền bù phí tổn và phạt cải tạo không giam giữ trong ba năm. Còn tên cô ta thuê do đã có nhiều tiền án tiền sự cho nên bị phạt tù hai năm.
Ảnh Quân không chút hài lòng với kết quả này, anh muốn động tay một chút để khiến Cố Nguyệt chịu tội nặng hơn. Nhưng Tư Hạ lương thiện lại bảo như vậy là đủ rồi, dù sao Cố Nguyệt vẫn chưa đến mức hại chết người, hơn nữa cô ta là con gái mà dính đến những cáo buộc phạm tội thế này tương lai phía trước cũng chẳng còn tốt đẹp gì.
Quan trọng là, tin tức Cố Nguyệt mưu tính hại người công khai ra, cổ phiếu của Cố thị chỉ trong một ngày mà tụt dốc không phanh. Cố thị bây giờ chỉ còn lại chút hơi tàn, e là chưa đầy mấy ngày nữa lập tức bốc hơi luôn.
Tư Hạ bảo như vậy đã thỏa đáng rồi, Ảnh Quân mới chịu thôi. Dù sao Tư Hạ cũng bình an, nếu đổi lại là cô bị thương, anh thề sống chết cũng bắt Cố Nguyệt trả giá đắt, chứ không đơn giản là chỉ bị cấm túc trong ba năm như vậy thôi đâu.
Coi như mọi việc ổn thỏa rồi, Tư Hạ cũng gạt bỏ cái tên Cố Nguyệt ra khỏi đầu để chuyên tâm vào dự án nhà ở phía nam. Thời gian còn lại cũng càng ngày càng ngắn rồi.
Có điều, Tư Hạ do quá bận rộn nên không để ý đến thái độ của mọi người xung quanh đã thay đổi. Bọn họ bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ của cô và chủ tịch của bọn họ là không bình thường.
Thứ nhất, hai người thường xuyên đi chung, lại còn thân thiết, trước nay chủ tịch của họ chưa hề thân với phụ nữ như vậy. Thứ hai, chủ tịch của họ vậy mà lại che chắn bảo vệ cho Tư Hạ khỏi nguy hiểm, còn vì cô mà truy cứu đến cùng với Cố Nguyệt. Thứ ba, ngày đó tại hội trường, lúc Cố Nguyệt định đến gây sự với Tư Hạ thì chủ tịch của bọn họ còn có hành động níu tay đầy Tư Hạ ra phía sau mình để bảo vệ an toàn. Thử hỏi, nếu không có quan hệ đặc biệt, chủ tịch của họ có cần phí công phí sức lại đối đãi hết sức đặc biệt với cô thư ký riêng này như vậy không?
Cho nên, kết luận là giữa hai người chắc chắn có gì đó với nhau, không đơn thuần là chủ tịch với thư ký. Ai thức thời cũng biết nên dè chừng và đối đãi với Tư Hạ cho thật tốt, tránh động đến cô, nếu không muốn thảm như Cố Nguyệt.
Trong lòng ai cũng tràn đầy nghi vấn, nhưng ngoài mặt vẫn biết tiết chế không thể hiện rõ ràng. Chỉ có điều họ bây giờ đối với Tư Hạ chính là kiểu đối đãi với người tình bé nhỏ của chủ tịch, thậm chí là chủ tịch phu nhân tương lai.
Mấy bà mấy cô hay thích soi mói và ganh ghét thì lập tức im bặt miệng, không dám quá phận thêm. Mấy anh trai có ý định cưa cẩm Tư Hạ thì lặng lẽ im lặng rút lui, không dám có thêm một động tác thừa. Nghĩ mà xem, nếu Tư Hạ thật sự là người của chủ tịch mà bọn họ dám dòm ngó đến thì còn có đường sống không?
Duy chỉ có người trong cuộc là vẫn vô tư không biết gì, chỉ biết cắm mặt vào núi công việc. Mãi đến khi trong tập đoàn gần như đi đâu cũng nghe loáng thoáng tin đồn, Giai Kỳ cũng không im lặng nổi nữa mà tìm Tư Hạ đến phòng mình nói chuyện.
Sau khi nghe Giai Kỳ nói, Tư Hạ mới giật mình nghĩ lại thái độ của mọi người dạo gần đây với mình. Hình như họ đối đãi với cô ngày càng tốt, quà bánh gì đó đều thường xuyên cho cô, lại còn hay nói mấy lời như lấy lòng. Mà đến cả Phương Minh cũng hình như có vài phần dè dặt với cô. Cô chỉ nghĩ đơn giản là do tính tình cô cũng tương đối hòa nhã hoạt bát nên được mọi người yêu thương nâng niu. Thì ra là do cái thân phận người tình của chủ tịch này.
Trầm ngâm hồi lâu, Tư Hạ thở dài.
- Dạo này em chỉ lo bên dự án, không quan tâm lắm đến thế giới xung quanh. Thật không ngờ, chính mình trở thành nhân vật chính được bàn tán cũng không hay biết!
- Nhân cơ hội này hai người cứ công khai nói rõ luôn đi! – Giai Kỳ nghĩ ngợi rồi nói.
Tư Hạ dù cũng muốn đường đường chính chính công khai đi bên cạnh Ảnh Quân, nhưng vẫn thấy chưa phải lúc. Bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm. Cô đang phụ trách dự án lớn, nếu để moi người biết thân phận hiện tại sẽ bảo rằng cô là dựa vào quan hệ mới được một bước lên mây. Như vậy, cho dù cô có làm tốt cách mấy đi nữa, cũng sẽ không được nhìn nhận một cách công tâm.
Hiện tại, chỉ mới là lời đồn thổi, cũng chưa có gì chắc chắn, người ở tập đoàn cũng không dám có phản ứng gì. Cho nên, hiện tại, họ sẽ không dám đánh giá gì ở cô cả. Chi bằng, nhân cơ hội này, cô cho họ thấy thực lực của mình, từng bước cho họ thấy cô là tài năng thật sự, không phải chỉ dựa vào cái mặt đẹp để kiếm cơm.
- Em thấy vẫn chưa đến lúc. Đợi đến khi dự án thành công thông qua, em chứng minh được thực lực của mình. Đến lúc đó, em cũng tự tin hơn khi đi bên cạnh chú ấy! – Tư Hạ nghĩ cẩn thận rồi đáp lời Giai Kỳ.
Giai Kỳ thấy sự kiên định của Tư Hạ thì cũng đáp ừm một tiếng, không nói thêm nữa. Dẫu sao đây cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, cô là người ngoài cuộc, cũng chẳng thể can thiệp quá sâu được.