Tư Hạ lúc này vừa lo, vừa đau lòng vì Ảnh Quân, vừa sợ hãi vì trời mưa to. Từ nhỏ cô đã sợ nghe tiếng mưa to kèm theo sấm chớp thế này. Cô run rẩy trốn xuống dưới ghế, nước mắt uất ức lẫn hoảng sợ không ngừng tuôn rơi.
Không nghe chút động tĩnh gì trong xe, Ảnh Quân vô cùng lo lắng. Anh biết nỗi sợ đã theo cô từ nhỏ này. Anh đập mạnh vào cửa kính xe, miệng hô to tên Tư Hạ. May mắn đúng lúc Tư Hạ quay ra nhìn xung quanh, cô thấy hình bóng quen thuộc. Cô cố gắng nhìn thật kỹ, xác định là anh, cô mừng rỡ, nhanh chóng mở cửa xe cho anh.
Tư Hạ vừa mở cửa xe, Ảnh Quân ngay lập tức cởi bỏ chiếc áo ngoài đã ướt hết của mình, rồi vội vàng ôm lấy cô vào lòng dỗ dành. Tư Hạ lúc này buông bỏ hết sự mạnh mẽ và phòng vệ của mình, cô vừa khóc lớn vừa uất ức kể tội anh, tay đánh mạnh vào ngực anh. Thấy cô như vậy, anh vô cùng đau lòng, anh vỗ về cô như dỗ dành con nít.
- Hạ Hạ, anh xin lỗi… anh xin lỗi em… nín đi em!
- Hic chú xấu xa, chú… sao lúc thì chú dịu dàng với em… lúc thì chú lạnh lùng với em… sao chú… chú đang bị thương mà còn bỏ đi… sao lại không nói với em… sao lại… sao lại đối xử với em như vậy! Rốt cuộc chú xem em là gì? Chú nói đi!
- Được rồi, là anh sai rồi, anh thừa nhận anh đã hèn nhát nên mới trốn tránh tình cảm của mình. Nhưng giờ… anh sẽ đối diện với em, với tình cảm của chúng ta. Đúng vậy, là anh không giữ nổi trái tim mình, anh chấp nhận thua cuộc trước em. Anh hứa sẽ ở bên em, không bao giờ bỏ rơi em nữa. Tha thứ cho anh nhé! Anh yêu em, Hạ Hạ!
Tư Hạ chưa kịp tiêu hóa được ba chữ “anh yêu em” từ anh, chưa kịp có chút phản ứng gì thì tâm trí đã bị anh làm cho mù mờ mụ mị bằng một nụ hôn sâu. Anh ghì chặt lấy cô, hôn cô thật cuồng nhiệt, môi anh chiếm lấy môi cô, lưỡi anh nhanh nhẹn tách răng cô ra, tìm đến lưỡi cô, mút mát thật lâu hương vị ngọt ngào của cô. Cô cũng cố gắng phối hợp với anh, vòng tay qua ôm anh, cũng không để tâm hai chiếc vòng tay đã phát sáng nhấp nháy. Cả hai dây dưa không muốn rời, mãi đến khi Tư Hạ cảm thấy cô như sắp bị anh hút hết sinh lực rồi, anh mới rời ra khỏi môi cô. Người nào đó thì thỏa mãn, chỉ tội cho cô, mặt mỏng, sắp đỏ như tôm luộc rồi.
Cô bẽn lẽn cúi đầu, miệng vẫn cố gắng chống chế:
- Chú… em chưa tha lỗi cho chú đâu… chú lại… lại còn hôn em…
- Chứ không phải vừa nãy em cũng hưởng ứng với anh sao?
- Chú… ai hưởng ứng chứ… chú… chú… nhưng mà còn vết thương, chú có sao không? Đưa em xem nào…
- Được rồi, anh không sao. Bây giờ chúng ta vào trong nhà đã.
- Vào nhà chú sao? Chỉ có hai chúng ta?
Tư Hạ có chút lúng túng trong tình huống này, vì trong nhà chỉ có anh và cô. Như này thì không tốt lắm, dù gì cô cũng là con gái mới lớn, ở cùng một người đàn ông, cho dù là người cô ngày đêm mơ tưởng đến cũng không nên.
Ảnh Quân như hiểu được sự do dự của Tư Hạ, vội lên tiếng.
- Bây giờ trời tối lại mưa to, sấm chớp như vậy chạy xe sẽ rất nguy hiểm. Trước mắt, cứ ở tạm nhà anh đi. Hay là em sợ… anh sẽ làm gì em sao? Hửm? - Anh vừa nói vừa áp sát vào cô, lời nói đầy lưu manh khiến cô xấu hổ.
