Ngoài mặt đang tỏ ra mạnh mẽ ta đây chống đỡ được, nhưng nội tâm Ảnh Quân đang thét gào dữ dội. Anh dù gì cũng là đàn ông khỏe mạnh lực lưỡng, một người con gái xinh đẹp lại còn đang trong tư thế hết sức là quyến rũ như vậy, bảo anh nhẫn nhịn đúng là đề cao anh rồi.
Anh giật mình, không phải trước tới giờ, anh đều có thể nhịn rất tốt hay sao? Bao nhiêu cô gái chủ động sà vào lòng anh, thậm chí còn không ít người tính kế với anh nhưng anh nào có mảy may để tâm đến? Ngay cả với cô gái trước đây anh quen, anh cũng chưa hề động đến người cô ta. Vậy mà nhóc con này lại năm lần bảy lượt khiến anh khổ sở, phải gồng mình lên mà kiềm nén.
Nhưng mà lần này, thật sự là quá sức chịu đựng của anh mất rồi. Sự tiếp xúc da thịt ấm nóng chân thực lúc nãy lại ùa về, khiến cho cả người anh lại rạo rực khó chịu.
Hay là anh cứ làm liều đi nhỉ? Sớm muộn gì cô cũng là của anh, vậy chi bằng sớm chút đánh dấu chủ quyền luôn?
Anh đặt cô xuống giường, gần như mất kiểm soát, tìm đến môi cô mà mút mát. Nụ hôn bất ngờ có chút hoang dã cuồng nhiệt của anh khiến cho cô hơi hoảng hốt, cũng không thể nào theo kịp được.
Cô cảm nhận được sự đổi khác của anh, dường như anh muốn nhiều hơn nụ hôn này, khi mà tay anh đã không còn yên vị nữa mà bắt đầu làm loạn khắp nơi trên người cô.
Cô có chút căng thẳng, không biết sẽ phải làm sao nếu anh muốn tiến tới. Cô yêu anh bao nhiêu năm qua, đương nhiên không tiếc thân mình với anh. Nhưng liệu bây giờ có sớm quá không? Cô cũng không biết bản thân đã sẵn sàng hay chưa. Nhưng cơ thể cô lại cứ thuận theo anh, mặc cho anh chiếm lấy mà không chịu phản kháng lại.
Da thịt cô bị anh chạm vào run lên bần bật, hô hấp trở nên rối loạn hơn. Đột nhiên đèn trong phòng bật sáng trở lại, mọi thứ bây giờ đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Tư Hạ càng thêm xấu hổ vì cả cơ thể đang gần như phô bày hết trước mặt Ảnh Quân. Lúc nãy trong bóng tối mờ ảo cô còn có thể chịu đựng được sự bối rối này. Nhưng tình huống này, cô cũng chẳng biết nên làm gì nữa. Cô nhắm chặt mắt, để cho mọi việc cứ thuận theo tự nhiên.
Những tưởng anh sẽ đi đến cùng, thì đột nhiên anh dừng mọi động tác lại, gục lên hõm vai cô mà thở một cách khổ sở.
- Chết tiệt, em đây là sao? Muốn giết chết anh sao? Trước nay anh không gần nữ sắc, không ai quyến rũ được anh, vậy mà trước em, anh lại mất kiểm soát thế này…
Ảnh Quân thở dài, suýt nữa anh đã cuốn theo hoang lạc mà làm chuyện không đúng với cô. Cũng may anh kịp thời thức tỉnh, ngăn mình lại. Dù bản thân anh khó chịu muốn chết được, anh vẫn quyết định giữ cho cô.
Tư Hạ thấy anh ngừng lại, không tiến tới nữa thì cũng thấy vừa nhẹ nhõm, lại có đôi chút… hụt hẫng. Đúng vậy, là hụt hẫng, cô tự cảm thấy bản thân mình điên rồi. Sao lại có ý nghĩ như vậy cơ chứ?
Thấy cô cứ nằm im không nói, ánh mắt vờ dời sang nơi khác không dám nhìn thẳng vào mình, anh quay mặt cô lại bắt cô nhìn mình, chân thành nói.
- Hạ Hạ, anh… vừa rồi… anh đã thật sự muốn… muốn… Nhưng anh không thể làm như vậy với em khi mà em chưa cho phép anh… Anh biết chúng ta mới quen nhau chưa bao lâu, em chắc hẳn còn nhiều dè dặt. Cho nên, em yên tâm, anh nhất định sẽ chờ em sẵn sàng, anh sẽ không thừa cơ mà ức hiếp em!
Nói rồi, anh ngồi dậy, tìm cho cô một chiếc đầm ngủ, bảo cô nhanh chóng thay ra kẻo cảm lạnh. Anh còn quay người lại để cho cô tự nhiên thay quần áo.
Cô nghe theo lời anh, ngồi dậy mặc quần áo chỉnh tề. Thay xong, cô bảo anh quay lại. Khuôn mặt cô vẫn đỏ ửng, bối rối không nói nên lời. Nhưng anh đã nghĩ cho cô như vậy, đã vì cô mà thử thách bản thân mình, cô hẳn là nên đáp lại tấm lòng của anh.
Lấy hết can đảm, cô nắm chặt tay anh, nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng nói.
- Cảm ơn chú…
- Em đừng nói thêm lời nào hay có bất cứ hành động nào nữa! Bây giờ em nói gì, làm gì cũng nguy hiểm với anh hết! – Vị tổng tài bá đạo cao ngạo nào đó khổ sở nói.
