Một lúc sau, có tiếng xe đỗ ở cổng. Tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên. Thì ra là gia đình nhỏ Phương Tuấn Triết, Giai Kỳ và bảo bối Hân Nghiên. Đây hẳn là bia chắn của Vương Ảnh Quân. Bé con Hân Nghiên vừa xuống xe đã hào hứng chạy nhảy, miệng nhỏ cười nói không ngớt.
- Cố ơi, cố ơi, Nghiên Nghiên đến đây ạ!
Ông nội Vương thấy chắt của mình đến thì vui vẻ không thôi, vội vàng chạy đến ôm lấy cô bé, rồi bế vào trong.
- Chúng con chào ông nội ạ!
- Được, các con vào đây ngồi. Hôm nay đông đủ cả, lão già ta cảm thấy rất vui đấy!
- Chào anh hai, Tư Hạ. Hai người đến lâu chưa? – Giai Kỳ đảo ánh mắt sang anh trai và Tư Hạ hỏi.
- A anh Tuấn Triết, chị Giai Kỳ, bọn em cũng đến được một lúc rồi!
Không khí trong phòng khách dần trở nên náo nhiệt hơn, ông nội cũng tập trung vào cháu cố nhiều hơn.
- Bé con của cố, có nhớ cố không?
- Có ạ... A dì Tư Hạ, cậu hai, con cũng nhớ… nhớ hai người ạ!
Nói rồi, con bé chen vào ngồi giữa Tư Hạ và Ảnh Quân, đôi bàn tay nhỏ nắm lấy tay hai người nũng nịu. Tư Hạ cũng cưng nựng lên đôi má bầu bĩnh của cô bé. Vương Ảnh Quân lại mệt mỏi vì có thêm một kẻ chiếm bảo bối với mình nữa, bèn dỗ dành con bé đến chỗ ông nội.
- Nghiên Nghiên ngoan, vài hôm nữa cậu hai chở con đi chơi nhé! Còn bây giờ, con qua ngồi với ông cố đi nhé, đừng làm phiền “mợ hai” của con.
- Dạ, mợ hai? Con phải gọi dì Tư Hạ là mợ hai ạ? – Bé con ngây ngô giương đôi mắt to tròn nhìn cậu hai của mình hỏi lại.
- Đúng vậy đấy, con nhớ nhé!
- Dạ! - Con bé vừa nói vừa vui vẻ nghe lời đến bên ông cố ngồi.
- Mợ hai? Phụt… hai người, hai người?
Cả Vương Giai Kỳ và Phương Tuấn Triết đều há hốc mồm, suýt thì phun ngụm trà trong miệng. Lúc thấy hai người đến đây cùng nhau, cô đã thấy nghi nghi có mùi mờ ám ở đây rồi. Chỉ có ông nội là khoái chí tủm tỉm cười. Thằng cháu trai của ông vậy mà giữ vợ chặt quá, đến cháu gái mình cũng ghen!
Khỏi nói thì cũng biết, Tư Hạ ngượng đến thế nào, chuyện này cô chưa kể cho hội chị em nghe, chưa chi mà anh đã nói hết thế này, cô chẳng biết giấu mặt vào đâu. Vương Ảnh Quân thì vẫn vô cùng bình thản trả lời.
- Bọn anh đang yêu nhau. Hai đứa cũng lo mà đổi cách xưng hô đi!
- Ha ha cuối cùng thì hai con người ngu ngốc trong tình cảm như hai người cũng hiểu được lòng nhau à? Cả thế giới đều biết cả, chỉ có hai người mãi đến bây giờ mới nhận ra!
- Nhưng công nhận anh vợ đánh nhanh rút gọn nhỉ? Mới qua một đêm hôm qua mà đã dụ dỗ được Tư Hạ rồi!
- Chuyện này ta lại thấy thằng cháu ta làm tốt đấy chứ! Tiểu Hạ tốt thế này, không lo mà đánh dấu chủ quyền có ngày bị người khác cướp mất! Khà khà!
- Ông… mọi người… đừng trêu con nữa ạ…
Vẻ mặt ngượng ngùng bối rối của Tư Hạ càng làm cho Ảnh Quân thấy đáng yêu bội phần. Cô gái của anh da mặt mỏng, hở chút là đỏ mặt. Nhưng vẻ mặt này thật sự làm anh thích thú. Không sợ cô ngại vì mọi người trước mặt, anh đã đè cô ra mà hôn rồi. Tạm thời, anh chỉ có thể ôm lấy cô thế này thôi.