- Chú… chú đứng đắn lại đi. Chỉ là… dù gì đi nữa một nam một nữ ở chung thế không tiện…
- Em bây giờ là bạn gái anh, có gì không tiện? Hơn nữa, đâu phải lần đầu tiên chúng ta ở cùng nhau!
- Chú… vô sỉ! Ai là bạn gái chú chứ, em còn chưa đồng ý tha thứ cho chú đâu!
- Vậy anh sẽ hôn em đến khi nào em nói tha thứ và đồng ý thành bạn gái anh! - Anh bá đạo tuyên bố.
Thấy Ảnh Quân được nước lấn tới, Tư Hạ vội che miệng mình lại. Cô thật sự sợ anh sẽ nói được làm được.
- Á… chú… chú… sao lại xấu xa như vậy… được rồi, em tạm tha cho chú!
- Vậy còn… em có yêu anh không, Hạ Hạ? - Ảnh Quân nắm lấy bàn tay Tư Hạ chân tình hỏi.
Đáp lại sự mong chờ của anh, cô khẽ gật đầu thừa nhận.
- Em… có yêu chú… em yêu chú rất nhiều!
Ảnh Quân vui sướng vì Tư Hạ chấp nhận tình cảm của mình. Anh bảo cô chờ một chút, anh xuống mở cổng rồi sẽ lái xe vào trong nhà.
Ảnh Quân nhanh chóng lái xe vào trong sân, mở cửa xe và ôm Tư Hạ vào lòng che chắn cho cô vào nhà.
Cả hai vào trong nhà, vội lấy khăn lau khô người. Tư Hạ lúc này mới để ý thấy vết thương của anh hình như bị rách ra, rỉ máu ướt miếng băng dính. Vô cùng lo lắng, cô bảo anh nhanh ngồi xuống ghế, còn mình thì đi lấy khăn nhúng nước ấm lau xung quanh cho anh, rồi thay miếng băng khác vì miếng này đã bị nước mưa thấm ướt rồi. Cô cũng lục tìm cho anh một bộ quần áo mặc ở nhà. Vừa lo vừa trách anh không biết chăm sóc bản thân, cô mắng anh.
- Chú nói đi, rốt cuộc chú đi đâu, làm gì? Vêt thương bị rách ra rồi, chảy máu nữa, rõ ràng là nó đã lành rồi!
- Anh không sao! Em đừng lo quá! - Ảnh Quân vội lên tiếng trấn an Tư Hạ khi thấy cô lo lắng.
- Ai thèm lo cho chú! Chú lớn đến chừng này rồi mà sao không biết chăm sóc bản thân thế?
- Em không lo cho anh thật sao? Á… anh thấy đau… Hạ Hạ…
- Chú đừng giả bộ, không phải lúc chú bỏ đi thì hay lắm sao? Mà chú đừng hòng trốn tránh nữa, mau nói rõ mọi chuyện với em!
Ảnh Quân đành phải thỏa hiệp, đem mọi chuyện kể cho Tư Hạ nghe. Vừa nói anh vừa để ý biểu hiện của cô. Đúng như anh nghĩ, sắc mặt cô không tốt cho lắm khi biết tai nạn ở công trường là có người cố tình nhắm vào cô. Anh nắm lấy tay cô thật chặt, để cô bình tĩnh lại. Thấy cô có vẻ ổn hơn, anh từ tốn nói.
- Chính vì anh biết em sẽ sợ thế này nên mới không muốn nói sự thật với em! Hạ Hạ bây giờ em hối hận, muốn rời xa anh vẫn còn kịp. Anh sẽ không ích kỷ giữ em lại bên mình!
- Đúng, em hối hận rồi… - Tư Hạ không mặn không nhạt đáp.
Ảnh Quân nghe cô nói thế vô cùng đau lòng, cô cô hối hận thật rồi, không muốn ở bên anh nữa thật rồi. Nhưng nếu là quyết định của cô, anh tôn trọng. Anh buông tay cô ra, đứng lên định quay đi thì bất chợt cảm thấy một vòng tay ấm áp ôm mình từ sau lưng. Anh định gạt tay cô ra thì nghe tiếng cô chậm rãi nói.
- Em hối hận… nhưng là hối hận vì không biết chuyện này sớm hơn để san sẻ với chú. Nếu em biết, em sẽ không để chú tự trách mình, em sẽ không để chú vì chuyện này mà bỏ đi, mà suýt nữa làm vết thương nghiêm trọng hơn. Nếu em biết, em sẽ nói với chú rằng chú thật ngốc. Em yêu chú, yêu hết tất cả mọi thứ của chú. Em không yếu đuối đến nỗi chỉ mới gặp khó khăn trở ngại đó đã buông tay chú. Còn nữa, nếu như chú có suy nghĩ như vậy, chú muốn sống cô độc đến già à?