Tư Hạ nhìn dáng vẻ gồng mình chịu đựng vô cùng đáng thương của Ảnh Quân thì có chút buồn cười. Không biết có phải cô xấu xa quá không, giây trước vừa cảm động vì sự quân tử của anh, giây sau cô lại thấy có chút hả hê. Ai bảo trước đây anh làm cô khổ tâm như thế, từ chối tình cảm của cô. Coi như bây giờ anh chính là đang nhận quả báo…
À nhưng mà khoan, dừng khoản chừng là năm giây… Tư Hạ cảm thấy có gì đó không đúng lắm… Đúng rồi, Vương Ảnh Quân vừa rồi còn bế cô đi thẳng một đường ra ngoài mà không hề tỏ ra đau đớn, khó chịu. Lại còn một màn hùng hổ vừa rồi nữa! Vậy tức là vết thương của anh đã hoàn toàn bình phục rồi. Cũng tức là mấy ngày này cô bị anh lừa gạt phải ở cùng anh thêm thời gian để chăm sóc anh. Vậy mà ai kia mới hôm qua còn bảo là vết thương còn đau, đến khom xuống nhặt đồ cũng thấy có chút khó khăn nữa!
Qua đi sự ngượng ngập, bối rối, Tư Hạ lúc này đủ tỉnh táo suy nghĩ mọi chuyện, không thể tránh khỏi tức giận.
- Vương Ảnh Quân! Chú vừa rồi mạnh mẽ quá nhỉ? Vết thương của chú không còn đau nữa à? Hôm qua nhặt đồ còn khó, mà hôm nay bế em cũng không có vấn đề nhỉ? – Tư Hạ cười như có như không nói.
Nghe mấy lời buộc tội của Tư Hạ, Ảnh Quân chột dạ. Thôi chết, vừa rồi anh bị dục vọng che mờ lý trí, nào có kịp nghĩ suy cái gì đâu. Vừa hôm qua còn viện cớ vết thương chưa bình phục để giữ cô ở lại lâu thêm, mà hôm nay anh đã tự mình giấu đầu lòi đuôi rồi!
Nội tâm đang không ngừng mắng mình ngốc, nhưng ngoài mặt Ảnh Quân vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh để đáp lời Tư Hạ.
- À… hôm qua còn đau nhiều, nhưng mà… dù gì cũng đã qua thêm một ngày rồi, cho nên anh đương nhiên đỡ nhiều rồi… Hơn nữa, em nhắc đến… hình như… cảm thấy có chút đau… - Vừa nói Ảnh Quân vừa ra vẻ như vừa rồi là do quá tập trung đại sự nên quên mất mình đang đau mà thôi.
- À vậy sao? Chú nói dối cũng trôi chảy quá nhỉ? – Tư Hạ khoanh hai tay trước ngực, ném cho Ảnh Quân ánh mắt kiểu nhìn xem liệu cô có tin lời anh hay không.
Nhìn gương mặt nói dối không chớp mắt của Ảnh Quân, Tư Hạ càng thêm tức giận. Hừ nghĩ cô đây là đồ ngốc à? Anh nói sao thì cô tin vậy?
Thấy Tư Hạ có vẻ không tin tưởng mấy lời mình nói, Ảnh Quân vẫn bình tĩnh không run. Anh giả vờ như vết thương bị động, ra vẻ thống khổ sờ sờ lên lưng mình mong được cô thương cảm.
Nhưng mà Tư Hạ làm sao dễ tin như vậy được, cô ném cho anh cái nhìn khinh khi rồi khoanh tay ngồi xem anh diễn kịch tiếp.
Ai ngờ người nào đó diễn quá giỏi, tiếp tục làm ra vẻ đau đớn lắm, khuôn mặt nhăn lại hết cả, lại ra vẻ khó khăn nói rằng anh quả thật rất đau. Tư Hạ mới đầu còn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng lát sau lại sợ anh đau thật, bắt đầu cuống quýt lên bảo anh nằm xuống để cô kiểm tra vết thương xem có rách ra hay không.
Thấy mình thành công qua mặt được cô, anh thở ra một hơi, nhưng vẫn làm cho cô tin tưởng thêm.
- Không sao… chắc là không bị rách ra đâu. Chỉ là vừa rồi dùng chút sức nên hơi nhói chút thôi!
Tư Hạ kiểm tra thấy đúng là vết thương không có vấn đề gì, cũng bớt lo lắng phần nào, sẵn tiện cũng giúp anh bôi thuốc luôn.
Người nào đó còn dày mặt không chịu về phòng mà ngủ lại luôn ở phòng cô. Vẻ mặt vô cùng đáng thương, bảo chỉ ôm cô ngủ mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì quá phận.
Mãi đến lúc nằm trong vòng tay của Ảnh Quân, Tư Hạ mới giật mình. Tại sao cô lại có thể dễ dàng bị anh khuất phục như vậy? Chỉ với mấy lời ngon ngọt cùng với gương mặt đẹp trai kia mà cô đã mất đi sự phản kháng trước anh. Cô thở dài. Chết rồi, chết thật rồi!
Tại sao cô lại không có chút tiền đồ nào vậy chứ? Còn chưa kịp giận dỗi mà đã dễ dàng mềm lòng với anh rồi! Không… chỉ là anh diễn quá giỏi, chỉ là do anh quá cáo, thỏ non như cô làm sao chống lại được! Tuyệt đối không phải do cô mê trai mù mờ lý trí đâu!
Vương Ảnh Quân lúc này còn mạnh miệng rằng nằm ôm cô ngủ mà không làm gì được tuy cũng có chút thách thức với anh, nhưng mà vừa rồi anh còn nhẫn nhịn được cơ mà, này thì có là gì đâu. Thức cùng nhau mới nguy hiểm, chứ còn ngủ thì có gì đâu! Kết quả, người cô mềm như bông chui rúc trong lòng anh làm anh cả một đêm mất ngủ! Không được, phải nhanh tìm cách để được cô đồng ý cho ăn mặn mới được!