- Được rồi, được rồi, không trêu Tiểu Hạ của chúng ta nữa, đã đến giờ trưa, các con mau vào, cùng ăn điểm tâm nào!
- Được ạ, ông nội!
Cả nhà hôm nay coi như đông đủ, chỉ thiếu ba mẹ của Vương Ảnh Quân và Giai Kỳ. Mọi người trò chuyện rôm rả, đủ thứ vấn đề, duy chỉ chuyện vết thương của Ảnh Quân là tuyệt nhiên không ai nhắc đến với ông nội. Đó đã là quy ước ngầm của hai anh em anh, những chuyện khiến ông và ba mẹ bận tâm, lo lắng, cả hai sẽ không nói đến. Anh em anh đã quen với việc phải tự lập và mạnh mẽ, luôn tự giải quyết mọi việc.
***
Trở về từ nhà ông nội đã là buổi tối vì ông nội Vương hiếm khi vui vẻ như vậy, giữ mọi người lại dùng xong bữa tối rồi mới cho phép ra về.
Tư Hạ ngồi trên ghế sofa dùng trái cây, không ngừng trút giận lên người Ảnh Quân, cái tội làm cho cô xấu hổ và bị mọi người trêu chọc. Mà chưa xong đâu, thể nào lát nữa Vương Giai Kỳ cũng sẽ báo cáo mọi chuyện không sót một chi tiết cho hội tám xuyên lục địa nghe. Và cô, đương nhiên không thoát khỏi bị trêu ghẹo.
Càng nghĩ càng tức, cô ăn miếng trái cây, mắng:
- Chú à, có cả Nghiên Nghiên ở đó, chú không thể đứng đắn sao? Trước mặt con bé lại còn nói nhăng nói cuội!
Ảnh Quân ra vẻ vô tội đáp:
- Anh nhăng cuội gì chứ? Em là bạn gái anh, sớm muộn cũng là vợ anh, vậy nói em là mợ hai con bé thì có gì sai?
- Chú còn nói, chúng ta mới quen nhau được mấy ngày chứ? Cái danh mợ hai đó còn lâu lắm! Còn phải xem biểu hiện của chú kìa! – Tư Hạ vẫn tức giận nói.
Ảnh Quân đột nhiên lấn tới, đẩy Tư Hạ ngã xuống sofa, làm cho cô hoảng loạn mà làm rớt luôn cái nĩa trên tay.
Anh chống hai tay bên người cô, tư thế như giam cầm cô bên trong. Ánh mắt có chút sắc lạnh, ẩn chứa sự uy hiếp.
- Em quên anh đã nói gì với em sao? Em dám không gả cho anh? Nói cho em biết, anh đã từng cho em cơ hội tránh xa anh, nhưng em một mực dây vào, vậy đừng mong thoát ra được!
- Chú… sao chú lại bá đạo đến thế? Có ai mà bắt ép người khác kiểu như chú không? – Tư Hạ tức đến đỏ mặt, tại sao lúc nào cô cũng bị anh ức hiếp lấn lướt.
- Không phải con gái bọn em thích mấy kiểu tổng tài bá đạo cường thế sao? Anh nói cho em biết, anh đây người thật việc thật, một số việc… còn có thể… tốt hơn bọn họ gấp nhiều lần… - Ảnh Quân cúi thấp người khẽ nói vào tai Tư Hạ, cảm thấy chiếc vòng tay của cô đang nhấp nháy đèn báo hiệu nhịp tim đang tăng nhanh khiến anh thích thú cười khẽ.
Khoảng cách quá gần, hơi thở Ảnh Quân phả vào cổ Tư Hạ, lại thêm mấy lời mờ mờ ám ám của anh, khiến cô không cách nào giữ được bình tĩnh nữa. Trời không hề nóng, nhưng không hiểu sao sắc mặt cô lại đỏ ửng lên. Cô cố gắng giãy giụa để thoát khỏi vòng vây của anh.
- Chú… đúng là… lưu manh! Mau… mau ngồi dậy, em mệt rồi! Muốn vào phòng nghỉ ngơi!