Những lời Tư Hạ nói khiến anh cảm giác như mình đang lâng lâng trên mây. Thì ra không phải cô hối hận vì yêu anh. Thì ra cô vẫn chọn ở lại bên anh. Thì ra cảm giác tình yêu được hồi đáp lại hạnh phúc như vậy. Anh đã quyết định kỹ rồi, anh sẽ nắm chặt lấy tình yêu này. Anh sẽ không để cô có cơ hội rời xa mình. Anh quay người lại, ôm lấy cô vui sướng.
- Hạ Hạ, cảm ơn em. Anh yêu em!
- Em cũng yêu chú! Mà… từ tối đến giờ chú chưa ăn uống gì. Để em xem có gì để nấu cho chú ăn, rồi còn uống thuốc nữa.
- Được rồi, nhưng trước tiên chúng ta nên đi tắm nước nóng rồi thay quần áo. Nếu không sẽ cảm lạnh đó. Em cứ mặc tạm đồ của anh đi. Anh sẽ tắm ở dưới này, còn em cứ lên phòng anh tắm. Đồ anh ở trong tủ đấy!
Tư Hạ đáp dạ, còn không quên bảo Ảnh Quân cẩn thận vết thương.
Nói rồi, cô lên lầu tắm rửa thật nhanh. Tắm xong, mở tủ quần áo của anh ra. Cô tìm mãi cũng không biết nên mặc gì. Cuối cùng, cô quyết định lấy tạm một chiếc áo sơ mi trắng để mặc. Anh cao hơn cô rất nhiều, nên khi cô mặc áo của anh, cứ như là cô đang mặc đầm ngủ.
Cô xuống lầu, cũng vừa lúc anh tắm ra. Nhìn thấy cô trong chiếc áo sơ mi của mình, xinh đẹp và nóng bỏng. Mặc dù cô trông rất nhỏ nhắn trong chiếc áo này, nhưng áo cũng không phải quá dài, tạm che được chỗ cần che, lại thêm phô đôi chân trắng thon dài thẳng tắp của cô ra. Anh nuốt nước bọt ực một cái, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Anh tự hỏi đêm nay anh phải làm sao chịu đựng khi ở chung với cô đây?
Tư Hạ cũng cảm thấy rất ngại, cô tránh ánh mắt của anh đang không rời khỏi trên người mình, vội vàng xuống bếp tìm xem có gì để nấu ăn không. Thật may, trong tủ vẫn còn ít trứng và cà chua, kèm với vài trái táo. Cô sẽ làm món mì trứng cà chua và nước ép táo.
Đôi tay cô thoăn thoắt, làm hết công việc này đến công việc khác như một bà nội trợ thứ thiệt. Cô đang chuẩn bị bỏ táo vào máy ép thì cảm giác có hơi nóng áp vào lưng mình.
Thì ra là anh, đang ôm lấy cô từ phía sau, đầu anh gục vào hõm lưng cô. Thân nhiệt của cô lập tức tăng nhanh, cô bối rối gỡ tay anh ra, nhưng ai đó cứ như sam, bám dính, làm thế nào cũng không chịu bỏ cô ra, mà cứ ôm chặt hít lấy hít để mùi hương của cô.
- Chú, chú làm gì thế? Mau ra ngoài cho em nấu ăn!
- Không thích, em cứ làm việc của em, anh cứ làm việc của anh là ôm em!
Tư Hạ mắng chửi Ảnh Quân là không có chút liêm sỉ, bảo anh nhanh đi ra ngoài không làm phiền cô. Ai ngờ người nào đó thật sự chút liêm sỉ còn sót lại cũng vứt sạch khi một hai mè nheo đòi con gái người ta hôn một cái mới đi ra.
- Hôn… cái gì chứ, chú… chú mau ra ngoài! – Tư Hạ càng lúc càng nóng mặt.
Ảnh Quân trơ ra vẻ mặt dày kiểu nếu Tư Hạ không chịu hôn, anh nhất định ở lì trong phòng bếp này.
- Được rồi, được rồi, thua chú rồi!
Tư Hạ xoay người lại, hôn lên má anh chụt một cái. Nhưng mà con người tham lam kia đâu chịu để yên như vậy. Anh bất ngờ ghì chặt lấy cô mà nhấm nháp đôi môi anh đào. Sau khi thấy đã chiếm đủ tiện nghi rồi anh mới buông ra, còn không quên nói thêm một câu mới chịu ra ngoài.
- Xem như anh ăn nhẹ trước, đói quá rồi!
- …
Tư Hạ hít thở sâu, ổn định lại tâm trạng, tiếp tục nấu ăn. Cuối cùng, bữa tối cũng đã xong. Anh phụ cô bê hai bát mì lên bàn, còn cô phụ trách cầm hai ly nước ép.