Thấy cô bị mình chọc đến nỗi nói năng cũng không được lưu loát nữa, Ảnh Quân không khỏi nhịn cười. Anh chính là thích trêu chọc cô thế này, nhìn gương mặt mỏng hay xấu hổ của cô khiến anh không ngừng được thú vui này.
Nhưng cũng không nỡ khiến cô bối rối thêm, anh thật thà ngồi dậy. Được buông tha, cô chạy thẳng một mạch về phòng mình.
Đóng sầm cửa lại, cô đứng thở lấy thở để. Dọa chết cô rồi, chút xíu nữa thôi tim cô nổ tung mất!
Nhớ lại một màn vừa rồi, mặt cô tiếp tục đỏ lên. Cô lắc lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ không đúng đắn, rồi nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo.
Tắm xong, cô mặc một chiếc đầm ngủ màu hồng rất đáng yêu, còn quấn chiếc khăn tắm trên đầu rồi nhàn nhã đi ra ngoài. Ai ngờ ông chú già đáng ghét kia đã tự nhiên ngồi trên giường cô từ bao giờ, còn chủ động cởi trần nữa chứ!
Thân hình rắn chắc và cơ bụng của anh khiến cô suýt chút chảy máu mũi. Đây là đang muốn quyến rũ cô sao chứ? Cô nhanh chóng xoay người chỗ khác.
- Chú… chú làm gì ở đây vậy? Còn… còn không mặc áo!
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, anh khẽ cười, thản nhiên đáp lại.
- Còn làm gì nữa chứ, đương nhiên là nhờ em thay băng thoa thuốc cho nên mới cởi trần rồi. Còn nữa, đây đâu phải lần đầu em nhìn thấy nửa thân trên của anh!
Cái gì mà nửa thân trên, nửa thân dưới chứ? Cái con người này đúng thật là!
Nhưng mà lý do người ta đưa ra là hoàn toàn hợp lý, cô còn có thể nói gì. Có trách là trách cô nhạy cảm quá mức thôi. Hơn nữa, từ đầu là cô có ý muốn cưa cẩm anh trước, sao bây giờ trước anh cô liền mất đi sự dũng cảm và tự tin của mình mất rồi!
Cô lấy lại bình tĩnh bảo anh chờ cô làm khô tóc một chút rồi sẽ xử lý vết thương cho anh.
- Vậy để anh giúp em sấy tóc. - Ảnh Quân tỏ ra dịu dàng, còn đề nghị giúp cô.
Tư Hạ có chút ngại, đang định nói không cần thì chiếc máy sấy từ lúc nào đã bị anh giành mất. Cô đành ngồi yên để anh giúp mình làm khô tóc.
Tư Hạ từ trước đến nay thích dùng những mùi hương tự nhiên hơn là sử dụng nước hoa. Cho nên, cô rất để ý đến việc tạo hương cơ thể từ dầu gội, sữa tắm và các loại mỹ phẩm dưỡng da.
Cơ thể cô thoang thoảng mùi hương thanh ngọt, nữ tính và lãng mạn từ hoa hồng, lan Nam Phi, nhài tây. Kết hợp cùng với dầu gội từ hoắc hương, gỗ đàn hương hòa quyện hương vani tạo cảm giác tổng thể ngọt ngào, quyến rũ. Mùi vị này khiến Ảnh Quân không thể cưỡng lại nổi.
Tay anh sấy tóc cho cô, nhưng tâm trí thì lại bay bổng theo hương thơm ngọt ngào của cô. Anh không thích ngửi mùi từ nước hoa, mà đặc biệt thích những mùi hương lưu lại trên cơ thể như cách cô đang làm. Cho nên, anh làm sao có thể giữ nổi bản thân mình trước người con gái trước mặt.
Anh dần dần cảm nhận những thay đổi trên cơ thể, nhưng vẫn kiềm lòng. Anh và cô chỉ mới xác nhận mối quan hệ, anh không thể gấp gáp được. Anh muốn khiến cô hoàn toàn tin tưởng vào mình và toàn tâm toàn ý yêu anh, cũng là cam tâm tình nguyện trao cho anh tất cả.
Anh không biết rằng, người con gái ngồi trước mặt mình kia cũng đang rối bời, tay phải bấu chặt vào gấu váy để giữ bình tĩnh trước sự dịu dàng này của anh.